Chân Diểu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Lấy đồ? Còn có thể đi lấy cái gì khác bây giờ?
Nhận ra điều này, trong nháy mắt cô đi qua đi lại như một con rối, tuy vẻ mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Đồ đạc ngay từ đầu đã có thể mang lên, vậy anh cố tình để lại trong xe là có ý gì!
Nói ở trong xe có ý định cưỡиɠ ɠiαи chính mình, lừa gạt!
Chân Diểu che mặt, không có cách nào để bình tĩnh lại. Rõ ràng nước chảy thành sông cũng tốt, lời anh nói phô trương đến mức làm cô hoàn toàn rối tung lên, cô không biết phải làm thế nào để chống lại nó.
Cô xoay người muốn trốn trong phòng để trấn tĩnh lại, nhưng cô cảm thấy việc này quá rụt rè và cố ý.
Chân Diểu nhìn chằm chằm vào chiếc bát sứ với súp trên bàn, cuối cùng hít sâu một hơi, yên lặng đi tới trước bàn ngồi xuống.
Khi Tống Lộc Bách mở cửa lần nữa, anh nhìn thấy Chân Diểu ngồi quay lưng với cửa ra vào, đang ngoan ngoãn ngồi ăn.
Anh chậm rãi bước tới và đi vòng qua trước mặt cô.
Tóc mai hai bên vén gọn ra sau tai, đôi mi hờ hững lấp ló dưới mắt cô, cô nhai một cách tinh tế mà không phát ra tiếng động, nhìn qua rất nhu thuận lại yên tĩnh, giống như mọi việc đều diễn ra như bình thường.
——Nếu từ đầu đến cuối cô không ngẩng đầu, không nói gì, coi như anh chưa trở lại, nếu như lông mi của cô không run, vành tai cũng không hồng.
Anh ngồi xuống trước mặt cô.
Chân Diểu nhanh chóng tăng tốc độ nhai.
Tôm rất tươi cùng rau xanh ăn rất ngon miệng, nhưng cô nhai trong miệng lại giống như nhai sáp, không hề có chút nào gọi là hạnh phúc và vui vẻ khi thưởng thức đồ ăn.
Ánh mắt của người ngồi đối diện thật mãnh liệt, mặc dù tư thế ngồi dựa vào nhưng cũng mang cảm giác vô cùng bức bách khiến cô không được tự nhiên cũng nhanh chóng muốn dừng đũa.
Sau đó, cô nuốt con tôm cuối cùng và gần như sốt ruột đứng dậy: "Em ăn xong rồi!"
"Hương vị thế nào?"
"Rất ngon." Cô gật đầu, ngước nhìn anh như muốn chứng minh điều gì đó rồi nhanh chóng mỉm cười: "Anh à, tài nấu nướng của anh lại tiến bộ rồi."
"Em ăn no rồi sao? Ăn nữa đi?"
"Em không ăn được nữa." Chân Diểu lắc đầu, bước nhanh vào phòng bếp đặt cái bát trống xuống, đang định đi thẳng về phòng thì anh đã đi ra.
"Diểu Diểu." Tống Lộc Bách đột nhiên gọi cô khiến cô không thể không dừng lại.
"Bây giờ cũng quá muộn rồi, nếu anh đi về sẽ gặp nguy hiểm." Anh dường như liếc nhìn đồng hồ rồi nhìn cô chằm chằm: "Anh e rằng mình cần phải qua đêm ở đây."
"... Tất cả những thứ trong phòng khách đã được thay đổi. Anh có thể ngủ ở bất kỳ phòng nào mà em muốn."
"Nhưng ở chỗ này em không có quần áo để cho anh thay."
Có thể thấy, ngày hôm sau không giống ngày hôm trước, mặc định là qua đêm bên ngoài hoặc qua đêm ở nơi 'không tiện'.
Tống Lộc Bách nhẹ nhàng nói: "Đừng lo lắng, anh đã nhờ người chuẩn bị đồ dùng hằng ngày rồi."
Chân Diểu: "..."
