Thân Mật Nguy Hiểm

Chương 76: Ngoại truyện 22. Mang thai 2




Tin tức về việc Chân Diểu mang thai khiến toàn bộ nhà họ Tống náo động.

Gia đình vừa kích động lại vừa cao hứng, nhưng căng thẳng cũng kéo theo đó, tất cả mọi người ai ai cũng sợ, lo cô sẽ té ngã. Chu Huệ thì vẫn còn nấn ná về chuyện hôm qua cô suýt bị trượt chân, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Tống Diên Từ và Tống Lịch Kiêu cũng vô cùng vui vẻ, không chỉ vui mừng về sự xuất hiện của sinh mệnh mới này, mà còn là vì lúc này Chu Huệ đang tập trung vào thai nhi, không còn hơi sức nào để thúc giục chuyện kết hôn của bọn họ nữa.

Khi mà mọi người dần biết về chuyện vui này, sau một khoảng thời gian kết quả khám thai của Chân Diểu đã trở thành một qua bom.

Kết quả siêu âm B cho thấy có tới hai túi thai, tức là cô đang mang song thai.

Chu Huệ nửa mừng nửa lo, nhưng nhìn chung thì vẫn là lo nhiều hơn mừng. Vốn dĩ phụ nữ mang thai một con đã vất vả lắm rồi, giờ lại mang song thai thì mức độ vất vả, thậm chí là mức độ rủi ro cũng sẽ tăng gấp đôi.


Bà đau lòng lòng thở một hơi dài, Tống Tất Xích khuyên bảo bà: "Bà đừng có mặt ủ mày chau như vậy nữa, coi chừng làm cho cảm xúc của Diểu Diểu cũng biến đổi theo."

"Ông còn ở đó mà nói tôi, ông mới là kẻ nhăn mặt nhíu mày trước đó."

Hai người cùng nhìn nhau, rồi lại cùng thở dài.

Mà tin tức này đối với Chân Diểu lại là vui sướng hơn là lo lắng.

Khi mà cô nghĩ rằng có nhiều hơn một sinh mệnh nhỏ đang được thai nghén trong bụng mình, hoặc khi cô nghĩ rằng hai đứa trẻ trông giống nhau sẽ được sinh ra và trưởng thành trong tương lai, cô liền cảm thấy rất chi là kỳ diệu và cũng rất hy vọng.

Chỉ cần một lần mang vất vả lại sinh được hai đứa con, hai đứa còn có thể ở cùng nhau sẽ không thấy cô đơn, thật tuyệt biết bao.

"Anh không vui sao?" Cô quay đầu nhìn ghế lái kế bên.


"Hả?" Tống Lộc Bách đang lái xe, nhìn về phía trước.

"Làm sao em lại có cảm giác anh hiện tại không được vui lắm?"

"Anh làm sao có thể không vui." Tống Lộc Bách cười, nhân lúc dừng đèn đỏ nắm tay cô: "Anh hạnh phúc hơn bất kỳ ai hết. Đương nhiên, có lẽ chỉ đứng sau em thôi."

Và cũng lo lắng hơn bất cứ ai.

Nhưng những cảm xúc và suy nghĩ của anh tất nhiên là không cần phải nói cho cô biết ngay lúc này.

"Em còn tưởng rằng anh không muốn hai đứa nhỏ chứ." Chân Diểu thả lỏng người, tay còn lại ôm bụng, vui vẻ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Cô đang nghĩ đến việc dành chút thời gian đến nghĩa trang để báo tin vui cho cha mẹ mình.

Họ chắc rằng cũng sẽ mừng cho cô nhỉ?

......

Chân Diểu cực kỳ quan tâm đến sức khỏe của thai nhi, còn giảm cường độ làm việc thường ngày, bắt đầu tuân thủ các tiêu chuẩn nghỉ ngơi trong công việc và ăn đủ ba bữa theo khuyến cáo của các chuyên gia dinh dưỡng và bác sĩ.


Ngoài giờ làm việc, cô cũng bắt đầu đọc sách về mẹ con và cách nuôi dạy con cái, nhưng về mặt này Tống Lộc Bách đã đi trước cô một bước.

Cô chỉ biết rằng anh đang lặng lẽ mà học tập sau khi nhìn thấy những cuốn sách này trên bàn của mình. Họa tiết và màu sắc trên bìa những cuốn sách nuôi dạy trẻ, mẹ và bé này rất trẻ thơ, với màu sắc ấm áp và sống động, không phù hợp với những tài liệu bụi bặm, sách tài chính và tạp chí ở bên cạnh.

