Vào lúc cơ thể hắn tiến vào, năng lượng sinh mệnh của hắn liền quay lại bên trong cơ thể (lúc trước bị nội thiên địa hút hơn nửa, giờ trả lại). Lúc này hắn đã phục hồi nguyên khí, cảm thấy vô cùng mạnh mẽ. Vào lúc này, hắn chỉ muốn cùng những kẻ địch như Đông Phương Trường Minh, Lý Nhược Lan đại chiến một phen
Thần Nam hiểu rằng hắn đã đặt một chân vào lục giai, đột phá chỉ trong ngày một ngày hai nữa tthôi. Tu vi lúc này của hắn đã ở vào giữa ngũ giai đính phong và lục giai sơ cấp. Đó là một giai đoạn mơ hồ trong tu luyện, do ngũ giai cao thủ chân chính từ từ chuyển hóa sang.
"Ta muốn mạnh hơn, mạnh hơn, mạnh hơn nữa". Thần Nam đứng giữa nội thiên địa, nhìn không gian mười trượng, hắn có một cảm giác toàn bộ trời đất đều nằm trong bàn tay mình.
Thần thức của hắn trầm mặc trong tiểu thiên địa rất lâu, quen thuộc với từng ngóc ngách của nơi này. Bây giờ hắn đã quen với việc mở hoặc đóng cái tiểu thế giới này.
Hắn quyết định để ngỏ tiểu thiên địa, để cho tinh khí không ngừng chảy vào, tế luyện cái tiểu thế giới này, làm cho nó không ngừng mở rộng
Vào lúc thông đạo giữa tiểu thế giới và bên ngoài mở lại, dưới sự khống chế bằng ý thức của hắn, tiểu thiên địa bắt đầu điên cuồng hấp nạp thiên địa tinh khí từ bên ngoài. Vô tận linh khí từ bên ngoài cuồn cuộn chảy vào.
Lạp Nam Nhược Thủy và lão rồng du côn ở trong Long cốc lúc này bị dọa đến phát khiếp. từ trên cao, một động không gian mở rộng, vô tận thiên địa linh khí nhanh chóng ngưng tụ vào đó, hình thành một cơn lốc linh khí.
Tử kim thần long bay vù lên không hét lớn: "tiểu tử hỗn láo kia, ngươi muốn biến long cốc này thành hoang mạc à".
Thẩn Nam mơ hồ nghe thấy tiếng của tử kim thần long, lập tức hiểu ngay vấn đề. Hiện giờ tiểu thiên địa dưới sự khống chế của hắn, so với lúc tự động hấp nạp linh khí thì tốc độ tăng thêm rất nhiều lần, không chỉ tinh khí của trời đất bị hấp nạp và cả thảo mộc tinh hoa cũng bị cướp đoạt trắng trợn
Hắn khống chế nội thiên địa của mình, từ từ tiến về tận cùng của sơn mạch ở đó, cách xa long cốc. Mặc dù như vậy, tử kim thần long phải nhanh chóng bố trí vài tiểu trận xung quanh long cốc, đề phòng linh khí của long cốc lọt ra ngoài.
Thần Nam vạn lần cảm khái, nội thiên địa thật vô cùng kì diệu, với tu vi hiện tại của hắn, vẫn còn chưa thể ngự không phi hành. Như sau khi tu luyện tiểu thế giới, thì mọi việc đã khác. Bây giờ dùng nội thiên địa di động, cũng chẳng khác phi hành là bao nhiêu
Có thể bay trên không, đối với tu luyện giả có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Hiện giờ lòng tin của hắn tăng gấp trăm lần, cảm giác không sợ bất kỳ một kẻ đồng cấp nào nữa.
Lúc này, Thần Nam đã cách long cốc khoảng 100 km, hắn bắt đầu yên tâm toàn lực khống chế nội thiên địa hấp thu tinh khí của trời đất.
Cả vùng núi đó đột nhiên xuất hiện một cảnh tượng kì dị, vô tận thiên địa tinh khí, thảo mộc tinh hoa, tập trung thành một cỗ cuồng phong, điên cuồng hướng lên cao. Các loại cây cối nhanh chóng ngả sang màu vàng, các loại hoa yếu ớt còn bắt đầu khô héo.
Thần Nam đứng giữa nội thiên địa, tâm thần siêu thoát, lúc này tâm thần dường như đã dung hòa với nội thiên địa thành một thể, không còn chút cảm giác về thời gian. Thời gian dừng như ngừng lại vĩnh viễn, hắn cảm giác mình đã hóa thân thành trời đất.
