Diểu Diểu cậu bị làm sao đấy?"
"... Không có gì đâu." Chân Diểu ngượng ngùng cười đáp, nhanh chóng khóa màn hình điện thoại nhét vào trong túi mình, nhưng cái icon mặt cười ấy cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô không tan biến.
Từ trước đến giờ Tống Lộc Bách gửi tin nhắn cho cô chưa bao giờ xài mấy cái icon này cả, toàn là những câu chữ nghiêm túc, đến cả dấu câu cũng vô cùng cứng nhắc, hôm nay anh ấy bị cái gì thế này?
Lại còn là cái icon mặt cười mà mọi người đều hiểu theo một hàm nghĩa khác nữa... Cô do dự phân vân tự hỏi hồi lâu, không nhịn được nghĩ rằng có phải là do tin nhắn của cô gửi có vấn đề gì sao, khiến cho anh cảm thấy không vui? Nhưng mà cô cảm thấy tin nhắn mình gửi đâu có vấn đề gì đâu!
Bỗng nhiên, Chân Diểu nhớ đến những người lớn tuổi mà mình đã từng được tiếp xúc, bao gồm cả Chu Huệ, họ hình như đều thích sử dụng cái icon này.
"Hình như chúng ta cũng chỉ còn có khu triển lãm ở bên kia là chưa xem thôi." Khương Linh nói.
Chân Diểu nhìn theo hướng của Khương Linh chỉ, gật đầu ý nói đồng ý, tiếp sau đó cô căng da đầu giả vờ như tùy ý hỏi: "Linh Linh, một lát nữa anh của tớ đến đón tớ về nhà, cậu có muốn đi cùng tớ không?"
"Người anh nào của cậu cơ?" Khương Linh hơi giật mình, sau đó chọt chọt tay cô, lời ít ý nhiều hỏi.
"Anh hai với anh ba hôm nay đều có việc của mình cả, nên là, ..."
"... Thì ra là người anh thích cậu đến rước cậu sao!" Khương Linh cố ý kéo dài âm cuối, cười khúc khích nói.
Chân Diểu nhất thời cảm thấy chột dạ: "Cậu nhỏ tiếng thôi!"
"Ở trong triển lãm nghiêm cấm nói chuyện lớn tiếng, giọng tớ nói chuyện thế này còn chưa đủ nhỏ sao?"
"Sao lại còn chuyện gì quan trọng hơn nữa? Rốt cục là cậu có bao nhiêu bí mật chứ?" Khương Linh giả vờ nghiêm mặt trừng mắt với cô, bộ dáng như muốn nói cô phải ngoan ngoãn mà khai ra hết.
"Hết rồi, còn có một chuyện này nữa thôi."
"Thế thì cậu cứ nói cho tớ trước đi? Chúng ta đến khu nghỉ ngơi ngồi một chút, cậu đừng có mà úp úp mở mở nữa."
Vừa mới bị kéo đi mấy bước, Chân Diểu đã vội vàng lùi bước ra sau, chưa kịp lâm trận đã vứt bỏ hết mũ giáp: "Không không không, không cần phải nghiêm túc đến thế này đâu... đợi lát nữa về nhà tớ gửi tin nhắn cho cậu cũng được."
Khương Linh hiểu rất rõ tính cách của cô bạn thân mình, cô ấy vừa nghe đã biết là chuyện này không hề nhỏ, thế là cô ấy nhẹ nhàng bóp nắm tay của mình lại uy hiếp cô: "Diểu Diểu, cậu mau thành thật khai báo."
"...!!" Khương Linh sửng sốt, nghiêng đầu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm cô.
Chân Diểu cắn môi, cứng rắn gật đầu.
...
Sau khi xem hết triển lãm, hai người cùng nhau đi ra cổng lớn của nhà triển lãm. Vừa bước ra khỏi cửa đã thấy được một bóng dáng cao lớn đứng từ xa, lúc này Khương Linh vội vàng chuồn đi, trước khi đi cũng không quên ném một ánh mắt phấn khích kích động cho cô.
Chân Diểu lúc nãy bỗng nhớ ra câu nói của Khương Linh sau khi biết được bí mật động trời này của cô...
