Mở lại tài khoản Weibo này, Chân Diểu cảm thấy không có thứ gì không thể cho người khác thấy, nhưng khi nghĩ đến hai năm qua Tống Lộc Bách luôn âm thầm theo dõi mình, hơn nữa còn dùng cách này để nói về những chuyện yêu đương hàng ngày, điều đó làm cô không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Cô vội vàng thoát khỏi khu vực bình luận mà mọi người đang rối rít xuýt xoa "thật ngọt ngào" và gọi điện thoại cho Tống Lộc Bách.
Sau khi kết nối, anh chưa kịp nói thì cô đã hỏi không ngừng: "Anh, anh đã bắt đầu dùng tài khoản Weibo xác thực rồi à? Tên tài khoản ban đầu của anh là một dãy số và hai năm trước từng thích Weibo của em phải không?"
Bên kia điện thoại nhất thời im lặng, không có hồi âm.
Một lát sau cô nghe thấy giọng của Tống Lộc Bách, chỉ là âm thanh nghe được cách điện thoại một khoảng xa.
Câu nói này hiển nhiên không phải dành cho cô, thế là bên cạnh anh còn có người khác, có thể tiếng gọi "anh" của cô và mấy câu sau đó đã bị người ngoài nghe được.
Chân Diểu lúng túng một hồi, đang định cúp máy thì giọng của Tống Lộc Bách lại phát ra từ ống nghe, lần này cách ống nghe rất gần và nghe rất rõ.
"Vừa rồi anh bật nhầm loa ngoài." Dường như anh hơi bất đắc dĩ.
"... Anh đang họp à?"
"Xã giao trên bàn ăn."
Cô liếm môi: "Lấy cớ là bạn nhỏ quá khập khiễng. Trong nhà làm gì có đứa bé nào gọi anh theo kiểu anh trai, giọng em nghe cũng không giống trẻ con. Bọn họ đều biết em gọi anh theo kiểu anh trai rồi, liệu có cảm thấy kỳ lạ không?"
"Em cảm thấy bọn họ sẽ tin cái cớ này à?" Tống Lộc Bách cười cười, ngầm giả ngốc bỏ qua tình tiết này: "Cũng không ai dám nói gì đâu."
"Nhiều câu hỏi như thế, anh nên trả lời câu nào trước?"
"... Bỏ đi, thật ra thì em cũng đoán được sương sương. Hai năm trước anh đã theo dõi Weibo của em rồi phải không?"
"Ừ."
"Sao anh không nói cho em." Cô bất mãn lẩm bẩm: "Em còn xóa anh ra khỏi danh sách theo dõi nhiều lần."
"Vậy là không phải hệ thống Weibo có vấn đề, mà là em không để cho anh theo dõi hả?"
Chân Diểu: ".."
Cô đột nhiên không nhịn được muốn cười thành tiếng, anh không biết một chút gì về cái này, cũng khó cho anh khi phải kiên nhẫn theo dõi hết lần này tới lần khác, bây giờ còn chia sẻ sau khi lấy xác thực Weibo để tạo đà cho cô.
Hóa ra trên thế giới này cũng có những thứ anh không am hiểu, thậm chí có thể nói là một chữ cũng không biết.
Rõ ràng dễ thương là một từ gần như vô cùng trái ngược với anh.
"Ai giúp anh xác thực Weibo vậy? Từ Thừa hả?"
Tống Lộc Bách lại "Ừ" một tiếng.
Chân Diểu chống tay lên bàn, tay đỡ lấy cằm: "Bởi vì lúc trước anh thích bài Weibo của em, bây giờ anh xác thực Weibo cho nên tất cả mọi người đều thấy bài Weibo của em rồi."
Anh dừng lại một lát: "Anh bảo Từ Thừa xử lý."
"Không cần đâu, mọi người đã thấy rồi, bây giờ cũng không làm được gì, còn tỏ ra xấu hổ chi nữa. Cũng không có chuyện gì không thể công khai, chỉ là em hơi ngại khi để mọi người biết... Cũng không có gì đâu."
"Biết cái gì?"
"Không có gì." Chân Diểu biết anh muốn hỏi vừa rồi cô nói lướt qua cái gì, nhưng cô không có ý định nói cho anh biết.
