Hai năm sau, Sân bay quốc tế Tầm Thành.
Cô gái trẻ tuổi mặc chiếc áo khoác màu xám khói nhạt bước ra khỏi cổng VIP, thắt lưng dường như được thắt một cách tùy tiện, nhưng lại tôn lên vòng eo thon thả và tỷ lệ giữa eo và chân tuyệt đẹp.
Cô gái một tay cầm điện thoại kề sát bên tai, một mảnh cổ tay áo sơ mi trắng lỏng lẻo lộ ra ngoài áo khoác, phía trên được tô điểm bằng một chiếc cúc áo tinh xảo của nam giới.
Trong chiếc điện thoại để sát tai, giọng nói từ tính trầm thấp của một người đàn ông vang lên: "Mặc dù trận tuyết đầu tiên đã qua rồi, nhưng trận thứ hai vẫn chưa rơi, dự báo thời tiết nói có khả năng sẽ là đêm nay..."
"Anh!"
Giọng người đàn ông trong điện thoại chợt dừng lại.
Bên ngoài lối ra, người đàn ông đang nghiêng người nói chuyện điện thoại ngừng lại, quay đầu theo thanh giọng trong trẻo vui vẻ của cô gái.
Lông mày của anh vừa sắc bén lại vừa trầm ổn, sống mũi và độ cong của bờ môi rất đẹp và gợi cảm, trông rất thành thục mà còn rất xuất chúng.
Anh buông điện thoại xuống, đồng hồ cùng với xương cổ tay tất cả đều bị che dưới cổ tay áo.
Bốn mắt nhìn nhau, Chân Diểu đứng lại tại chỗ lặng lẽ bỏ tay xuống.
Mấy tháng rồi không gặp, ánh mắt của người đàn ông vào thời khắc này nhìn có vẻ rất bình tĩnh, thản nhiên, nhưng lại chăm chú tới mức khiến cô cảm thấy bối rối, miệng đắng lưỡi khô.
Ánh mắt cô loạng choạng trong giây lát, rồi lại ngước mắt lên nhìn anh, nhưng lần này cũng không kéo dài được lâu, vài giây liền nhìn xuống cằm anh. Cằm anh gầy hơn so với lần trước gặp nhau, đường nét gọn gàng, râu trên cằm cũng đã được cạo sạch sẽ.
Bắt đầu từ một năm trước, anh đã không mặc những bộ âu phục và sơ mi tinh xảo nhưng lại quá mức cấm dục ngày này qua ngày khác, mà chấp nhận cho cô "cải tạo" hoàn toàn, để cô lên kế hoạch cho phòng thay đồ và trang phục hàng ngày của anh.
Có lẽ là có một phần công lao của quần áo, cho nên cho dù anh lãnh đạm và hướng nội hơn so với hai năm trước thì tuổi tác dường như không có gì thay đổi nhiều.
Sau khi nhìn anh cẩn thận, tỉ mỉ xong, cô cũng bước đến trước mặt anh.
Tống Lộc Bách nghiêng người qua xách hành lý trong tay cô: "Đi thôi."
"... Anh làm sao mà nhìn thấy em mà cũng không có tí xúc động nào hết vậy, cũng đứng im không thèm bước lên mấy bước nữa." Cô đút tay vào túi áo khoác, giả bộ tùy tiện lẩm bẩm vài câu.
Chân Diểu sững sở, chợt nghĩ đến khoảng thời gian hai năm qua hai người gần ít xa nhiều, còn có mỗi lần anh nhìn cô đi qua trạm kiểm soát an ninh, cho dù mỗi lần trở về Trung Quốc cô từ cửa đi về phía anh, anh cũng sẽ đi đến trước mặt cô trước.
Nháy mắt cô cảm thấy rất áy náy.
"Anh..."
"Ừm."
Chân Diểu nhấc tay lên, đầu ngón tay lặng lẽ khều túi áo anh, sau đó trượt cả bàn tay vào bên trong.
Tiếc là tay người đàn ông vẫn đang buông thõng bên hông, và anh không hề có ý đưa vào.
Cô lại lấy tay ra, trên mặt mắt nhìn thẳng về phía trước tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra lại không tự giác làm ra động tác nhỏ mím khóe môi, dùng ngón tay xoa xoa lòng bàn tay anh: "Anh."
"Gọi anh như kiểu anh trai rồi còn động tay động chân?" Tống Lộc Bách nắm lấy tay cô, quay đầu liếc cô một cái.