"Diểu Diểu, cậu đỉnh quá! Diểu Diểu của chúng ta không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì như sấm động trời xanh, muốn ra tay thì phải ra tay với người không có khả năng nhất, còn phải là người đẹp trai nhất!"
Lúc đó cô vốn dĩ đang rất ngượng ngùng, nhưng ngay lập tức bị câu nói này của bạn mình làm cho bật cười.
Gió ở bên ngoài nhà triển lãm hiu hiu thổi.
Bây giờ đã là mùa đông rồi, cũng sắp đến lúc Tầm Thành có tuyết rơi, nhiệt độ lúc này đã ngang bằng với nhiệt độ lạnh nhất ở Nam Thành. Chân Diểu vốn dĩ không hề quen với điều này, gió thổi trên mặt cô lạnh đến cắt da cắt thịt, nhưng mà nhiệt độ trên mặt không những không giảm đi mà thậm chí còn tăng lên, trái tim bé nhỏ trong lồng ngực cô lúc này đang bùng lên một ngọn lửa.
Cô kéo chiếc khăn choàng cổ lên cao một tí, kéo lên đến quá cằm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô như chôn chặt luôn vào cái khăn choàng, cô gấp gáp chạy bước nhỏ đến chỗ anh.
Người đang đứng phía dưới mấy bậc thang đã từ từ đi lên, ưu thế của đôi chân dài cũng nhanh chóng được phát huy, rất nhanh anh đã đứng trước mặt cô.
"Lạnh sao?" Anh đưa bàn tay lên, áp lên mặt cô để cảm nhận nhiệt độ trên mặt cô.
Chân Diểu lắc đầu, ngước mắt lên nhìn anh: "Không lạnh."
Anh cúi đầu xuống, ánh mắt vẫn nhàn nhạt bình tĩnh nhưng lại cho cô một cảm giác ấm áp dịu dàng hơn bất kì ai. Hai người nhìn vào mắt nhau, yết hầu anh khẽ động đậy, dời tầm nhìn của mình ra khỏi đôi mắt màu nâu nhạt của cô, đưa tay lên giúp cô điều chỉnh lại chiếc khăn choàng cổ: "Đi thôi."
"..." Chân Diểu mở miệng muốn nói gì đó, chiếc khăn choàng này ban nãy cô đã đứng trước gương điều chỉnh rất lâu đó, anh không cảm thấy nó vô cùng vô cùng là xinh đẹp sao?
Cô cảm thấy ủ rũ, chiếc khăn choàng lúc này đã che cô kín mít, trông không đẹp chút nào, cứ như thế bị anh dắt đi.
"Sao tay em lại lạnh như thế?"
"Là do tay anh nóng quá đó. Hơn nữa lúc nãy em ở bên trong kia cũng ấm lắm, chỉ là bước ra ngoài bị gió thổi nên hơi lạnh chút thôi."
Người đang nắm tay cô không nói gì nữa, nhưng lại yên lặng nhét tay cô vào túi áo khoác của mình.
Chân Diểu cười híp mắt, cúi đầu đi sát theo sau lưng anh, mũi chân nhẹ nhàng đá hai hòn đá bên cạnh sang một bên.
Tống Lộc Bách nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn, cô gái đang cúi đầu ở phía sau vẫn không biết gì cả, vẫn tự chơi một mình, ánh mắt hướng theo hòn đá đang lăn lông lốc, anh chỉ nhìn được đỉnh đầu của cô, còn có hai hàng mi dài cong vút như đôi cánh và đầu mũi ửng hồng của cô.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, trong đầu anh lại nảy ra một suy nghĩ.
Hiện tại trông anh cứ như một người cha đang đón con gái mình trở về nhà vậy.
Nghĩ đến đây, anh lập tức nhíu mày.
"Anh ơi, anh muốn đưa em đi đâu vậy?"
"Anh đặt cho em một bộ họa cụ mới, chúng ta cùng đi lấy."
Bây giờ thì biến thành người cha mua đồ chơi mới cho con gái.
