Thần Mộ 2

Chương 447: Vực sâu không đáy




Đó là nỗi bi ai thời đại, chúng sinh gần như tuyệt diệt, vô số người chết đi, hồng nhan thủa xưa đào được trong đống thi hài, cũng là niềm vui vô cùng vô tận. Nhưng nghĩ lại, vẫn còn nhiều bằng hữu và thân nhân thất tán, hắn không tài nào nhẹ lòng được.

Hôm nay nhờ cơ duyên mà đào được Vũ Hinh, lẽ nào sẽ còn cơ hội như thế nữa.

Nhưng Vũ Hinh chìm vào một chiếc ao Sinh Mệnh nguyên tuyền nhỏ nên mới sống sót, những người khác có may mắn đó không? Nhiều dấu hiệu cho thấy, rất nhiều người vĩnh viễn không thể tái hiện.

Nhìn xuống hắc ám đại lục, cùng ức vạn hài cốt, hắn thở dài bất lực: "Hi vọng các người không tịch diệt, ta sẽ cố gắng cứu tất cả, sẽ tìm kiếm mãi không thôi."

Thần thức ẩn vào thủy tinh khô lâu cốt, thuận lợi xé được một khe hở, hắn bảo vệ linh hồn đang ngủ của Vũ Hinh, bình an vào cổ thiên lộ, một thế giới cũng ngút ngàn xương trắng.

Nhưng sắc trời ở đây không đến nỗi hắc ám vô quang, chỉ hơi hôn ám.

Hắn cẩn thận lấy linh hồn chi hỏa khỏi thủy tinh đầu cốt, đặt vào đệ nhất Sinh Mệnh nguyên tuyền trong nội thiên địa. Không đánh thức nàng lại càng hay, sẽ sớm khôi phục nguyên khí, ngày sau nghĩ cách giúp nàng tụ lại thân thể.

Thủy tinh khô lâu xác thật phi thường có cá tính, bị phát hiện có thể tự chủ hành động, hiện tại lại bất động trước mặt hắn như con rối gỗ.

Nhưng hắn chìm vào tu luyện tử tịch không lâu, nó lại hành động, trực tiếp lao xuống địa ngục không đáy, loáng lên rồi biến mất.

Lần nay nó đi liền một tháng, trong thời gian đó mấy lần Thần Nam tỉnh lại nhưng không thấy nó về. Hắn thậm chí hoài nghi, thủy tinh khô lâu đã xảy ra biến cố trong đại hợp cốc hắc ám.

Hắn đã tế luyện hài cốt của Đại Ma thiên vương, chuẩn bị khống chế nó tiến vào vực sâu.

Nhưng lúc đó, thủy tinh khô lâu lại về kịp thời, hình dạng nó khiến hắn tạm dừng hành động, cơ hồ tan nát, mọi cốt cách gần như tan ra, chỉ dùng lực ấn khẽ là thành bột.

Nó tìm về một khúc xương đùi, nối vào tàn thể, đương nhiên cũng gần như tan nát, trên khúc xương nhiễm đầy máu khiến nó có phần thê thảm, chầm chậm bò về cạnh hắn rồi bất động.

Thần Nam kinh hãi vô cùng, trong một thoáng nghĩ tới rất nhiều chuyện, dùng sức mạnh của bản thân khống chế Đại Ma thiên vương vẫn không thể đánh tan nó mà ở dưới vực sâu lại có sức mạnh như thế, hơn nữa là dạng sinh mệnh thể có huyết nhục, tất nhiên hắn phải hoảng sợ.

Thủy tinh cốt lần này trầm tịch suốt một năm, những vết nứt mới lành lại như hắn dự đoán. Sau hai tháng, nó lại hành động.

Nó men theo vách đá của đại hợp cốc mò xuống, tiến vào cuộc chiến đấu mới, đòi lại thứ thuộc về mình. Thần Nam đưa một phần thần thức vào bộ xương Đại Ma thiên vương ngấm ngầm bám theo. Hắn muốn xem dưới đó có ẩn bí gì, thật ra có dạng tồn tại khủng khiếp cỡ nào.