"Sao anh lại bí mật chuẩn bị sau lưng em?" Chân Diểu nói đùa.

"Mang thai rất cực khổ, em bình thường phải bận rộn làm công việc, mấy việc này cứ để anh làm."

"Không được, anh phải làm một người cha đạt chuẩn, và em cũng phải làm một người mẹ đủ tiêu chuẩn."

Tuy nhiên, Chân Diểu đã sớm phát hiện ra những cuốn sách này đã truyền nhiễm cho tất cả mọi người trong nhà họ Tống như một đại dịch, hầu như ai cũng mắc phải một bệnh, tình huống này khiến cô có chút khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Chỉ là thời kỳ mang thai tương đối dễ dàng đã trôi qua cực kỳ nhanh chóng, tiếp theo đó là các phản ứng khó chịu khác nhau cứ nối tiếp nhau.

Đầu tiên, buồn nôn, hoặc thậm chí là nôn, buồn ngủ vốn đã là "tác dụng phụ" nhẹ nhàng nhất mà thai kỳ mang lại, vì cô đang mang thai đôi nên bụng bầu sẽ lộ rõ

hơn, gánh nặng cho cô vì thế cũng nặng nề hơn, cơ thể khó vận động, trở nên bất tiện.

Tất nhiên, vấn đề lớn nhất vẫn là "không ăn được".

Chân Diểu trải qua giai đoạn ốm nghén vừa ăn vừa nôn, cuối cùng vẫn phải nhờ đến bác sĩ tư để truyền dinh dưỡng, về sau các triệu chứng mới thuyên giảm dần, nhưng khó tìm thêm được vài lần ăn không thấy buồn nôn.

Tốc độ của sút cân có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Người nhà vội vàng, Tống Lộc Bách vẫn là bộ dạng không nói nhiều như trước, lông mày trầm tĩnh cũng hiếm khi vì không thể đè nén được sự nóng nảy và phiền muộn mà ảm đạm xuống, sau đó cũng cùng nhau sút cân, trên mặt lộ ra xương cùng đường nét ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Khi áp suất không khí xung quanh anh giảm xuống, những người trong công ty cũng run bần bật lên.

"Tổng giám đốc Tống." Từ Thừa đẩy cửa bước vào phòng làm việc, liền nhìn thấy Tống Lộc Bách đang nghe điện thoại.

Sau đó anh quay đầu lại liếc anh ta, và tiếp tục nói chuyện với người ở đầu dây bên kia.

"Em ấy vẫn chưa ăn gì sao?"

"Ăn được món nào, nói cho tôi biết tên."

"Được."

"Em ấy bây giờ đang làm gì?"

"Được rồi. Nói với em ấy là tôi sẽ quay về sau hai giờ nữa."

Sau khi cúp máy, Tống Lộc Bách quay đầu nhìn sang.

Từ Thừa vội vàng nói: "Tổng giám đốc Tống, có một cửa hàng mới mở có thể hợp khẩu vị của vợ anh. Vừa rồi tôi nhờ người mua tất cả các món ăn mỗi thứ một phần. Giờ anh có muốn gửi cho vợ anh luôn không?"

"Để nó ở trên xe đi, tôi đem về cùng luôn."

"Vâng."
Sau khi rời khỏi công ty, Tống Lộc Bách lái xe đến vài cửa hàng khác, mua vài phần đồ ăn khác mà người hầu nói là Chân Diểu có thể ăn vài miếng, cuối cùng lái xe về nhà.

Người giúp việc chào hỏi xong liền đem đồ ăn trong xe đi đến phòng bếp bày ra đĩa, còn anh đi thẳng vào cửa rồi đi lên lầu.

"Vừa rồi phu nhân cố gắng ăn được mấy muỗng cháo trắng." Người giúp việc nói.

Anh "ừm" một tiếng rồi mở cửa đi vào.

Người đang ngồi trên ghế bành bên cửa sổ đặt cốc nước xuống và nhìn sang, với vẻ mặt ủ rũ và tái nhợt.

Một giây tiếp theo, hai mắt cô đỏ bừng, trên mặt không giấu được vẻ ủy khuất cùng yếu ớt: "Anh về rồi."

Hốc mắt đỏ bừng bị khuôn mặt tái nhợt làm cho người ta có chút sợ hãi, trong lòng anh vừa thắt lại vừa đau, lập tức nhấc chân bước tới.
"Khó chịu?"

"Ừm." Chân Diểu khịt khịt mũi, rõ ràng Tống Lộc Bách có thể chịu đựng được rồi mới về, nhưng vừa nhìn lại xúc động liền xông lên: "Uống nước xong sẽ tốt hơn."