Ánh mắt anh khựng lại, nói thêm một câu: "Gần đây em có có thứ gì muốn mua không?"
Lại càng giống hơn rồi.
Tống Lộc Bách cảm nhận được có một nỗi muộn phiền hiếm thấy đang dâng lên trong lòng mình. Cảm giác như sau khi anh nhận ra được có một vấn đề như thế này thì anh nói gì làm gì nghĩ gì đều cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng là thứ suy nghĩ này rất hoang đường.
"Không có, em chẳng thiếu cái gì cả." Chân Diểu trả lời.
"Cái thẻ anh đưa cho em em vẫn chưa xài lần nào có đúng không?"
"....Thì không có chỗ nào dùng đến mà, hơn nữa, em cũng có tiền của mình mà."
"Không giống nhau." Tống Lộc Bách kéo cửa xe cho cô: "Em có hiểu không?"
Chân Diểu suy nghĩ xem có chỗ nào không giống, nhưng nghĩ mãi vẫn không cảm thấy có gì không đúng, bèn quyết định thỏa hiệp, cô ngoan ngoãn gật đầu.
Lúc này anh mới lùi lại một bước, đóng cửa xe rồi vào trong xe bằng cửa xe bên kia, vừa khởi động xe vừa nói: "Nhất là khi năm sau em phải đi nước ngoài rồi, anh càng mong rằng em sẽ sử dụng tấm thẻ đó."
Vào giây phút này, cô mông lung dần cảm nhận được ý của anh là gì rồi.
Anh đây là muốn bản thân mình có cảm giác được cô cần đến, muốn cô ỷ lại vào anh sao? Đặc biệt là lúc hai người họ cách nhau cả nửa vòng trái đất, khi mà anh không thể thường xuyên đích thân đến thăm và chăm sóc cho cô.
"Em sẽ làm vậy." Cô lại một lần nữa gật đầu khẳng định.
Chiếc xe từ từ chạy khỏi bãi đỗ xe.
Chân Diểu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên nhớ đến biểu tượng mặt cười mà anh gửi lúc nãy, nhịn không được mà hỏi anh: "Anh ơi, lúc nãy anh trả lời em bằng một cái hình mặt cười... anh có biết nó có ý nghĩa gì không ạ?"
"Mấy cô gái trẻ bọn em không phải đều thích nhắn tin như thế sao?" Tống Lộc Bách thản nhiên trả lời.
"...Vâng." Tâm tình cô trở nên phức tạp, gánh cái nồi này thay cho mọi cô gái trẻ.
"Bình thường không thấy anh gửi mấy cái đó, hôm nay anh bỗng nhiên gửi thế này khiến em cảm thấy không quen thôi."
Anh chỉ ừ một tiếng, sau đó gương mặt anh lóe lên một tia hài lòng, nói: "Quen rồi là được."
"... Vâng ạ."
Chiếc xe đi xuyên qua lòng thành phố náo nhiệt, mãi cho đến khi đến một nơi rất an tĩnh.
Một tòa nhà ba tầng yên lặng đứng giữa một đám thường xuân trong mùa đông lạnh lẽo vùng phía bắc, tòa nhà vốn dĩ là màu trắng, điểm xuyết bằng màu gỗ để trang trí, ở mặt bên là hình vẽ bằng màu với độ bão hòa cực thấp.
Không có biển hiệu, không có bất kì một dấu hiệu gì, thậm chí đến cả cổng lớn cũng được đóng chặt lại, trông không giống một nơi có thể vào trong để mua đồ.
"Là nơi này sao ạ?" Chân Diểu tò mò quan sát.
"Ừ." Tống Lộc Bách đưa cô vào trong, vừa bước vào con đường sỏi đá rong rêu thì cánh cửa màu gỗ bị người ta mở ra, người bên trong vô cùng khách khí chào một tiếng Tống thiếu.
Hai người họ cùng nhau tiến vào trong.
