Thần Mộ 2

Chương 406: Đệ tam giới trong truyền thuyết?




Thái cổ chư thần là tinh kim qua trăm lần luyện, từ thủa khai thiên tích địa, những người còn sống sót là bậc anh kiệt ngoan cường chân chính. Cũng có người tinh thần kiên nghị, đối diện với đại hủy diệt vẫn quyết liệt phản kháng chỉ vì muốn sống sót…

Đại bộ phận bị khốn tại đường hầm thời không vĩnh hằng, nhẫn nại chờ đợi trong cô tịch, khó nói được khi nào họ quay về, tuy theo truyền thuyết thời khắc đó không xa nhưng độ vênh khá lớn. Ai biết được trong khoảng thời gian đó xảy ra chuyện gì?

Một bộ phận các Thái cổ chư thần sống sót trong trận chiến Thái cổ, không vào trong đường hầm thời không, nhưng cũng vào đệ tam giới như đại đa số cường giả.

Bọn Thần Nam phá toái hư không tiến vào đệ tam giới. Nhưng lúc đó thông đạo nối liền Nhân gian và tàn phá thế giới chợt sáng lên, thần bí chi quang vô tận tràn vào, che kín đám cường giả đang vào đệ tam giới.

Thần Nam và Long Bảo Bảo là chủ lực phá toái hư không, cảm giác thân hình rúng động, một luồng đại lực tác dụng với sức mạnh của họ, đồng thời tựa hồ có vô số thần ma chi hồn gầm gào. Họ kinh hãi nhận ra thời không thông đạo hình thành sau khi hư không phá toái đang uốn khúc.

Nhưng không có chỗ cho họ cả nghĩ, mọi người bị hút vào trong.

Hào quang sáng chói tan đi, trên tầng không mặt biển lại yên lành, mọi cường giả đều biến mất. Những người quan sát kinh nghi, không khiểu khoảnh khắc vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Ở Thần Ma lăng viên ngoài xa, Thần bí thanh niên chậm rãi hút hào quang vào thể nội, đoạn biến mất trong mạch tổ…

Trong không gian thông có vô số lối rẽ thông đến các giới, những ngã rẽ thần bí này nhanh chóng tách đám cường giả ra, duy có Không Không và muội muội Y Y không bị ảnh hưởng, nó xuyên qua mọi ngăn trở, theo sát Thần Nam. Đương nhiên, hắn cũng giữ chặt hai hài tử, chúng còn quá nhỏ nên hắn không yên tâm.

Hắn vốn cho rằng chúng đi cạnh Mộng Khả Nhi và Đạm Đài Tuyền nhưng không ngờ hai tiểu quỷ lại chạy đến bên mình, một tả một hữu bò lên vai, ôm chặt cổ hắn. Không gian rung động, bọn hắn rớt khỏi không gian thông đạo, mọi thân ảnh quanh mình biến mất, ngoại trừ hai tiểu quỷ trên vai.

"Oa, cha mau xem kìa, ở đây đáng sợ thật."

"Cha, không phải chúng ta xuống địa ngục chứ?"

Hai tiểu quỷ hô hoán.

Sắc trời u ám cực độ, không trung đầy mây vẩn xám xịt khiến thế giới này đượm vẻ nặng nề. Mấy ngọn núi đá cạnh đó trọc lóc, không hề có màu xanh mà nhuộm hắc vụ, âm u như yêu vân.

Dưới chân họ là rất nhiều khô cốt đã trai qua không biết bao nhiêu năm. Không biết là hài cốt người hay động vật nhưng đều bị phong hóa, xuất hiện những chỗ rộng, giẫm lên là nát thành bụi.

Bạch cốt không có gì đặc biệt nhưng phân bố dày đặc, từ dưới chân họ đến núi đá đều có rải rác, khiến nơi này tỏ ra hoang lương và cô tịch, đồng thời tà dị vô cùng.

Không Không và Y Y nhăn nhó: "Chỗ quỷ quái nào nhỉ, tưởng là rất hay ai ngờ chả có gì đặc sắc, cha à, mau đi thôi."

Thần Nam không lý đến hai tiểu quỷ, lặng lẽ quan sát chung quanh, vừa tiến vào đệ tam giới trong truyền thuyết, hắn đã vô cùng cẩn thận, đồng thời liên tưởng đến vùng hào quang đột nhiên xuất hiện lúc phá toái hư không, khiến hắn không dám chắc ăn.

Không Không và Y Y nhảy xuống khỏi vai hắn, bắt đầu tìm kiếm tại vùng đất hoang vu đầy xương trắng.

"Cốp."

Một tiếng động lạ vang bên tai, Không Không và Y Y kêu ầm lên, một khô lâu đầu cốt trước mặt đang lăn đến chỗ hai tiểu quỷ khiến chúng ôm đầu bỏ chạy.

"Vù."

"Vù."

Tốc độ cả hai nhanh như điện lao lên vai Thần Nam.

Hán điểm ra một chỉ, hào quang phá tan khô lâu đầu cốt, một con chuột to từ trong đó chạy ra.