Kì thật hắn muốn thám thính một chuyến từ lâu rồi, trong thế giới kỳ dị này, sức mạnh thiên giai bị áp chế, thần thức đi xuống chỉ được hữu hạn, dù gửi vào thân mình Đại Ma thiên vương cũng không thể xuống sâu quá.

Mấy năm nay hắn cần mẫn khổ tu, thần thức mạnh lên nhiều, có thể quét khắp cảnh vật trong phạm vi bốn dặm, mới bắt đầu thám thính lần thứ nhất.

Thần thức gửi một phần lên Đại Ma thiên vương, hiện giờ bộ xương này cũng như bản thân hắn, thành ra cũng y hệt hắn tự thân xuống vực sâu.

Trong thế giới tối tăm vô tận, vách đá bám đầy khô cốt, hắm bám theo thủy tinh khô lâu, càng xuống sâu, khí tức âm hàn càng mạnh, như lưỡi kiếm sắc rời vỏ chỉ thẳng vào tim hắn, lạnh lùng bức nhân.

Thủy tinh khô lâu đi trước, trong lúc xuống bất cẩn làm rơi một khối đá vạn cân, hồi lâu không thấy khối đá rơi xuống vang lên hồi âm. Thật sự khiến người ta khó tin nổi vào độ sâu vô tận của thâm cốc.

"Gào…"

Tiếng gầm vang lên khiến hắn sở tóc gáy truyền lên loáng thoáng. Tuy thanh âm vọng lên đến nơi rất nhỏ nhưng là ma âm kinh hồn, khiến hắn rợn người. Đó là dự cảm trước cơn nguy hiểm, cũng là lời cảnh cáo của một sức mạnh kinh nhân.

Đi xuống chừng ngàn thước, Thần Nam thấy mười mấy bộ hài cốt thiên sứ mười sáu cánh, kinh hãi nhận ra, trên đó có nhiều vết răng, tuy đã qua vô vàn năm tháng nhưng dấu ấn bị gặm đó vẫn rõ ràng.

Trong lòng hắn lạnh ngắt, nhưng bộ xương này giống như vật thực của loại dạ điểu nào đó, ăn xong treo xương lên cây.

Coi cường giả hàng đầu trong các thiên giai cao thủ là thức ăn, quả nhiên đáng sợ.

Xuống sâu một ngàn năm trăm thước, vẫn không dò được độ sâu của lòng vực, Thần Nam cảm giác được nguy hiểm đang ập tới rất nhanh.

Bên dưới ba trăm thước, thủy tinh khô lâu chợt làm vang lên tiếng động, mười mấy khối đá lớn vạn cân bị nó quét xuống, ở sâu hơn nữa có một bóng dáng ẩn trong hắc vụ nhanh nhẹn bổ tới.

Thoáng chốc đã va vào thủy tinh khô lâu, vách đá rung lên, vô số đá tảng rơi xuống địa ngục không đáy.

Dù dùng thần thức thám thính cũng không thể đột phá hắc vụ để biết đó là sinh mệnh thể gì. Chỉ thấy trong bóng tối sáng lên hai đạo lãnh mang như dã thú.

"Bình."

Sau cùng, thủy tinh khô lâu hung hãn xé tan hắc ảnh, ném xuống vực. Bất quá, điểm điểm quang mang bay lên, tự hồ là linh hồn chi quang của hắc ảnh.

Thần Nam kinh hãi nhận thấy dả sáng bay về phía thủy tinh khô lâu, dung hợp cùng bất diệt địa linh thức.

Chết tiệt.

Hắn kinh ngạc, mỗi lần xuống, thủy tinh khô lâu không chỉ tìm tàn cốt mà hút cả linh hồn để bồi bổ cho bất diệt linh thức!

Nếu hôm nay không tự thân xuống, phát hiện tình huống này, không biết sẽ xảy ra biến cố gì, hắn quyết định lần này quay về sẽ xử lý nó.

Vốn nó tìm Vũ Hinh về về Thần Nam không phòng ngừa gì nhiều lắm nhưng hiện tại không thể ơ hờ, không biết lúc nào nó sẽ triệt để khôi phục bản nguyên.

Lúc xuống đến hai ngàn thước, hắn đã hơi cật lực, cự ly cách bản thể quá xa, thần thức đến mức cực hạn. Nhưng hắn lại thấy một động huyệt trên vách đã, bên trong sáng rực kim quang, là một đống hoàng kim hài cốt lớn như ngọn núi tán loạn trong nham động.