Thiếu nữ của hai năm trước giờ đã biến thành một viên kim cương thiện lương, trong sáng, nhưng nét mặt, mọi cử chỉ nhỏ nhặt, thói quen nhỏ nhặt vẫn mang bóng dáng của quá khứ.
Anh đã tận mắt chứng kiến cô đã trưởng thành như bây giờ.
"Em...em ngồi ở sau nghỉ ngơi một lát, được không."
Tống Lộc Bách hít vào mộ hơi, không nói gì.
Hai người đi bộ đến bãi đậu xe, một người mở cốp để hành lý nhỏ vào, người còn lại ngồi vào băng ghế sau xe.
Rất nhanh sau đó, cốp xe được đóng chặt, nhưng người đàn ông vốn dĩ nên ngồi ở vị trí lái xe đã dừng trước cửa sau, mờ mịt kéo cửa xe rồi ngồi vào.
"Cạch" một tiếng, cửa xe đóng lại.
Kính ô tô chống trộm ban ngày còn tối hơn ban đêm.
Tiếng thở gấp và nặng nhọc trong xe đan xen lẫn nhau, kèm theo đó là một chút tiếng động của môi và hàm răng va vào nhau, ý vị nóng bỏng trong bóng tối mang thêm vài phần vội vã phóng túng.
Thân hình mảnh mai đang ngồi trên đùi người đàn ông, nửa vòng eo bị người đàn ông cấu chặt.
Người đàn ông đưa bàn tay to vén mái tóc dài của cô gái ra sau gáy, ngón tay thon dài bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp, đem tâm tình không thể trút được phát tiết trong nụ hôn này.
Chân Diểu vô lực nắm lấy cổ áo của anh, thở hổn hển, Tống Lộc Bách thở gấp, đè ngửa cổ cô ra hôn loạn lên, sau đó nhỏ giọng nói: "Đừng để anh phải để lại dấu, nếu không bị phát hiện rồi em lại ầm ĩ với anh."
"... Quần áo nhăn rồi." Cô như tỉnh mộng, vội vã buông tay.
Kể từ khi cô đi du học hai năm trước, người nhà họ Tống đã biết về chuyện của họ, và cũng không có thái độ phản đối mạnh mẽ mấy, ngược lại còn mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng cũng không được phép quá mức thân mật.
Tất nhiên, chuyện hôn nhau không phải là điều gì vượt quá giới hạn, nhưng nếu chẳng may để lại dấu vết và bị phát hiện như lần trước thì hậu quả sẽ có hơi khó xử.
Chân Diểu cúi đầu dựa vào vai anh, thật may hôm nay áo len bên ngoài vẫn có thể lấy cổ áo che lại.
Lúc Tống Lộc Bách nâng cằm cô hôn lại, có thứ gì đó lăn xuống đất, trong khoảng không yên tĩnh của xe tạo nên một tiếng động.
"Cái gì rơi mất rồi..."
"Đừng quan tâm."
"Không được, hình như là cúc áo của em."
Anh thả cô ra, dường như cười một cái: "Là cúc áo của em hay là của anh?"
Ban đầu trước khi ra nước ngoài, cô đưa cho anh một bức tranh và một đôi cúc áo do chính tay mình thiết kế, khi anh định cất hai chiếc cúc vào ngăn kéo riêng, lại vô tình phát hiện ra hai chiếc khác đã bị cô lặng lẽ đem đi rồi.
Sau này, cô đã thừa nhận với anh qua điện thoại rằng cô muốn mang một chút "kỷ niệm", sau đó chuếc cúc xuất hiện trên cổ tay áo của cô.
"Chẳng phải anh đều tặng hết cho em sao." Cô lẩm bẩm.
Tống Lộc Bách ôm cô, cúi đầu tìm chiếc cúc áo bị rơi cho cô. Cuối cùng cũng tìm được nó, bầu không khí mơ hồ cũng biến mất, hai người cũng không ở lại nữa, lái xe trở về nhà lớn.
Vừa xuống xe về đến nhà liền thấy cửa biệt thự mở toang, mấy bóng người đứng ở đó vẫy tay với cô, Tống Lịch Kiêu không nén được xúc động, cười gọi cô: "Diểu Diểu!"
Chân Diểu vẫn như lúc trước tung tăng chạy qua.
Lâu rồi không gặp, mấy người dắt trái ngó phải, ai cũng nói cô gầy đi rồi, còn lo cô mặc ít quần áo quá sẽ bị lạnh.