"Vậy ăn thêm chút gì đi? Anh gọi người mang lên."

"Không muốn ăn."

"Ngoan, nghe lời, không ăn thân thể sẽ không chịu nổi."

"Là thân thể của em không chịu nổi hay là thân thể đứa nhỏ không chịu nổi?" Chân Diểu đột nhiên quay đầu lại nhìn anh chằm chằm: "Em đã nói là em không muốn ăn rồi mà, anh sao cứ ép em hoài thế. Rõ ràng là em không thoải mái, anh mới về cũng không thèm quan tâm cảm nhận của em, lúc nào cũng nóng lòng vội vã ép em ăn, vậy anh trở về làm cái gì? Dù sao người giúp việc trong nhà có thể làm những việc này, anh cũng đâu cần làm như thế nữa."

Càng nói cô càng không khống chế nổi cảm xúc càng lúc càng kích động, không biết là tức giận càng nhiều hay là ủy khuất nhiều, tóm lại những lời này tâm trí cô căn bản không có thời gian để dừng lại suy xét, toàn bộ đều liên tiếp thốt ra.
Một hơi lên án xong "Tội ác" của anh, ngực Chân Diểu phập phồng lên xuống, hô hấp còn có chút gấp rút.

Cô mím chặt môi, nhìn gương mặt anh nhất thời sững sờ.

Trong nháy mắt cô mới ý thức được mình vừa rồi nói cái gì, bực bội cùng buồn rầu lòng ngực phút chốc lại muốn nổ tung, cô vội vàng mở miệng:

"Em ..."

Lời vừa thốt ra, hốc mắt cùng chóp mũi cô bỗng dâng lên một trận chua xót, vội vàng mà quay mặt đi, ngữ khí cứng nhắc nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, đừng nói chuyện với em."

Vừa nói, nước mắt vừa lốp bốp rơi xuống, làm sao cũng ngăn không được.

"Được rồi, không ăn thì không ăn." Tống Lộc Bách đưa tay giúp cô vén tóc mai ra sau tai: "Chờ chừng nào em muốn ăn thì ăn, chúng ta sẽ cùng nhau ăn."

"Sao mà anh lại có thể dùng cách nói ở cạnh em như thế này để uy hiếp em."
Vừa dứt lời, người đứng ở đằng sau không nói lời nào nữa.

Chân Diểu không thể nhịn được nữa, cúi người xuống muốn che mặt khóc nhưng lại cảm thấy khó chịu, chóng mặt và tay chân mềm nhũn. Cho nên cô chỉ biết kìm nước mắt, vô lực chống hai tay lên tay vịn.

Đột nhiên, những gì cô nhìn thấy vừa nãy chợt hiện lại trong đầu, người đàn ông ấy vẫn đẹp trai nhưng trên mặt không giấu được vẻ mệt mỏi và gầy gò, hiện lên trong tâm trí cô, trở thành cọng rơm tới cuối cùng nghiền nát cô.

Lát sau cô liền bật khóc.

"Em xin lỗi ... Em không cố ý nói mấy câu quá đáng như vậy. Em chỉ cảm thấy khó chịu, chỉ không kiềm chế được cảm xúc. Em biết anh là vì tốt cho em. Những lời vừa rồi không phải ý của em. Em thật sự rất muốn anh về nhà, cũng không có muốn đuổi anh đi đâu. Em thấy em thật tệ, lúc nào cũng giận anh..."
Chân Diểu nói năng có hơi lộn xộn có chút không ổn, vừa khóc vừa nói, thông qua dòng nước mắt mờ ảo cô nhìn thấy người đàn ông hoảng sợ, lập tức lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô.

"Anh đừng có giận em, em biết em cố tình gây sự mà." Cô nghẹn ngào.

Cô không dám đem hết tình trạng thể chất thực sự nói hết cho họ nghe, nhưng Tống Lộc Bách là người thân cận nhất của cô, hiển nhiên là không thể che giấu điều đó, và cô cũng không muốn giấu anh.

Lúc ban đầu, cô muốn tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh, nhưng sau này có nhiều lúc cô bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc của mình.

Khăn giấy thấm rất nhanh, Tống Lộc Bách nhìn người trước mặt không ngừng rơi lệ mà cảm thấy bất lực, trái tim cũng vì lời nói của cô mà đau nhói.