Thật ra cô nói đúng, để cho mọi người biết họ thích nhau như vậy cũng được, tốt nhất là có thể lưu lại tất cả, để cho những người phụ nữ nhìn chằm chằm Tống Lộc Bách cũng biết khó mà lui.
Vừa nghĩ tới hành vi và tâm lý của mình được Khương Linh gọi là "chú chó nhỏ đang bảo vệ thức ăn", cô muốn bật cười.
"Thật ra thì em đã nghĩ hết rồi." Cô lại nói: "Sau này khi em dần dần đưa tác phẩm của mình vào tầm mắt của mọi người, thì tài khoản đó sớm muộn gì cũng bị phát hiện, dù sao em cũng không cố tình che giấu điều gì cả."
Chẳng qua là cô không ngờ sẽ bị công khai theo cách này thôi.
Khi vừa nói xong, cô bất ngờ nghe được Tống Lộc Bách cười như không cười nói một từ tiếng Anh "yress".
"Cái gì?" Chân Diểu sửng sốt một chút, sau đó cô đột nhiên nhận ra đó là tên Weibo của mình, hai má đột nhiên nóng lên: "Em không biết lấy tên gì cho hay, chỉ tùy tiện tìm một từ đơn để dùng thôi."
Anh cười nhẹ: "Tên này không tệ."
Yress, cây bách (Cypress), cùng ý nghĩa với bộ dụng cụ vẽ tranh lúc trước.
Sau khi mất cảnh giác trước sự xác thực Weibo một cách đột ngột của Tống Lộc Bách, Tống Lịch Kiêu cũng không chịu thụt lùi, cậu ta nhanh chóng theo dõi tài khoản "yress" của Chân Diểu và lại dẫn lưu lượng cho tài khoản này.
Cả hai tài khoản Weibo "yress" và "Chuông đồng hồ muộn" đều có nhiều người theo dõi hơn, khu vực bình luận cũng trở nên sôi nổi. Một bên là nhóm người tán thưởng và đánh giá tác phẩm, một bên là cư dân mạng Weibo thường trêu chọc và ngưỡng mộ cô.
Chân Diểu từ từ thích nghi với những lượt theo dõi này.
Còn Weico của Tống Lộc Bách đã vô tình trở thành một cỗ máy chia sẻ và thích nội dung liên quan đến tác phẩm của cô, thích hết những bài Weibo cô đăng.
Ngoài điều đó ra, Weibo của anh chẳng có một cái gì.
Thích sữa chua dâu tây: Như một người máy.
Khi nào bánh trứng chín sẽ có có ảnh chụp chính diện cho chúng ta xem: Đồ ngon không nên giấu!
Thật muốn ăn cơm nhưng không thể không lướt xem Weibo có gì mới mỗi ngày: Cảm giác khi thấy mấy anh đẹp trai và chị xinh gái thì tâm trạng cũng có thể tốt hơn.
Thật bất ngờ khi tôi bị rối loạn kinh nguyệt hai tháng nay rồi: Tháng này lại tới đúng ngày.
Dựa vào những người thích câu cá to: Chú trâu ngoan haha.
Hôm nay uống nước chưa? Tôi tuyên bố mọi người từ già trẻ lớn bé đều xứng đáng khỏe mạnh!: hhh Chị em, chị mất biệt hiệu rồi, giám đốc Tống đang cầm dao xông tới rồi.
Chân Diểu cảm thấy buồn cười khi đọc hai bình luận này, cô lập tức chụp màn hình gửi cho Tống Lộc Bách.
Đợi mấy phút cũng không thấy anh trả lời, cô đang định đặt điện thoại xuống làm việc khác thì Tống Lộc Bách gọi thẳng cho cô.
Cô cảm thấy hơi chột dạ, nhưng vẫn nhận điện thoại.
"Diểu Diểu."
"Dạ."
Tống Lộc Bách không nhanh không chậm nói: "Đã nhiều năm trôi qua như vậy, bây giờ, anh có thể tranh thủ đòi một thân phận chính thức hợp pháp trước khi già thêm một tuổi không?"
Tim cô bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô nói nhỏ với anh: "Ví dụ như?"
"Ví như" Anh cười một tiếng, nói chậm rãi: "Chồng của em, cha đứa con sau này của em."
Anh nói xong, điện thoại rơi vào một thoáng im lặng.