Tóm lại, bạn một câu tôi một câu, nói rất nhiều, tâm tình mới tạm trở lại bình thường, lần lượt trước sau đi vào trong nhà.
"Diểu Diểu, em hạ cánh hồi lúc năm giờ ba mươi phút, hôm nay chắc sẽ đúng giờ không bị trì hoãn, từ sân bay về nhà hết bốn mươi phút lái xe, ngoài ra trừ mấy cái thời gian linh tinh vốn dĩ khoảng sáu giờ rưỡi phải tới nhà rồi, nhưng mà bây giờ là bảy giờ rồi. Tống Lịch Kiêu híp mắt hỏi: "Có phải anh cả lại đưa em đi bí mật hẹn hò không hả? Bọn anh đều biết hết mà, bất đắc dĩ mới để anh ấy đi đón em một mình, vậy mà lại lấy chuyện công làm việc tư."
"Đâu có, trên đường bị kẹt xe".
"Diểu Diểu, em có biết khi nói dối em sẽ vô ý thức sờ sờ chóp mũi hay vuốt tóc mai không?"
"..."
Chân Diểu nhìn Tống Lịch Kiêu không nói nữa, trong mắt mang theo vài ý lên án.
"Được rồi, Diểu Diểu mới vừa về con liền bắt nạt em nó." Chu Huệ trìu mến ôm người, không quên quay đầu nhìn chằm chằm Tống Lộc Bách ở phía sau.
Tống Tất Xích bày ra vẻ mặt ủ rũ, nhưng cũng không nói nhiều, chỉ mắng cho có vài câu: "Không biết nặng nhẹ, không biết nên sớm đưa Diểu Diểu về ăn cơm sao? Để con bé đói thì phải làm sao? "
Tống Diên Từ lắc đầu cười, giảng hòa nói: "Được rồi, ba, trước nên ăn cơm đã, bây giờ hiếm có dịp tụ họp đầy đủ một lần. Mọi khi toàn là bận công việc, bây giờ Diểu Diểu mới là người khó gặp nhất rồi."
Người hầu đặt từng bộ đồ ăn lên chiếc bàn hình chữ nhật, chính giữa bàn là một chân đèn màu bạc, ánh nến ấm áp khẽ đung đưa.
Cách đó hai ba thước là một cửa sổ lớn cao từ trần nhà đến sàn, rèm cửa được vén gọn gàng sang hai bên, người trong nhà ăn có thể phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ nhìn toàn cảnh về đêm.
Chỗ ngồi trên bàn lặng lẽ thay đổi, ghế của Chân Diểu và Tống Lộc Bách nằm cạnh nhau. Tất nhiên, việc này không phải do ai khởi xướng cả mà do chính Tống Lộc Bách đã đơn phương trực tiếp hành động.
Một bữa ăn ngon đến hòa thuận vui vẻ, chẳng qua từ đầu đến cuối không có đợi được trận tuyết mà dự báo nói sẽ rơi.
Chân Diểu cúi đầu nhìn xuống màn hình điện thoại, mới tám giờ, vẫn còn sớm, hy vọng có thể đợi được trước khi đi ngủ, có thể coi như bù đắp cho tiếc nuối không đợi được trận tuyết đầu tiên.
Sau khi ăn xong, Chu Huệ cảm thấy bên ngoài quá lạnh, không muốn cùng Tống Tất Xích ra ngoài đi dạo, Chân Diểu suy nghĩ một chút rồi đề nghị: "Hay là chúng ta cùng nhau đi nhà kính ngồi một lát? Cũng có thể cùng nhau nói chuyện.
Trong khu vườn của nhà lớn, có một nhà kính được xây dựng rất đẹp, với kính trong suốt ở tất cả các mặt và mái nhà, thậm chí còn có một lò sưởi rất lớn ở bên trong.
Nếu như một lát nữa thật sự có tuyết rơi, thì cũng tiện cho việc ngắm hơn rất nhiều.
Tất cả mọi người đều đồng ý, lúc cô đứng dậy khỏi bàn ăn, Chân Diểu đột nhiên nhìn thấy Tống Lịch Kiêu chỉ ra phía sau cô, kinh ngạc nói: "Tuyết rơi rồi."
Cô đột ngột quay người lại, như thế mới thấy được, ngoài cửa sổ quả thật tuyết đã rơi rồi.