Nói những điều này thật sự không thấy tội lỗi sao? Rõ ràng bên cạnh là nơi mà anh đã chuẩn bị sẵn, nhưng anh vẫn phải kiếm cớ muốn qua đêm ở đây.
Cô "Ồ" một tiếng khô khốc, lợi dụng lúc này anh không ngăn được mình mà chạy thẳng về phòng ngủ, đóng chặt cửa lại.
Làm xong tất cả những điều này, cô bước vào phòng tắm với một tinh thần không ổn định, vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy chính mình trong gương.
Khuôn mặt của cô từ trước đến nay khi ửng hồng sẽ vô cùng rõ ràng, tuy rằng bây giờ không đỏ lắm, nhưng sắc hồng đã thấm đẫm dưới mắt và tai, trong mắt còn có một tầng nước không thể giải thích được.
Nhịp tim nhanh và nặng nề.
Chân Diểu ép mình cúi đầu nhìn sang chỗ khác, chậm rãi đến gần bệ rửa mặt, từng bước một từ tẩy trang đến rửa mặt, sau đó âm thầm lấy mặt nạ đắt tiền nhất đắp lên. Dành năm phút trong bồn tắm để cả người đều vương hương thơm mùi sữa tắm, sau đó cô chọn loại dầu gội cũng có mùi hương tương tự.
Tóm lại, thời gian ở trong phòng tắm hôm nay dài gấp đôi ngày thường. Cô đã tắm rửa rất lâu, nếu không phải vì thiếu oxy nhất định cô sẽ không dừng lại.
Sau khi lau khô tóc, cô nhìn thời gian, tính toán thời gian thì không khỏi cảm thấy có lỗi. Khoảng thời gian này đủ để Tống Lộc Bách tắm rửa rồi phải không?
Đã lâu như vậy, làm sao anh có thể chờ đợi mà không có một lời thúc giục? Hay là hết kiên nhẫn nên trực tiếp đi ngủ rồi! Chân Diểu từ từ thu dọn phòng tắm, suy nghĩ lung tung.
Đột nhiên, cô mơ hồ nghe thấy tiếng gõ cửa đối diện cửa phòng tắm, cô bất ngờ đến nỗi chai lọ trên tay suýt chút nữa rơi xuống, cô xoay người mở cửa phòng tắm ra xác nhận.
Bên ngoài phòng ngủ rất yên tĩnh, nhưng ngay sau đó tiếng gõ cửa lại vang lên.
"Diểu Diểu."
Chân Diểu vội vàng quay trở lại phòng tắm, kiểm tra một chút trong gương, sau khi xác nhận mọi thứ đều hoàn hảo, cô mới lo lắng mà trả lời: "Em ở đây."
"Mở cửa đi, anh có cái này muốn cho em xem."
"Xem gì vậy?"
Tống Lộc Bách không nói gì, Chân Diểu không thể làm gì khác ngoài việc đi tới cửa phòng mở cửa cho anh, nhưng khi vặn tay nắm cửa xuống, trụ khóa phát ra tiếng động bị giữ chặt
"..." Cô cắn môi để mở khóa.
Ngay khi cửa mở ra một chút, người đàn ông bên ngoài vô cùng tự nhiên mà đẩy cửa đi vào.
Chân Diểu lùi lại hai bước rồi mở to mắt nhìn anh.
Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi dài tay đơn giản nhất khi ở nhà, sau khi tắm xong, mái tóc của anh không còn được chải tỉ mỉ mà rơi lòa xòa trước trán, trông bộ dạng này xem ra còn đẹp hơn cả những sao nam trẻ tuổi trong làng giải trí.
Anh quay sang một bên rồi đóng cửa một cách bình tĩnh.
"Không phải anh muốn cho em xem cái gì sao?" Cô vô thức lùi lại nửa bước: "Cái gì vậy?"
Tống Lộc Bách quay đầu nhìn sang, đôi mắt đen láy hơi khác biệt: "Xem anh."
"Cái gì?"
Không đợi anh nói thêm gì thì Chân Diểu ngay lập tức hiểu ra, hai tay sau lưng cô nắm chặt vạt áo.