"Con chuột khốn kiếp, dọa chúng ta sợ gần chết." Hai tiểu quỷ phi thường bất mãn.

Thần Nam bình tĩnh lại, có sinh vật ắt không đến nỗi là tuyệt địa, tử địa như tưởng tượng. Hắn không bay mà đưa hai tiểu quỷ cất bước tiến về ngọn núi đá, dọc đường gặp nhiều hài cốt, thậm chí thấy cả những thanh thiết kiếm bị hoen rỉ không thành hình dạng.

Thần Nam cẩn thận quan sát, thanh kiếm rỉ ẩn chứa sức mạnh kỳ dị, đương nhiên không phải binh khí bình phàm, có lẽ là thần binh bảo nhận năm xưa, mà giờ đã tan nát không thành hình dạng, không hiểu đã qua bao nhiêu năm tháng.

Hắn cảm khái nhìn bạch cốt rải rác, những người chết ở đây năm xưa chắc là những nhân vật kiệt xuất, thời gian quả thật vô tình, dù là anh hùng ngàn đời cũng thành xương trắng.

Thần Nam cẩn thận quan sát từng chút một, mang hai tiểu quỷ tinh linh cổ quái leo lên núi đá, tuy chỉ cao chừng năm trăm thước nhưng dựng đứng.

Hắn nhíu mày, ngọn núi này chắc là sản vật của đại chiến, tựa hồ bị lợi khí chặt đứt, bởi mấy ngọn núi cạnh đó đều không giống vậy. Khung cảnh càng khẳng định rằng hài cốt rải rác ở đây đều không đơn giản, ít nhất cũng đạt tới thiên giai sơ cấp.

Lúc leo lên đỉnh núi, hắn lập tức cả kinh, dao động sinh mệnh khá mạnh dấy lên.

Dưới một tảng đá lớn trong đóng loạn thạch tựa hồ có một khe hở khá lớn, Thần Nam tung chưởng đánh văng ra. Đồng thời một cỗ chưởng lực hùng hậu, uy thế bức nhân quét vào hắn.

Quả nhiên có người sống.

Thần Nam không sợ, không cần phí sức cũng đánh tan đạo chưởng lực, đồng thời vận chuyển thần lực xuất ra khiến mọi tảng đá trên đỉnh núi bay lên như rơm khô.

Trong khe nứt trên đỉnh núi, một bộ khô lâu đang vùng vẫy, toàn thân phủ hào quang mờ mờ.

"Cha, có cánh dài bằng xương." Không Không kêu lên.

Sau lưng khô lâu có một đôi cánh, hiển nhiên là sinh vật kiểu thiên sứ, nếu hắn đoán không sai, đó là một thiên sứ mười hai cánh.

Tuy bộ xương không màu vàng như mọi thiên sứ mà hết sức bình phàm, giống hệt của phàm nhân, Thần Nam lại cảm giác được khô lâu cực kỳ cứng rắn, tuyệt không kém hơn thần binh lợi khí.

Trong thế giới kỳ dị mà tân kì, hắn gặp sinh vật có trí tuệ đầu tiên.

Hắn bình tĩnh hỏi: "Ngươi là ai?"

Khô lâu cốt không còn huyết nhục, chỉ có hào quang mông lung che kín bộ xương, trong hốc mắt sáng rực u minh quỷ diễm, lộ vẻ điên cuồng, tiếng quỷ khóc thần gào đáng sợ vang lên khiến người khác lạnh mình, quỷ trảo trắng nhởn hung hãn chộp lấy Thần Nam.

Hai tiểu quỷ lại tỏ ra trấn tĩnh cực độ, không hề sợ hãi, Thần Nam ép một chưởng xuống cắt đứt quỷ trảo. Hắn nhíu mày, cảm ứng được dao động tinh thần của đối phương, hình như là một kẻ điên tâm tình vô cùng cuồng loạn nên không thể nối thông được.

Sau cùng hắn nhận ra khô lâu đã chết, chỉ còn lại một cỗ oán niệm không tan. Hắn cố nhập vào tàn tồn tinh thần lạc ấn, chỉ phát hiện được một tin tức: tạp chủng Ma Chủ. Trong linh thức của thiên sứ mười hai cánh oán niệm không tan này duy nhất có một câu như thế, oán khí quả thật cực nặng.

Thần Nam bật cười, Ma Chủ bị mắng như vậy, đúng là tư vị khác thường. Thật ra đã phát sinh chuyện gì, hắn không quan tâm, bởi thiên hạ có nhiều bí mật, không thể chuyện gì cũng hiểu rõ.

"Cha, trong tay hắn có một vật." Búp bê Tiểu Y Y nhãn thần đặc biệt mẫn duệ, lên tiếng nhắc. Hắn mở tay khô lâu cốt lấy ra một khối tiểu mộc bài đen xì rộng chừng hai ngón tay, dài một ngón, phát ra khí tức cổ xưa. Mộc bài cực nặng, so với tinh thiết cùng thể tích còn nặng hơn.

