Thần Mộ 2

Chương 486: Biến hóa của Thần Nam




Thời Không đại thần thông qua vết nứt không gian thấy thân thể Thần Nam đang biến hóa dần nứt ra, đồng thời linh hồn tựa hồ cũng rung lên kịch liệt, hiển nhiên thân thể hắn đang biến hóa kinh nhân.

"Sao lại thế này? Quỷ dị thật." Thủ mộ lão nhân cũng tới nơi, quan sát rõ ràng tình huống trong đó.

Các Thái cổ thần cũng tụ tập hết tới.

"Không phải chứ, lẽ nào hắn định rõ bỏ linh hồn?"

"Có phải vô diện nhân là tiền thân của hắn?"

"Lẽ nào hắn từng qua hai lần biến biến đổi linh hồn?"

"Nhưng nếu vô diện nhân là tiền thân của hắn, lại qua hai lần biến biến đổi linh hồn, sao lại yếu ớt như vậy?"

Nhóm Thái cổ thần nghị luận liên miên song đều không đoán được tình hình. Thời Không đại thần tỏ vẻ nghĩ ngợi, không hề nói gì, chỉ lặng lẽ đứng xem biến hóa của hắn.

Nhưng tốc độ thời gian trôi qua trong đó khắc hẳn ngoại giới, họ phải dùng đại thần thông mới nắm dược tình huống biến hóa qua mỗi thời khắc.

Nhục thể hắn cơ hồ đang lão hóa, nứt nẻ dần như cổ lão thạch tượng thoát ly lớp vỏ, linh hồn trong thân thể biến hóa càng kinh dị, cơ hồ nát vụn.

"Không ổn." Thủ mộ lão nhân phi thường lo lắng, định xông lên ngăn lại nhưng cuối cùng nhẫn nại được.

Thời Không đại thần nói: "Không nên xung động, chúng ta cứ quan sát là được rồi, nếu có nguy hiểm phát sinh cũng từ thể nội hắn, ngoại nhân không cứu được."

Ngoài xa, lục hồn thiên nữ tách ra, Mộng Khả Nhi kích động nắm tay Long Nhi, âu yếm nhìn con trai cả.

Long Nhi quả nhiên có phong phạm đại ca, không chỉ so với hai tiểu quỷ ranh mãnh Không Không và Y Y mà hai tiểu bất điểm Huyền Huyền và Tác Tác càng không thể so bì. Hiện tại dáng vẻ cậu chừng hai mươi tuổi, vượt qua tuổi thiếu niên để tiến vào lứa tuổi thanh niên rực rỡ nhất.

Cậu thân thể đĩnh bạt, tướng mạo anh vũ, quanh mình lưu chuyển dao động năng lượng hùng hậu, thể nộn ẩn chứa hồn lực siêu việt. Bao nhiêu năm nay tu vi của cậu tăng mạnh, tiềm năng của Thiên Long hoàng được kích hoạt quá nửa, thần thông cũ thức tỉnh nhưng ký ức của Thiên Long hoàng đã không còn, về khía cạnh chung, cậu là một con người thuần túy.

Hiện tại, nếu Thần Nam không đột phá, ắt không sánh được với thực lực của cậu.

"Hảo hài tử." Mộng Khả Nhi ôn nhu vuốt mớ tóc dài của nhi tử, đứa con này ngoan ngoãn hơn cả, từ nhỏ đã thay phụ thân đấu với Pháp Tổ, cầm phương thiên họa kích rải máu khắp Nguyệt lượng, trời sinh có anh hùng khí khái.

"Nương thân, nhiều năm nay con vẫn ở trong vùng sâu hỗn độn, không ngừng chiến đấu." Giọng cậu nghẹn lại, nhiều năm rồi, cả nhà mới được đoàn tụ, bèn hỏi: "Phụ thân con đâu?"

"Phụ thân đang tu luyện, con đã lớn rồi, còn mạnh hơn phụ thân nhiều." Mộng Khả Nhi có phần cảm khái.