"Đến xem có thích hay không?"
"Không xem." Cô xấu hổ lắc đầu.
Anh đột nhiên nhếch môi: "Được rồi, anh nói dối em đấy."
Nói xong, anh đưa tay lên trước mắt cô, cầm điện thoại di động đã rơi ở bên ngoài của cô: "Của em đây."
Chân Diểu vươn tay nhận lấy, ngón tay cầm lấy đầu bên kia của điện thoại không bị anh nắm lấy, nhưng anh không buông ra, vẫn cầm chắc điện thoại mà không đưa cho cô.
Đang muốn dùng sức trên tay, Tống Lộc Bách đã tranh thủ nắm lấy tay cô, cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô rồi đặt điện thoại sang một bên.
"Lần này không có thắt lưng." Anh đưa hai tay ra sau eo cô, dùng hết sức ấn cô vào lòng: "Anh sẽ không làm em đau."
Hai người ở gần nhau và có cảm nhận rõ ràng về nhiệt độ cơ thể của nhau.
Người Chân Diểu cứng đơ như khúc gỗ, câu nói vừa rồi của anh trở thành một tia lửa nóng bỏng, thiêu đốt cô từ đầu đến chân.
Thật sự là lần này không có thắt lưng, nhưng...
Trái tim cô nóng như thiêu đốt, nhịp tim tăng lên đột ngột, cô chỉ dám vùi mặt vào ngực anh. Nhiệt độ trên môi và sự thay đổi đột ngột khiến cô hiểu rằng Tống Lộc Bách không hề bình tĩnh như ngoài mặt.
Nhưng anh giống như thợ săn từng bước tiếp cận, cố gắng từ từ vây lấy con mồi, tỏ ra kiên nhẫn sử dụng trăm phương ngàn kế.
"Em nghĩ trì hoãn lâu như vậy có lợi ích gì không?" Tống Lộc Bách cúi đầu, kề môi vào tai cô: "Anh rất có kiên nhẫn."
Ngay từ khi mới bắt đầu một nụ hôn, Chân Diểu đã đâm đầu vào tấm lưới mà anh đã dệt bằng các giác quan của mình.
Tóc trên vai và cổ bị ngón tay thon dài hất tung, hô hấp nóng rực hỗn độn, từng bước đột phá vỡ hàng phòng ngự chưa từng dính líu trong quá khứ, cuối cùng ôm lấy cô đang yếu ớt mà không thể đứng vững. .
Vạt áo ngủ của cô vội vàng bị vén lên, dép lê lần lượt rơi xuống đất, hai chân bị anh bẻ cong, bắp chân thẳng thon thả đung đưa trên không trung.
Chân Diểu nằm xuống trong chiếc chăn bông mềm mại và nhìn anh đưa tay lên vén vạt áo, cởϊ áσ ngoài, lộ rõ
đường nét cơ bụng nàng tiên cá từ dưới lên, với bờ vai rộng và eo hẹp, cơ bắp mỏng manh nhưng vô cùng khỏe khoắn.
Cô nhanh chóng nhắm mắt lại, tim cô bối rối như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Giây tiếp theo mắt cá chân bị bàn tay to lớn của người đàn ông giữ chặt, đầu ngón tay áp vào mắt cá chân của cô xoa nhẹ, vừa kéo nhẹ xuống vừa cúi người hôn cô.
Một tay của Chân Diểu quấn quanh cổ của anh, tay còn lại cũng vô tình nâng lên.
Ánh sáng mờ mịt trên trần nhà chiếu xuống, hầu hết bị chặn lại bởi bóng dáng của anh, ánh sáng xung quanh bốc hơi thành sương mù trong mắt cô.
Chẳng mấy chốc, đèn phòng ngủ vụt tắt.
...
Bên ngoài phòng khách của căn hộ là một ban công dài, một cái ao cạn trồng cây thủy sinh dọc theo lan can có tô điểm thêm một vài bông hoa súng đang bay lơ lửng trong gios.