Thời gian dần dần trôi qua, tinh khí chảy vào nội thiên địa càng ngày càng nhiều, vô tận hỗn độn bắt đầu tiếp tục vỡ vụn, không gian từ từ mở rộng ra.
Tâm thần của Thần Nam hoàn chìm trong nội thiên địa, đột nhiên hắn cảm thấy từ phía sau truyền lại một cơn đau, hắn liền tỉnh lại.
Hắn vô cùng ngạc nhiên, nơi cảm thấy bị đau chính là nơi phong ấn Hậu Nghệ cung, toàn bộ cơ thể phát ra từng trận thanh quang.
Đột nhiên một tiếng "uỳnh oàng" vang lên, nội thiên địa dường như muốn nổ tung, Một đoàn thần quang xanh biếc từ sau lưng Thần Nam bay vụt lên trời, sau đó nhanh chóng lan rộng ra. Một cây thần thụ cao bằng thân người trông như được chạm khắc bằng ngọc xuất hiện giữa tiểu thế giới, phóng xuất thần quang lóa mắt.
Thần thụ mặc dù không cao, nhưng phát ra một cỗ cổ ý vô cùng tang thương, cành lá khẳng khiu, xoắn xuýt. Những chiếc lá xanh như ngọc lấp lánh thần quang, một màu xanh tươi trẻ (quảng cáo Pepsi tí).
"Uỳnh"
Thần thụ từ trên cao hạ xuống, rễ cây nhanh chóng chui sâu xuống đất. Toàn bộ nội thiên địa rung lên kịch liệt. Quang mang lóa mắt, những cành lá màu xanh của thần thụ, thấu phát vô tận linh khí, làm toàn bộ tiểu thế giới của Thần Nam tràn đầy sinh cơ. Đại địa hoang vu đột nhiên xuất hiện những mảng màu xanh.
Thần Nam tràn đầy nét kinh ngạc, hắn lẩm nhẩm nói: "Theo truyền thuyết, bổn thể của Hậu Nghệ cung chính là một thần thụ được sinh ra từ thủa khai thiên lập địa, bây giờ nó….không ngờ lại cắm rẽ trong nội thiên địa của mình. Lẽ nào nó muốn thành định địa thần thụ của tiểu thế giới này.
Những chiếc lá lấp lánh thần quang nhẹ nhàng xào xạc, phát ra từng trận lục quang. Những ánh sáng này chiếu đến đâu, vô số cây cỏ từ từ phá đất chui lên. Trong chốc lát, toàn bộ vùng đất khô cằn đã biến thành một thảm cỏ xanh mướt, hương cỏ, hương đất hòa quyện, lan tỏa khắp nơi, chứng nhận rằng vùng cỏ xanh mướt đó thực sự tồn tại.
"Nó." Thần Nam vô cùng mừng rỡ, chỉ trong chốc lát, cả tiểu thế giới hoang vu bắt đầu tràn đầy sức sống.
"Uỳnh, oàng"
Thần thụ lại rung động một lần nữa, nhưng lần này không phải là phóng thần quang ra ngoài, mà là điên cuồng hấp nạp thiên địa linh khí. Linh khí từ ngoại giới tiến vào tất cả đều tập trung về phía nó
Thần thụ mặc dù không phải là cao lớn, nhưng nó giống như một cái động không đáy, tất cả thiên địa tinh khí từ bên ngoài tiến vào, đều bị nó không ngừng hấp thu hết.
Không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua, thần thụ và tiểu thế giới dường như đạt đến bão hòa. Thiên địa tinh khí từ bên ngoài tiến vào không còn bị thần thụ hấp nạp mà bắt đầu phân bố khắp tiểu thiên địa
Thần Nam cẩn thận đến thông đạo nối với bên ngoài, vừa nhìn ra ngoài hắn liền há hốc mồm ra. Cả vùng núi non xanh biếc, lúc này một màu vàng óng, dường như mùa thu đã đến nơi này. Cả một vùng núi non trùng điệp không có đến nửa điểm màu xanh.
"Thật…thật là tội lỗi". Đương nhiên là Thần Nam hiểu nguyên nhân vì sao. Không ngờ nội thiên địa lại đem toàn bộ thảo mộc tinh hoa hấp thu hết. Điều này làm hắn vô cùng bất an, vội vàng quay về Long cốc.