"Không, phụ thân mạnh lắm, từ lúc còn nhỏ con đã cảm giác được, thân thể phụ thân có bí mật, ẩn chứa sức mạnh vô tận. Sau này lớn lên, nhớ lại cảm giác đó con càng tin phụ thân hùng mạnh và đáng sợ thế nào."

Mộng Khả Nhi biết Long Nhi là Thiên Long hoàng, lời nói nhất định không sai nên chìm vào nghĩ ngợi.

"Long Nhi, cháu nói thật không?" Thái cổ thần ngoài xa tai mắt tinh thông, nghe thấy rõ ràng, có người không nén được, bật lên tiếng hỏi.

"Đương nhiên."

Thời Không đại thần vẫy tay với Long Nhi: "Long Nhi, cháu có muốn vào không gian kỳ dị này tu luyện không? Trong đó sẽ giúp cháu có thêm năm ngàn năm."

Long Nhi lắc đầu: "Không cần, kỳ thật đệ đệ và muội muội của cháu cũng vậy, chỉ cần chiến đấu, tiềm năng trong thân thể bọn cháu không thể thức tỉnh nhờ tĩnh tu, chỉ khi liên tục trải qua sinh tử tẩy lễ mới vươn lên đỉnh cao, để tiềm năng ngủ say hoàn toàn bạo phát!"

Thái cổ chúng thần nhìn cậu với con mắt khác hẳn, Thời Không đại thần thoáng ngẫm nghĩ: "Xem ra ta quên mất thể chất đặc thù của các cháu, không sai, đều không phải thường nhân, nếu đúng cách sẽ đốn ngộ ngay." Ông bèn kéo Không Không và Y Y khỏi phiến không gian.

"A, đại ca!"

"Đại ca!" Không Không và Y Y hoan hỷ chạy tới.

Thời Không đại thần nói với Long Nhi: "Long Nhi, cháu cần chiến đấu để đột phá, ta đưa đến một nơi này vậy."

"Ở đâu?" Không Không hiếu kỳ hỏi.

"Thời không luyện ngục, đệ đệ và muội muội nhỏ nhất của cháu đang ở đó."

"Được, bọn cháu sẽ đi, hy vọng có đủ hung hiểm cho bọn cháu tôi luyện."

Ngoài xa, Mộng Khả Nhi cực kỳ lo lắng.

"Nương thân không cần lo lắng, hiện tại chỉ có đề thăng thực lực là quan trọng nhất." Long Nhi đẩy một đoạn tinh thần lạc ấn tới Mộng Khả Nhi: "Đó là những gì hài nhi trải qua trong ngần ấy năm, hiện tại không có thời gian kể cho nương thân, mong người từ từ xem xét."

Cáo biệt Mộng Khả Nhi rồi, đưa cả ba vào Thời không luyện ngục, Thái cổ chúng thần nhìn nhau, năm hài tử của Thần Nam đều có thân phận phi thường, quả là năm con rồng! Nếu tất cả đều khôi phục đỉnh cao, phụ tử nhà này còn ai địch nổi?

Hơn nữa mẫu thân mấy hài tử toàn là Thất Tuyệt thiên nữ, gia đình quả thật kinh hồn. Hơn nữa, thủ mộ lão nhân và một vài Thái cổ thần nhớ đến nhân vương trong cổ thiên lộ, cộng thêm nhân vật cỡ này, gia đình Thần Nam xứng danh nghịch thiên.

Ánh mắt tất cả lại tụ vào thân mình Thần Nam trong không gian kỳ dị, trên mình hắn có nhiều bí mật, Thời Không đại thần tựa hồ biết được gì đó nhưng không chịu nói ra.

"Cốp", chúng nhân nghe rõ tiếng phá toái, kinh ngạc nhận ra Thần Nam đang tan vỡ, tình hình quá nguy hiểm khiến những người quan tâm đến hắn hoảng sợ.