Hoa súng ngày đêm hé mở, trời đã khuya, những cánh hoa đang khép lại một chút để nghỉ ngơi thì bỗng từ trên trời rơi xuống vài giọt mưa làm cánh hoa run rẩy khép lại.
Chẳng mấy chốc, mưa càng lúc càng lớn, những chiếc lá và nhụy hoa từng được tâm đắc đã bị nước mưa cuốn trôi vì xấu hổ, và nước trong hồ cũng có nguy cơ tràn ra ngoài.
Thật tiếc là đêm nay không ai chịu thương tiếc.
...
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ khiến Chân Diểu tỉnh táo hơn một chút.
"... Trời mưa." Cô yếu ớt lẩm bẩm, đôi mắt mệt mỏi mà nửa khép nửa mở.
Cô giống như một bệnh nhân đã khỏi sau cơn sốt cao, toàn thân đổ mồ hôi, ý thức không tránh khỏi choáng váng và hoa mắt, nhưng thân thể đau nhức, yếu ớt, tay chân nặng nề không thể nhấc nổi.
Lời vừa nói ra, cô nhận ra giọng nói của mình thì có hơi ngớ ra, lông mi và khóe mắt đều thấm đẫm nước mắt lạnh lẽo, khiến cô thoáng chốc tỉnh táo lại, nhớ tới chuyện vừa rồi.
Chân Diểu bất ngờ cắn môi, nhưng lông mày cau lại vì đau, phải nới lỏng môi dưới hơi sưng lên.
Những ngón tay ấm áp vuốt ve trán cô, vén tóc ướt sang một bên.
"Không thoải mái sao?" Tống Lộc Bách đột nhiên nói, tay vẫn ôm cô, để cô nằm trên người anh, giơ tay vuốt ve lưng cô.
Cô không nói gì.
Anh ôm cô rồi nâng mặt lên, cúi đầu nhìn cô, im lặng một lúc rồi nói: "Xin lỗi ——"
"Anh, đừng nói..." Người trong vòng tay khó khăn quay mặt đi không cho anh nhìn, vừa xấu hổ vừa lo lắng mà lẩm bẩm.
Bàn tay che sau đầu của Tống Lộc Bách rơi vào không khí, bởi vì cô nói nó trong tiềm thức, tay anh dừng lại trên không trung một lúc rồi mới từ từ buông xuống.
Trước đây anh đã từng chống lại cách thức xưng hô 'anh' theo nghĩa anh trai này trong thời gian ngắn, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó xưng hô này lại có sức công phá đặc biệt vào thời điểm đặc biệt đến mức khiến người ta mất lý trí.
Anh nhắm mắt ép mình bình tĩnh lại, tay anh dịu dàng không ngừng vuốt ve lưng cô.
"Muốn uống nước không?"
Người nằm bên trên không nói tiếng nào.
"Anh đưa em đi tắm."
Vẫn không có gì.
Tống Lộc Bách định cúi đầu hỏi lại cô, nhưng anh nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô.
Ngủ đến mê mệt.
Anh ngẩn người, miễn cưỡng ngồi dậy cẩn thận ôm người dậy để không còn đánh thức cô, chuẩn bị nước nóng rồi rồi giúp cô ngâm mình trong bồn tắm sau đó thay quần áo rồi đi ngủ.
Vừa rồi phải vội vàng kết thúc, cô im lặng một lúc lâu, thật lâu sau cô mới miễn cưỡng đáp lại anh bằng giọng nói có hơi ủy khuất.
Anh chỉ có thể ôm cô dỗ dành, anh hứa sẽ không làm gì thêm nữa sau đó cô mới bình tĩnh lại.
Sống đã gần ba mươi năm, tất cả sự bình lặng đều vứt bỏ trước mắt một cô gái nhỏ mới đôi mươi.
Tống Lộc Bách đứng dậy ôm người vào lòng, lúc đi ngang qua thảm, không để ý tới chân của mình, đột nhiên giẫm phải một hộp giấy đã bị mở ra. Anh dừng lại, cúi đầu nhìn nhẹ rồi nhíu mày trầm ngâm.
Cái này có thể bị vứt đi. Nó hơi chật.