Đó là hài cốt Thiên Long, hắn cảm giác được khí tức quen thuộc, tim đập rộn lên, khí tức khá giống với Long Nhi.

Trong thoáng chốc hắn nhận ra bộ hoàng kim hài cốt này là xương của Thiên Long hoàng. Cũng như gốc cổ thụ trong không gian xa lạ nọ là bản thể của Y Y, bộ xương này từng là thân thể Long Nhi.

Bị người ta đánh tan ở đây.

Chắc Đại Long đao là lấy long hồn cùng một phần cốt chi tinh hoa ngưng luyện thành, còn bản thể ở lại đây. Đó là Thiên Long hoàng, cường giả mạnh nhất long tộc.

Hắn lại nhớ đến Long Nhi, hài tử hiện giờ ở đâu, theo hắn tưởng tượng, Long Nhi vẫn còn sống, nó từng là một cường giả mạnh nhất, linh hồn ẩn chứa vô tận tiềm năng, trong những thời khắc quan trọng nhất sẽ giúp nó tránh nạn.

"Ầm, ầm, ầm."

Bên dưới đã bắt đầu đại chiến. Thần Nam thấy thủy tinh khô lâu bị một dải khói bao phủ, đang xung kích kịch liệt.

Không thể xuống nên hắn không bám theo mà quyết định quay lại, bản thể tự xuống thu lấy hài cốt Thiên Long hoàng, sau này sẽ có chỗ dùng cho Long Nhi.

Hắn gắn với hài cốt Đại Ma thiên vương, vừa định bò lên nhưng một cỗ sức mạnh kỳ dị từ đáy vực sâu chợt cấm cố hắn.

Hắn cảm giác Ma cốtt nặng vạn cân, không thể động đậy.

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt bao trùm.

Hắn định bỏ Ma cốtt, thần thức tự quay lại nhưng cuối cùng nhẫn nại được, liều mạng hao tổn số thần thức chi lực này xem đó là dạng tồn tại đáng sợ nào.

Tiếng rít lạnh buốt vang lên như vạn niên lão quỷ gào rú khiến người ta lạnh buốt cõi lòng.

Một nhân ảnh từ đáy vực sâu được vô tận minh vụ bao phủ nhanh chóng lao lên, tạo thành dao động năng lượng hùng hồn.

Chính chủ xuất hiện chăng?

Trong lòng hắn lạnh ngắt, cảm giác nguy hiểm cực mạnh nên tận lực chống cự, sau cùng cũng động đậy được.

Một đạo tử vong chi quang như thanh liêm đao cực lớn từ trong minh vụ bay ra, bổ vào hắn.

"Choang."

Hắn giơ tay cản lại, u minh chi quang chạm vào xương Đại Ma thiên vương vang lên tiếng động chói tai. Đoạn vô tận minh vụ tràn tới, bao phủ hài cốt Đại Ma thiên vương, cũng là bao phủ hắn.

Hắm cảm giác có một luồng đại lực cực mạnh từ bốn phương tám hướng công kích tới, thoáng chốc va chạm trăm ngàn lần với hắn khiến vách đá rung lên, cơ hồ sắp sụp đổ.

Cuồng phong ào ạt, minh vụ tan đi, Thần Nam nhìn thấy địch nhân.

Chiến giáp kim loại cổ lão nhuộm tuế nguyệt phong sương bao phủ lấy một nữ tử thân thể yêu kiều, ngay cả đầu nàng ta cũng được chiến giáp che kín, chỉ lộ ra tròng mắt lạnh lùng như đao phong.

Phảng phất như nữ chiến thần tử tuyên cổ tiến về.

Sao có thể? Thần Nam kinh hãi, lại có một nhân hình sinh mệnh thể, vì sao mấy năm nay hắn không cảm nhận được khí tức, nàng ta có thể phi hành, sao lại chưa từng bay lên trên đại hợp cốc.

Tiếng rít vang lên chói lói, trong chiến giáp tràn ra cảm xúc trước tuế nguyệt thương tang, thân thể xinh đẹp của nữ tử bùng lên u quang, một lưỡi thiên đao bổ vào đầu Ma cốtt.