Thần Mộ 2

Chương 287: Ánh mắt tổ tiên




Thần Chiến là cường giả chấn nhiếp một thời đại, hôm nay tụ lại được thân thể, thể hiện thần uy không tưởng, mạnh như Thần gia Tứ tổ và Ngũ tổ đều bị đả bại, bị Vạn Cổ Giai Không đại thần thông hóa thành hài đồng.

Ma tính Thần Chiến vì đấu mà sinh, vì chiến mà sống, là Chiến ma chi thể sát ý vô hạn, không nói câu nào, thân thể như thông thiên ma trụ vung thần kiếm chém vào đôi mắt thần bí.

Kiếm mang chói lòa vắt qua thinh không, cắt thành hai phiến không gian, đôi mắt khổng lồ vẫn vô cùng lạnh lẽo, như vô tình chi vật nhìn thần kiếm chém tới, hình ảnh mờ dần rồi biến mất hoàn toàn.

Thoáng sau đôi mắt lại hiện ra trên không, vẫn lạnh lùng như trước, ngưng thị phía dưới như chúa tể vạn vật nhìn thương sinh.

Ma tính Thần Chiến vung kiếm chỉ trời, lại bay lên vùng trời vô tận, tựa hồ không hạ được đôi mắt thần bí không chịu ngừng tay.

Thủ mộ lão nhân thấy Thần Chiến bay lên, hai mắt bắn ra lãnh điện, thu lại nụ cười, lạnh lùng lẩm bẩm: "Thật ra là ai? Là Thần lão nhị, hay Thần lão đại, ta tựa hồ từng cảm ứng được khí tức này ở Thần gia, lẽ nào…"

Lão đằng không bay lên, thân ảnh dần biến mất khỏi tầm mắt tất cả, không biết bay lên mấy vạn trượng

Tứ tổ và Ngũ tổ ở dưới kinh hãi nhìn con rồng du côn dần đến gần, cả Long Bảo Bảo tinh nghịch đang bay quanh.

"Các ngươi…"

"Các ngươi muốn gì?"

"Ha ha…" Tử Kim thần long cười vang: "Các ngươi sống vô vàn năm tháng, lúc có thần thông, không thèm coi Thần Vương ra gì, hiện tại lại thành thế này, thật khiến long đại gia buồn cười, grào… ha ha…"

Vẻ mặt Ngũ tổ trắng nhợt, vốn mũm mĩm như búp bê nhưng hiện tại như đang muốn khóc, dáng vẻ ủy khuất cực điểm. Càng thế, Tử Kim thần long càng muốn cười lên, nó thi triển thần thông ảo hóa ra một tấm gương đặt trước mặt hai lão tổ.

Ngũ tổ và Tứ tổ suýt nữa hôn mê, trong gương là hai tiểu hài u oán ủy khuất sắp khóc nhè, vô cùng đáng thương, còn đâu uy nghiêm của Thần gia lão tổ.

Hò vừa giận vừa hận nhưng dáng vẻ đó không khác nào hài đồng giận lẫy, đưa tay quệt môi, từ đáng thương biến thành khả ái ngây thơ.

"Ha ha ha…" Tử Kim thần long cười váng lên, nhìn hai vị lão tổ với vẻ mỉa mai, bất kể thần thái họ thế nào thì với thân phận lão tổ đều cực kỳ hoạt kê.

"Đừng xỉu, tỉnh lại mau." Tử Kim thần long cười gian manh, hướng luồng tử kim điện hồ lách tách xuống lưng khiến Tứ tổ và Ngũ tổ vốn sắp ngã bật dậy, lùi liền mấy bước.

Long Bảo Bảo lắc lư bay đi bay lại, đôi mắt sáng chớp chớp khiến hai lão tổ càng phát hỏa, thấy tiểu long thơ ngây họ lại chạnh lòng nghĩ tới mình.

Ngoài xa, Thần Nam nóng mắt, tuy hắn muốn giao huấn hai lão nhưng đó là tổ tiên của hắn, Thần Chiến biến họa thành hài đồng nên không thể để hai con rồng tiếp tục diễn trò, bằng không khác nào hắn khi sư diệt tổ.

Nhưng việc đó cũng khiến hắn nhức đầu, hai tổ tông sống lại biến thành thế này.

Hắn đây Tử Kim thần long qua một bên, đặt Long Bảo Bảo lên vai, cố lấy vẻ hòa hoãn nói: "Hai vị lão nhân gia, hiện hai vị mất công lực, nếu ở trong man hoang thế giới này sẽ nguy hiểm đến sinh mệnh, ở đây không chỉ có nhiều hung cầm mãnh thú mà cả mấy vị Thần Vương rình mò. Chi bằng vào nội thiên địa của cháu trước."

Tứ tổ cao chừng nửa thước, toàn thân sáng rực kim quang như kim oa oa. Ngũ tổ mũm mĩm như ngân oa oa, cả hai cùng kêu lên: "Không được, tiểu tử ngươi định cầm tù chúng ta, khi sư diệt tổ! Không cần ngươi lo, Thần gia sẽ có người đến tìm, ngươi đi đi."