"Không phải chứ?" Thủ mộ lão nhân há hốc mồm: "Tiểu tử lại chịu xong đời thế này à?"

"Không phải, các vị xem." Có vị Thái cổ thần kinh hô.

Thân thể Thần Nam tan tành nhưng lập tức xuất hiện Thần Nam mới tinh. Hắn đã biến hóa từ chính thân thể cũ.

Đồng thời, linh hồn trong thân thể đang tan vỡ bay ra, linh hồn cũ tựa hồ nát vụn hẳn, tiến hành một trường biến hóa mới.

"Tiểu tử này lại tiến hành biến hóa linh hồn và nhục thể. Với tu vi của hắn sao có thể làm nổi?"

"Không tin được, hắn lại biến hóa cả linh hồn."

Chúng nhân kinh ngạc cùng cực.

"Sao có thể, mới qua một chút thời gian mà tiểu tử lại đột phá đến mức này."

"Thời gian trong đó và bên ngoài khác hẳn nhau, hiện tại ngoại giới mới qua nửa thời thần, trong đó đã qua mười mấy năm, thậm chí hơn trăm năm rồi."

Ai nấy hít sâu một hơi khí lạnh, thời gian trong đó không ngờ qua nhanh như vậy.

"Không thể nào, dù qua hơn vạn năm thì với tu vi của tiểu tử chưa thể đạt tới cảnh giới biến hóa linh hồn, phải như Thời Không đại thần mới có tu vi đó. Tu vi của tiểu tử, chúng ta đều biết, quả thật bất ngờ."

Thời Không đại thần hồi lâu chưa lên tiếng chợt nói: "Hắn không phải đang biến hóa linh hồn mà bỏ đi lớp vỏ của linh hồn, đương nhiên nhục thể cũng được tẩy lễ."

Nhiều Thái cổ thần không hiểu, thủ mộ lão nhân giải thích: "Tiểu tử này cổ quái thật. Tiềm năng vốn vô cùng vô tận nhưng bị một lớp vỏ linh hồn áp chế, thủy chung không đột phá nổi. Hiện tại lớp vỏ đã bị phá, hắn nối thông được với đại tiềm lực ngủ say trong linh hồn."

Không phải biến hóa, chỉ là rũ bỏ lớp vỏ. Như minh châu bay khỏi đống bụi, kiếm bén rời vỏ, thần long bị khốn trong vũng tù quay về biển lớn. Tất cả chỉ bởi hắn nối được với sức mạnh vốn thuộc về mình.

Lúc tất cả bình tĩnh, nhục thể của Thần Nam mới phát ra hào quang sáng chói, làn da lấp lánh bảo quang, cơ thể cũ hoàn toàn tiêu tan, những mảnh vỡ của lớp vỏ linh hồn bị tập trung lại một điểm đoạn hắn đẩy tất cả vào linh hồn.

Đoạn hắn đứng dậy, khẽ cất bước, biến mất khỏi tầm mắt tất cả.

Ồ, chuyện gì thế này?"

"
Sao lại không thấy?"

Thời Không đại thần mỉm cười: "
Hắn tự ra ngoài rồi."

Chúng nhân ngoái lại nhìn, thấy hắn đang đứng sau lưng họ, chứng minh tu vi của hắn tăng cao hơn trước nhiều. Thời Không đại thần lặng lẽ nhìn hắn: "
Tu vi mới thành như cá chép vượt long môn nhưng hiện tại tiểu hữu còn là Thần Nam không?"

"
Còn, hiện tại còn, tương lai cũng còn." Thần Nam không do dự đáp ngay.

"
Rũ bỏ lớp vỏ linh hồn, tiểu hữu không phát hiện mình thật ra là ai sao? Không tìm được chân ngã?" Thời Không đại thần nhìn hắn chằm chằm.