Trong im lặng, Chân Diểu chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của mình. Cô vô tình ngước mắt ra ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy những bông hoa và cây xanh cô thích đang bao quanh sân.
Sau khi cô chuyển đến vào hai năm trước, ngôi nhà mới này tràn ngập những dấu vết về cuộc sống chung của họ.
Cửa sổ mở toang, rèm cửa chạm đất được gió nâng lên.
Bên ngoài ánh nắng vừa phải, Chân Diểu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng từ tốn của anh thì nở nụ cười như có như không và ẩn chứa cả một chút cưng chiều.
"Hi vọng em có thể thông cảm một chút cho tâm tình người chồng là anh."
Khóe môi Chân Diểu cong thành hình cung, cuối cùng cô nhìn ra ngoài cửa sổ cười đến mức mặt và tai đều tản ra một màu hồng nhạt.
"Được." Lòng bàn tay cô hơi nóng, dường như toát mồ hôi. Cô nghe thấy tiếng chính mình trêu chọc anh: "Vị hôn phu."
Vào thời điểm chuyển giao mùa đông và mùa xuân, có hai sự việc đã gây xôn xao trên mạng.
Một là hôn lễ xa hoa đến mức người bình thường khó có thể tưởng tượng được. Người ta nói rằng chiếc váy cưới của cô dâu là tác phẩm cuối cùng trước khi nghỉ hưu của nhà thiết kế chính thuộc một thương hiệu hàng đầu nước ngoài, nghe nói rằng bản thân cô dâu cũng tham gia vào việc thiết kế váy cưới, nghe nói góc của chiếc váy cưới được trang trí bằng một lượng ngọc trai và đá quý đáng kinh ngạc, vì vậy nó có biệt danh là "chiếc váy giá cao ngất trời".
Nghe nói những người có mặt đều là nhân vật nổi tiếng, nghe nói nhiếp ảnh gia ở buổi hôn lễ là người có hàng triệu người hâm mộ.
Nghe nói...
Tóm lại, chỉ có một phương tiện truyền thông được mời vào hiện trường hôn lễ, tất cả những chi tiết đều đến từ sự giải thích của mọi người về các phóng sự ngắn và hình ảnh rời rạc.
Một điều nữa là lần đầu tiên tác phẩm của nhãn hiệu thời trang "Chuông đồng hồ muộn" được trình diễn trong chương trình.
Đôi mắt của tất cả người mẫu trong chương trình đều được che bằng một mảnh lụa đen hơi mờ, họ xuất hiện theo thứ tự từ phía sau hậu trường, màu sắc trang phục của họ từ ba màu đen trắng xám rồi dần dần trở nên muôn màu muôn vẻ.
Loạt trang phục được biểu diễn trong chương trình này có tên là "bl", được cho là lấy cảm hứng từ trải nghiệm cá nhân của nhà thiết kế. Cho dù là ngụ ý hay là tác phẩm của bản thân đều đạt được những đánh giá cao của người trong và ngoài ngành.
Hai sự kiện chỉ cách nhau một tuần và nhân vật chính của cả hai lại là cùng một người.
Khu vực bình luận của tài khoản Weibo "Yress" và "Chuông đồng hồ muộn" cũng bị chiếm bởi những bình luận "mùa thu hoạch sự nghiệp song song với tình ái". Người trong cuộc gần như liên tục bị thành con quay, nhưng Chân Diểu tỏ vẻ vô cùng thỏa mãn.
Còn một người trong cuộc khác, Tống Lộc Bách thì tỏ vẻ vô cùng mong đợi cho chuyến đi trăng mật sắp tới.
Trên máy bay đến một hòn đảo nào đó, Chân Diểu đang xem những tấm ảnh ở buổi hôn lễ mà Tống Lịch Kiêu gửi, thỉnh thoảng lại chống cằm thất thần cảm thán: "Rõ ràng không phải chúng ta đi quá lâu, nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng của họ lúc tiễn chúng ta ở sân bay em lại cảm thấy không nỡ."
Ngồi ở bên cạnh, Tống Lộc Bạch đang ung dung ngả người ra sau dựa lưng vào ghế, ánh mắt nhìn xuống từ từ cởi cúc tay áo.
Một nụ cười đầy ẩn ý hiện lên giữa hai lông mày anh, khóe môi anh cong lên nói đều đều: "Ừ, anh cũng không nỡ."