Đương nhiên đó không phải phàm vật, mọi thần binh lợi khí quanh đó đều hoen rỉ không thành hình dạng, mà qua tuế nguyệt vô tận, mộc bài vẫn y nguyên, xứng danh thần dị.

Bề mặt điêu khắc mấy khoa đẩu văn ngoằn nghoèo, Thần Nam không đọc được, đương nhiên cũng không biết ý nghĩa.

"Loại chữ này quen quá nhỉ." Không Không và Y Y lẩm bẩm.

Thần Nam giật nảy người, hai tiểu quỷ bình nhật ở trên Nguyệt lượng vẫn trốn tránh không chịu học chữ hiện đại, hai chữ quen mắt của chúng có ý nghĩa không hề đơn giản. Cả hai là những chí tôn nhân vật từ trước đại phá diệt chuyển sinh, có thể khối tiểu mộc bài là vật từ thời đó.

Khô lâu thiên sứ mười hai cánh tung ra mấy chưởng đoạn hoàn toàn bất động.

Thần Nam cầm tiểu mộc bài nhìn ngang ngó dọc nhưng không hiểu gì, lại nhìn đến mớ khoa đầu văn trên mặt, vạch xuống đất, vừa hoàn tất đột nhiên bùng lên một dải hào quang sáng rực cả đỉnh núi.

Tiếng ầm ầm vang vọng, núi đá vỡ tan từ đỉnh trở xuống, Thần Nam bốc mình bay vụt lên cao.

Thinh không âm u sáng rực, một thạch đài khổng lồ mang bọn Thần Nam bay về hướng đông, dọc đường vô cùng hoang lương, khắp nơi là loạn thạch vô tận, không có màu xanh.

Cảnh vật bên dưới nhanh chóng lùi lại, tiếng gió u u vang bên tai.

Thần Nam đương nhiên có thể rời khỏi thạch đài nhưng hắn cả kinh, muốn xem thạch đài thần bí đưa mình đến đâu.

"Oa, hay lắm, hay lắm."

"Hi hi, thú vị thật."

Hai tiểu quỷ nhảy tung tăng trên thạch đài, cảm giác vô cùng mới mẻ.

Thần Nam không cười nổi, lúc nào cũng quan sát bên dưới, sẵn sàng chuẩn bị.

"Soẹt."

Trong vùng loạn thạch phía trước đột nhiên xuất hiện từng đạo sấm sét, điện xà bay lượn ngút trời, xét toang hư không thành những vết nứt.

"Hai con đứng cạnh ta."

Hai tiểu quỷ có lúc rất tinh quái nhưng có lúc rất ngoan ngoãn, chạy ngay đến bên hắn.

Hai tay Thần Nam không ngừng khoa lên, từng đợt dao động kỳ dị xuất ra, đó là pháp quyết kỳ dị hắn mới ngộ ra mấy tháng gần đây, hào quang mênh mông đấy dạt hết sấm sét, thạch đài lại dễ dàng mang ba cha con bay qua.

Khung cảnh phía trước rất kỳ dị, vừa nãy còn tử khí trầm trầm, giờ đã ngập ngụa sinh cơ, nhiều thực vật nổi lập lờ trên không.

Bên dưới vẫn là loạn thạch, trên không là mây xám âm u, nhưng ở giữa ngập sinh cơ, mọi thực vật nổi lơ lửng trên không tạo thành bức tranh kỳ dị khiến người ta không lí giải nổi.

Nhưng đóa hoa sặc sỡ, cây cối xanh um, tươi roi rói, vô cùng thanh tân, tuyệt không phải ảo ảnh. Đó là khu rừng trên không, chiếm một vùng rộng lớn, bọn Thần Nam bây mười mấy dặm mới qua.

Đồng thời, họ thấy phía trước có một bức màn từ tầng mây vô tận buông xuống như thác nước. Một bức tường ánh sáng thần bí khổng lồ chặn đường ba người.

Hào quang nhu hòa thánh khiết chiếu tới, một cỗ sức mạnh kỳ dị lưu chuyển trong bức tường tràn ra.

Thạch đài mang bọn Thần Nam lao tới, định xuyên qua.

"Ầm."

Thạch đài vỡ nát, bức màn ánh sáng ẩn chứa sức mạnh cực kỳ tà dị, trong một sát na đánh tan thạch đài thành bột. Cũng may Thần Nam đã phòng bị, nhảy xuống trước, hai tiểu quỷ túm chéo áo hắn, đứng sau lưng nhìn mọi vật với vẻ hiếu kỳ.

Cùng lúc, hắn thấy mộc bài trong tay rung lên, hình như sẽ gặp gì đó, hắn tiến tới từng bước, đưa mộc bài vào bức tường ánh sáng.

Quái sự xảy ra, cả cánh tay hắn không mất chút sức lực nào lại xuyên qua, tựa hồ tiểu mộc bài là chìa khóa.

"A, hay quá." Hai tiểu quỷ hoan hô, chui vào áo hắn, cùng xuyên qua bức tường hào quang.