"
Tại hạ đánh vỡ lớp vỏ linh hồn để chứng minh không cần tất cả quá khứ nữa, tại hạ là mình, bất kể hiện tại hay tương lai, tại hạ vĩnh viễn là Thần Nam." Hắn nói cực kỳ kiên định, không hề tiếc nuối gì, đoạn vô thanh vô tức tống một quyền vào thiên ngoại hỗn độn, không hề có dao động năng lượng nhưng chúng nhân cả kinh phát giác, vầng hỗn độn che kín hắc ám đại lục xuât hiện một động quật cực lớn, không hiểu một quyền vừa rồi đã xuyên qua bao nhiêu tầng hỗn độn.

Bất quá, chư thần lập tức biết một quyền đó uy lực cỡ nào, hư ảnh của U La vương xuất hiện, lạnh lẽo nhing Thời Không đại thần: "
Thời Không, ngươi quá lắm rồi, sao lại luôn quấy nhiễu ta? Nếu muốn chiến đấu, ta sẽ thống thống khoái khoái quyết sinh tử với ngươi."

Chúng nhân ngạc nhiên, lẽ nào một quyền vừa rồi của Thần Nam lại quán thông vùng sâu hỗn độn, lan tới tận chỗ U La vương?

Thời Không đại thần cười vang, tán tụng hắn: "
Ha ha… hay cho câu chân trời gần trong gang tấc! Đánh xuyên không gian biến cự ly vô hạn thành gần ngay trước mắt."

U La vương kinh hãi nhìn Thần Nam: "
Là ngươi? Không thể nào!" Y mới giao chiến cùng hắn cách đó không lâu, làm sao tin được hắn có tu vi cỡ đó, tỏ ra vô cùng khinh miệt: "Ngươi có tu luyện một vạn năm nữa cùng không làm được."

Thần Nam không nói gì, hai tay liên tục vẽ lên, từng đạo thần quang vạch thành những thần bí quỹ tích, chụp cứng hư ảnh U La vương.

"
Sao có thể?" U La vương cả kinh.

Nhưng y đành bó tay, Thần Nam khẽ bổ ra một chưởng, hư anh dần vỡ nát rồi tan tành trên không, điểm điểm linh thức cạnh đó tan ra nhưng bị hắn gom lại, hóa thành bụi cát.

"
Chết tiệt." Một tiếng gầm phẫn nộ xuyên qua vô tận hỗn độn, U La vương giận đến cực độ. Tuy đó không phải bản thể hay hóa thân mà chỉ là hư ảnh của y nhưng cũng có chút linh thức gửi vào đó khiến y bị thương.

Các Thái cổ thần thống khoái vô cùng, Thần Nam lại mạnh đến mức này, hiển nhiên có thể đấu với U La vương.

Cùng lúc, trên Nguyệt lượng của Thần gia đột nhiên tràn ra vô tận ma khí, ô vân cuồn cuộn che kín Nguyệt lượng vốn phát ra ánh sáng mờ mờ, tiếng ma khiếu vang lừng.

"
Thần gia lão ma!"

"
Lão quái vật đó sẽ triệt để phục sinh sao?"

Thái cổ thần đều cả kinh.

"
Gào…" Tiếng gầm vang khắp hắc ám đại lục, ai nấy kinh hồn nhìn lên Nguyệt lượng bị ma vân nuốt chửng.

Ma khí cuộn lên, tiến về phía Tội Ác chi thành.

"
Đáng chết, Thần lão ma định xuất thủ với chúng ta sao?"

"
Cái gì khiến lão quái vật này phát cuồng."

Chỉ Thần Nam biết Thần tổ đang nhắm vào hắn. Vô tận ma khí ẩn chứa một ngọn ma trảo khổng lồ có thể túm cả ngọn núi đang chụp xuống, vô cùng kinh nhân.

Không hiểu sao trong lòng hắn lại nhớ đến hào ngôn tráng ngữ mà phụ thân từng nói: "
Cho ta thời gian, không cần phục sinh Viễn tổ, ta sẽ vượt qua cả Viễn tổ."

Lúc này hắn thấy máu nóng dâng tràn, nguyện vọng hừng hực muốn đấu cao thấp với Viễn tổ.