"Tuyết rơi rồi." Cô lẩm bẩm, lông mày khẽ nhíu lại, lẳng lặng quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh.
Tống Lộc Bách rũ mắt xuống nhìn cô, khẽ cong môi; "Ừm."
Chỉ đơn giản một câu như vậy, nhưng chỉ có họ mới hiểu được hết ý nghĩa trong đó.
Mọi người lần lượt bước tới trên lối đi trong vườn, đi về phía nhà kính, mà Chân Diểu và Tống Lộc Bách đi ở sau cùng, kẻ hở giữa hai bóng lưng chiếu xuống chồng lên nhau, hai bàn tay đã nắm lấy nhau.
Anh ôm lấy tay cô vào lòng bàn tay, nhưng cô chỉ muốn thò đầu ngón tay ra khỏi ngón tay anh, rồi cố thoát ra, siết chặt lấy ngón tay anh.
"Tay không lạnh sao?" Anh hỏi.
Chân Diểu khẳng định: "Không lạnh."
Không biết có phải vì hôm đó tuyết rơi nên anh rất cưng chiều dung túng cô không, và cũng không đem tay cô nắm lại.
Cô nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt lên nhìn về phía trước mặt.
Con đường không rộng lắm nhưng lại mang theo hết người này đến người khác vô cùng quan trọng đối với cô. Đi đầu là bóng lưng của dì Huệ và chú Tống đang cùng nhau đi dạo, Tống Diên Từ đi sau Tống Lịch Kiêu hai ba mét, thân hình cao lớn trong bóng đêm.
Mà người còn lại ngay bây giờ đang ở bên cạnh cô.
Cha mẹ đã qua đời có lẽ đã trở thành những ngôi sao nhìn thế giới vào ban đêm.
Tuyết rơi ban đêm dường như luôn hạnh phúc và trọn vẹn một cách lạ thường, và cô hình như cũng không có đòi hỏi gì nữa.
"Anh à, anh nói trận tuyết đầu tiên luôn sẽ hoàn thành tâm nguyện của em sao?"
"Dù muốn hay không.." Giọng nói của anh bình tĩnh mà trầm ấm trong màn đêm âm u tĩnh lặng: "Anh sẽ luôn hoàn thành tâm nguyện của em."
Chân Diểu bàng hoàng nhớ lại họ đã cùng nhau ngắm trận tuyết đầu tiên.
"Vậy thì anh đừng hối hận." Cô quay đầu nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe.
"Không hối hận."
Đôi mắt nâu nhạt của cô gái trong sáng và quyến rũ cũng giống như lần đầu cô nói rằng cô thích anh.
Tống Lộc Bách cúi đầu, dần dần đến gần cô, những bông tuyết bay qua giữa họ, nhiệt độ trên môi anh hạ xuống, cần gấp một cái gì đó để hấp thụ sự ấm áp và mềm mại này.
Khoảnh khắc sắp giáp mặt ——
"Anh cả, anh lại muốn làm gì?!" Giọng Tống Lịch Kiêu văng vẳng từ xa vọng lại.
Chân Diểu sửng sốt, không thấy lương tâm cắn rứt mà lại thấy Tống Diên Từ lắc đầu bất đắc dĩ, rồi nắm lấy cánh tay Tống Lịch Kiêu kéo người rời đi.
Nhà kính ở rất gần đây, trong màn đêm tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Đột nhiên, cằm dưới có chút ấm áp, ngón tay thon dài của Tống Lộc Bách nhẹ nhàng nâng mặt cô hướng về phía anh.
Nụ hôn mang theo hơi mát lạnh thật sự ấn xuống, chỉ là vừa nhẫn nại mà dịu dàng mềm mại chạm vào, nhưng có cái gì đó sâu trong tim tan chảy theo máu chảy dọc đến tứ chi.
Chân Diểu không nhắm mắt, cũng không nhìn thấy Tống Lộc Bách ở trước mặt, đôi mắt đó đen như mực, vừa bao dung vừa tha thiết.
Màu đen của màn đêm là một màu tối nhất, những ngôi sao phân tán rải rác ẩn mình trong bóng tối, và tuyết trắng giống như bay lơ lửng điểm tô màn đêm trở thành phông nền tuyệt vời nhất.
Tại thời khắc này, tất cả những điều này chỉ là một màu nền trong mắt hai người.
...
Diểu Diểu, nguyện vọng của em không cần để trận tuyết đầu tiên đến thực hiện.
Để anh.
• HẾT •