May mắn là phi hành khoảng hơn chục dặm, màu xanh dần dần trở lại. Long cốc không gặp phải thảm họa gì
Khi Thần Nam từ nội thiên địa bước ra, xuất hiện tại Long cốc, Nhược Thủy chạy vội đến bên cạnh. Thần y xinh đẹp ngày thường vốn bình tĩnh, sắc mặt lúc này có chút tiều tụy. Nhìn thấy Thần Nam an toàn quay lại, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng hỏi: "Thần Nam, nửa tháng nay chàng vẫn ổn chứ".
"Nàng làm phải lo lắng rồi, ta không sao".
Nhược Thủy dường như cảm thấy mình hơi vội, liền lập tức điều chỉnh bản thân, nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
"Nàng nói đã nửa tháng trôi qua" Thần Nam thắc mắc.
"Đúng, chàng đã mất tích hơn nửa tháng, nói đúng hơn là hai mươi ngày nay chàng đã không ăn không uống rồi". Nhược Thủy lo lắng nói.
Thần Nam cảm giác ở trong nội thiên địa, thời gian chỉ khoảng nửa ngày. Sau khi nghe Nhược Thủy nói hắn vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào sau khi cùng nội thiên địa hợp nhất, hắn không cảm thấy thời gian trôi qua? Đây…không trách vô số cây cối trong núi đều khô héo hết. Không ngờ nội thiên địa đã hút tinh khí của cả vùng hơn nửa tháng nay.
Dưới yêu cầu của Nhược Thủy, Thần Nam đưa nàng vào thăm nội thiên địa. Nàng vô cùng kinh ngạc, không ngờ bên trong mỗi cơ thể lại có một nội thiên địa, chỉ cần khai mở, tế luyện, chỉ có vài tu luyện giả đặc biệt mới có thể làm được. Nàng có cảm giác không thể tin được
"Thần Nam, có thể trồng dược thảo trong nội thiên địa này được không".
Thần Nam cảm giác ngụ ý của Nạp Lan Nhược Thủy, cũng giống như lúc Long Vũ yêu cầu hắn vẽ tranh, khác nhau về hoàn cảnh nhưng chung một ý. Các thiếu nữ có những lúc rất thông minh, bọn họ có thể dùng một câu nói khéo léo biểu hiện một ý nghĩa đặc biệt nào đó.
"Nhược Thủy, hiện tại vẫn chưa thể trồng dược thảo ở đây. Ta cần dùng nó để chiến đấu, tất cả mọi thứ ở đây, bao gồm cả ta, đều có khả năng không thể tồn tại. Nhưng nàng yên tâm, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ đem khoảng nội thiên địa tế luyện rộng lớn vô cùng. Trong cái thế giới này, ta sẽ vì nàng mà tạo ra một khoảng thiên đường.
Tử kim thần long lảo đảo bay từ bên ngoài vào, tên du côn nheo mắt, hỗn hào hỏi: "Hai người làm cái trò mờ ám gì ở đây?".
Hai người không nói gì, chỉ kinh ngạc nhìn tử kim thần long.
"Con lươn chết bầm nhà người cuối cùng là thần long, hay là một con rùa".
"Tên khốn khiếp nhà ngươi, ngươi dám chửi ta à". Hai mắt Tử kim thần long vẫn mơ hồ say sưa.
"Ngươi nhìn xem trên người ngươi là cái gì, có phải là một cái vỏ rùa khổng lồ không?". Thần Nam nghi ngờ nhìn bộ dạng quái dị của tử kim thần long. Trừ đầu đuôi và bốn cái trảo ở bên ngoài, toàn bộ thân rồng ở giữa nằm gọn giữa một cái mai rùa khổng lồ.
Nhìn thấy Nạp Lan Nhược Thủy cũng nhìn mình một cách cổ quái, Tử kim thần long nghi ngờ nhìn xuống. Lập tức một tiếng la thảm thiết vang lên: "Quỷ…quỷ ám".
Nó nỗ lực gồng người ra, đẩy cái mai rùa ra, muốn thoát thân ra ngoài. Kết quả là dưới long lực cường đại như thế, nhưng không làm tổn thương chút nào đến cái vỏ rùa. Nó lại thi triển thần thông, thu nhỏ người lại. Kết quả là cái mai rùa cũng thu nhỏ, theo nó như hình với bóng.
"Grào…quỷ giữa ban ngày! Mẹ rồng ơi, đừng có dọa ta." Tử kim thần long kinh hoàng la hét.