"Ha ha…" Tử Kim thần long cười vang, ra vẻ bất cần: "Không cần… người ta không cần… đi thôi."

Hai lão tổ giận bể phổi, họ tung hoành thiên địa tuy không dám nói vạn cổ tuế nguyệt nhưng cũng thuộc nhóm già cả nhất hoàn vũ, không thể dùng đơn vị ngàn năm đo lường.

"Con rồng đáng chết, sau này chúng ta khôi phục thực lực, nhất định tìm ngươi trả đũa." Ngân oa oa Ngũ tổ hầm hừ, từ lúc bị hóa thành hài đồng, tâm tình họ cũng hài đồng hóa.

"Ta sợ quá…" Tử Kim thần long ré lên, ra vẻ du côn.

Tứ tổ kim oa oa lớn tiếng: "Dù là Thiên Long trong truyền thuyết cũng không dám lớn lối thế trước mặt chúng ta. Ngươi dám như vậy, chắc phải đem ngươi tùng xẻo. Hiện tại chúng ta vẫn có vạn cổ bất diệt thể, ngươi có thể nhục mạ nhưng không giết được chúng ta, sớm muộn cũng có ngày chúng ta khôi phục."

"Đợi các ngươi khôi phục rồi tìm ta quyết chiến." Tử Kim thần long ra vẻ bất cần.

Thần Nam mở nội thiên địa, không hề khách khí ôm cả hai lão tổ đưa vào.

"Thần Nam, ngươi còn đáng ghét hơn phụ thân ngươi, sao dám cầm tù chúng ta? Không thể thế được." Hai người liên tục giãy giụa.

Nhưng Thần Nam không thể thả cho họ đi, hắn đã trở mặt với Thần gia ở Thiên giới, để họ về, khi khôi phục tu vi sẽ trở thành hai cường địch khó lòng tưởng tượng được, chi bằng nhốt lại trước rồi giao cho thủ mộ lão nhân xử lí, hoặc trực tiếp đưa họ vào đệ tam giới.

Mộng Khả Nhi phiêu dật xuất trần, băng cơ ngọc cốt từ trong một hoa viên đi ra, hiện tại nội tâm nàng vô cùng phức tạp, đã trăm ngàn lần thử vẫn không luyện hóa được tiểu sinh mệnh trong thân thể, hiện tại phản ứng của thai phụ càng ngày càng rõ, tiểu phúc cũng hơi nhô lên. Mỗi ngày nàng đều nghe thấy có tiểu sinh mệnh tựa hồ đang hô hoán, cảm giác huyết nhục tương liên dấy lên trong lòng.

"A, khí tức mạnh thật."

"Là khí tức con cháu Thần gia chúng ta."

Kim oa oa và ngân oa oa thấy Mộng Khả Nhi, tức thì kêu lên kinh hãi, hai người vừa ra vẻ đau lòng không muốn sống nữa, lập tức cười hớn hở, tính tình ngày càng hài đồng hóa.

"Ha ha… ta dám khẳng định thằng nhóc này sẽ là đệ thập nhất nhân!"

"Thể chất của nó tuyệt đối khiến huyền công viên mãn nghịch chuyển."

Hai tổ tông sống cười vang, nhảy tung tăng, chạy đến bên Mộng Khả Nhi.

Mộng Khả Nhi ngẩn ra, rồi dịu giọng: "Các tiểu đệ đệ sao lại bị ác nhân giam vào đầy?" Vừa nói vừa âu yếm xoa đầu hai "hài đồng."

"Ngươi, ngươi…ngươi ngươi sao lại như thế, phải xưng hô chúng ta là lão tổ, chúng ta là tổ tông của ngươi." Hai lão tiểu tử tức giận nhảy cẫng lên.

"Thật là không ngoan. Còn dám hồ ngôn loạn ngữ nữa tỷ tỷ sẽ đánh vào mông." Mộng Khả Nhi vuốt ve mặt hai lão.

Thần Nam tắt tiếng, chi biết cười nhăn nhó, lại sắp náo nhiệt rồi. Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư cười váng lên.

Tuy bị Mộng Khả Nhi đối đãi "vô lễ" nhưng hai lão tổ tựa hồ chấp nhận, gào vang với Thần Nam ngoài xa: "Tên tiểu tử khi sư diệt tổ nghe cho rõ đây, lão tổ chúng ta sẽ ở lại nội thiên địa này, vừa khôi phục nguyên khí vừa đợi đệ thập nhất nhân ra đời."

"Đừng hòng động vào nhi tử của ta. Các vị mau dẹp ý định đó đi, từ phụ thân ta, chi này quyết không chịu vì mục đích hư vô phiêu diêu mà giao sinh mệnh cho các vị chúa tể."

Đoạn bọn Thần Nam, Tử Kim thần long rời khỏi nội thiên địa.