Anh lau thêm vài lần nữa, rồi cúi đầu hôn lên những giọt nước mắt của cô.
"Trong tất cả mọi người, em chỉ đối xử với mình anh như thế này. Điều đó chứng tỏ anh là người gần gũi nhất và không kiêng dè gì với anh. Làm sao anh có thể tức giận được?"

Anh tiếp tục lau nước mắt và mặt cho cô: "Anh hiểu tính cách ban đầu của em, anh biết và cũng hiểu rõ em mang thai phải chịu đựng bao nhiêu cực khổ, nếu anh còn không hiểu được tâm tình của em, thì anh là gì?"

"Anh là chồng của em, là cha của đứa nhỏ. Anh cần phải chăm sóc em và phải có trách nhiệm với em."

Chân Diểu càng cảm thấy buồn bực, vùi mặt vào vai anh khóc nức nở, nhưng bởi chưa ăn gì hết nên cô không có sức, cho nên thực sự suy nhược, toàn thân trở nên yếu ớt.

"Anh thật sự biết em đang nói cái gì sao?"

"Đương nhiên." Anh vỗ về lưng cô, ôn nhu như đang dỗ một đứa trẻ.

"Nhưng lúc đấy anh đã ngẩn ra."
"Anh lo lắng cho em, chỉ vậy thôi." Tống Lộc Bách sợ mình ôm cô ở tư thế này sẽ không thoải mái, vì vậy anh điều chỉnh tư thế, quỳ một chân xuống.

Người trong lòng duỗi tay ôm chặt lấy eo anh, hình như là bởi vì tự trách cùng áy náy, nên trong lòng đặc biệt bất an.

Anh sờ gáy cô, sau đó cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô.

Cô vốn là người nhạy cảm, luôn luôn giấu giếm suy nghĩ thật sự của mình, sau này ở bên anh, cô mới dần bộc lộ một phần bản chất ban đầu của mình, giống như một đứa trẻ con nũng nịu và rất nghịch, nhưng cô không bao giờ cố tình gây sự hay vô duyên vô cớ mà giận dỗi.

Sau lần mang thai này, cô bỗng hoàn toàn trở nên trẻ con và mỏng manh, ở một mức độ nào đó, anh thực sự rất "hưởng thụ" và cảm thấy vô cùng hài lòng với thái độ không thể chấp nhận tí nào của cô.
Điều này thể hiện sự bộc trực không chút che giấu, đại biểu cho việc anh đối với cô là độc nhất vô nhị.

Cũng đại biểu việc cô ỷ lại vào anh.

Hoặc là chờ anh tan làm như thế này, hoặc là nhất định phải để anh ôm ngủ, hoặc là phải để anh dỗ cho ăn.

Anh đối với việc này thấy ngọt như ăn mật vậy.

"Anh không cần phải nói dối em, nếu anh cho là em quá đáng thì phải nói cho em biết." Hai má Chân Diểu áp vào ngực anh, chiếc áo sơ mi đều bị nước mắt cô làm cho ướt đẫm.

"Vậy Tống phu nhân châm chước cho, nếu khi anh thực sự cảm thấy không quá đáng, đừng ép anh phải trách em."

Giọng người đàn ông dịu dàng và từ tính, yếu ớt nhẹ cười.

Cô đột nhiên bật cười, gật đầu, được anh xoa dịu bằng lời nói và giọng của anh.

"Em nghĩ bây giờ em có thể thử ăn chút gì đó."
"Không muốn ăn thì đừng ép buộc bản thân."

"Em nói thật mà, khóc xong hình như có hơi đói bụng, đói tới mức không có sức luôn." Chân Diểu lúng túng, không ngờ khóc lại có tác dụng này...

Cũng có thể là do đã nói ra hết những gì để trong lòng.

"Được." Tống Lộc Bách buộc tóc lên cho cô, để một lát không bị thức ăn dính vào hoặc lúc muốn nôn cũng tiện hơn, hiện tại anh rất thành thạo việc buộc tóc cho cô: "Anh mua về mấy món em có thể ăn được, với mấy món ở cửa hàng mới, một lát đều thử xem, không thích thì không cần miễn cưỡng."

Chân Diệu khẽ lau mặt: "Vâng."

Vừa rồi cô hẳn khóc rất xấu xí nhỉ...

Người đàn ông trước mặt dường như nhìn thấu được suy nghĩ của cô, đứng dậy sờ sờ mặt cô rồi mới gọi người giúp việc, giọng điệu trêu tức và thở dài: "Đã mang thai rồi, trông vẫn giống y như một cô bé vậy."
Gương mặt của Chân Diểu nơi bị anh xoa xoa bỗng nóng bừng.