Vừa ra, Tử Kim thần long cảm khái: "Nếu để họ ở lại lâu dài trong nội thiên địa, coi như có hai lão sư khai môn mạnh cực điểm."

Thần Nam ủ rũ: "Không thể nào, Thiên giới Thần gia quyết không chịu, nghiêm trọng hơn là từ nay họ sẽ nhắm vào ba chúng ta."

Ở ngoài xa bọn Quang Minh thần, Chiến Thần, Hắc Ám đại ma thần thấy Thần Nam đem hai cường giả biến thành hài đồng vào nội thiên địa, kinh hãi suýt rớt mắt xuống.

Tuyệt mĩ dung nhan của Đạm Đài Tuyền lộ vẻ hồ nghi, lúc nội thiên địa của Thần Nam mở ra, nàng ta ẩn ước cảm ứng thấy khí tức của Mộng Khả Nhi.

Bọn Thần Nam đằng không bay lên, hắn không yên lòng về an nguy của Thần Chiến. Lúc bay lên mấy vạn trượng mới phát hiện được Thần Chiến và thủ mộ lão nhân.

Thần Nam cầm thần kiếm ngàn trượng đối diện đôi mắt khổng lồ. Quan sát gần mới thấy đôi mắt lớn hơn tưởng tượng, không phải như hòn núi nhỏ mà tương đương một cự sơn, lớn ngang ngửa Thần Chiến. Ở giữa song phương là quang hoa và ma khí, thần kiếm cách tròng mắt chỉ một thốn nhưng không thể đâm vào thêm. Hai bên đang lặng lẽ so kè.

Thủ mộ lão nhân đã đại biến dạng, nguyên bản thân thể cong xuống giờ trở thành tráng kiện, đầy sức sống thanh xuân, làm gì còn tí già nua nào? Hiện tại lão chỉ chừng hai chục tuổi, mái tóc trên đầu đen rầm, sáng lấp lánh, thân thể đĩnh bạt hùng kiện, tràn đầy sức mạnh, gương mặt anh khí bức nhân vô cùng cương nghị.

Nếu không phải có khí tức đặc thù cho Thần Nam biết đó là thủ mộ lão nhân, bọn hắn không đời nào tin được.

"Cha nó chứ, thật ra là mắt ai mà khiến lão đầu tử xấu xa này phải động toàn lực?" Tử Kim thần long cả kinh.

Thủ mộ lão nhân tuy chỉ nhỏ như hạt bụi so với đôi mắt nhưng phát ra khí thế của cái thế cường giả, không hề kém cạnh tý nào. Khoảng giữa lão và đôi mắt sáng rực thần quang, đang ngầm đấu nhau.

"Thần lão đại, là ngươi phải không? Đừng có giả thần lộng quỷ!" Thủ mộ lão nhân hừ lạnh: "Ta cảm ứng được khí tức của bọn ngươi, muốn động thủ với ta cứ hiện bản thể ra."

Hai trong mắt vẫn lạnh lùng vô tình nhìn lão, sức mạnh phát ra không hề tăng hay giảm.

"Vạn - Cổ - Giai - Không." Đấu một hồi, ma tính Thần Chiến mới mở miệng, thi triển pháp tắc đáng sợ có thể nghịch loạn âm dương, cải biến thời gian.

Hào quang vô tận kịch liệt lóe sáng, hai con mắt đột nhiên biến mất, lúc pháp tắc đến gần, chúng liền phá hư không xuất hiện tại chân trời xa tắp.

"Các ngươi sợ nghịch chuyển thời gian?" Thấy kết quả này, thủ mộ lão nhân mỉm cười, tựa hồ nghĩ ra, lẩm bẩm: "Ta hiểu rồi,"

"Ngươi biết gì?"

Trên không vang lên thanh âm cực lớn, chấn động màng tai.

"Không phải Thần lão đại hay Thần lão nhị, mà là tổ tiên mà các ngươi khổ công muốn phục sinh. Hai mắt đã ngưng tụ xong."

Thần Nam cả kinh, đó là Viễn tổ phải phục sinh sao? Thật… quá đáng sợ. Đôi mắt đã như vậy, nếu hoàn chỉnh phục sinh thân thể, thật không tưởng tượng nổi đến mức nào.

Thủ mộ lão nhân lại lên tiếng: "Thần lão đại, Thần lão nhị, các ngươi quá nóng lòng, định để y theo ma tính Thần Chiến vào đệ tam giới rồi hút cả đệ cửu nhân hoàn chỉnh? Không sợ mắt Viễn tổ bị Thần Chiến dùng Vạn Cổ Giai Không hóa thành trần ai, dung nhập thiên địa sao?"

Cùng lúc, trời cao tan nát, một gióng bạch cốt tiến vào tầng địa ngục mười bảy, là chỉ cốt trấn áp mười tám tầng địa ngục. Hiện tại nó dài mấy chục trượng, vắt ngang chân trời, bên trên có một hồn ảnh mơ hồ đứng.