Vào giây phút cô nhìn thấy mấy tác phẩm trưng bày trong tủ ở tầng một, Chân Diểu đã biết được đây là đâu rồi. Đây là Thính Mộc, là nơi sản xuất dụng cụ vẽ tư nhân nổi tiếng nhất cả nước, nơi này chỉ nhận khách do người quen giới thiệu, không tiếp nhận đặt hàng trực tuyến, đơn hàng gấp cũng không nhận, thời gian đợi nhận hàng ngắn thì vài tháng, dài thì vài năm là bình thường. Cả nước thì cũng chỉ có duy nhất một cửa hàng ở Tầm Thành này thôi.
Họa cụ trước đó mà cô xài cũng toàn là do cửa tiệm này sản xuất. Lần nào cũng có người thay cô đến Tầm Thành để đặt hàng, nhận hàng, thi thoảng cô đến Tầm Thành chơi thì cũng có lúc sẽ đích thân đến đây một lần.
Nhưng đây cũng là kí ức của rất lâu về trước, bởi vì lần tai nạn đó khiến mắt cô không còn thấy được ánh sáng, cô đã mất hơn nửa năm mới có thể cầm lại bút vẽ.
Nhân viên trong tiệm nhanh chóng dẫn bọn họ lên thẳng tầng hai, sau đó đem thành phẩm để trước mặt cho họ xem qua.
Vào giây phút chiếc hộp được mở ra, Chân Diểu sửng sốt.
Hình dáng của vật này quả thực ngoài sức tưởng tượng của cô. Một phần là bởi vì, thẩm mỹ của thứ này hoàn toàn trùng khớp với mắt thẩm mĩ của quần áo mà Tống Lộc Bách tặng cô, mặt khác còn là bởi vì...
So với những họa cụ được người ta sử dụng, đây càng là một tác phẩm nghệ thuật thích hợp để cất giấu, trưng bày.
Cán cọ có màu trắng, những vệt màu điểm xuyết trông rất giống với phong cách cô thấy ban nãy ở bức tường tòa nhà, trên cán cọ này thậm chí còn được trang trí bằng kim cương. Mỗi cán cọ khác nhau sẽ được trang trí bằng kim cương khác màu.
Nhân viên trong tiệm còn vô cùng chu đáo bắt đầu giới thiệu, giới thiệu từ đầu cọ đến cán cọ: "... Lần này tuy rằng không có sử dụng loại gỗ mà cô hay dùng nhưng chúng tôi đã dựa theo yêu cầu của Tống thiếu và những thông tin của cô lúc trước, dùng gỗ bách để làm cán cọ, dựa theo trọng lượng của cô hay dùng để chế tạo."
"Gỗ bách sao?" Chân Diểu ngẩn người.
"Đúng vậy, là do Tống thiếu đích thân căn dặn."
Gỗ cây bách, bách...
Bỗng nhiên cô cảm thấy da mặt mình nóng lên.
Lại còn do anh ấy đích thân căn dặn nữa, điều này khiến cho cô không nhịn được mà liên tưởng.
"Em thử đi." Người đàn ông ngồi bên cạnh bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt ý nghĩ định tiếp tục giới thiệu của nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng cũng nhanh nhạy lập tức im lặng không nói nữa, đem chiếc hộp đang cầm trong tay đưa sang.
Chân Diểu cầm một cây bút lên, cảm giác này khác biệt so với những họa cụ cô vẫn hay dùng, nhưng trọng lượng nắm trong tạy lại không có gì thay đổi. Chẳng qua là khi cô mới cầm lên vuốt ve cán bút vài cái, cô lại nghĩ đến chuyện chất liệu của cán bút này rồi.
Chiếc bút trong tay bỗng nhiên trở nên thật nóng bỏng, nhưng cô vẫn cố gắng thật trấn tĩnh để quan sát đầu cọ.
Tống Lộc Bách đứng một bên yên lặng nhìn cô.
Cán bút nằm gọn trong lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô, dưới ánh đèn thì lại như được bao bọc bởi một lớp ánh sáng mờ ảo, đầu ngón tay cô hơi động đậy một cái, lưu luyến vuốt ve đầu cọ, hình ảnh này khiến anh không hít thở được.
"Thích không." Một hồi lâu sau anh mới lên tiếng hỏi.
Cô đặt cây cọ về lại hộp, sau đó mới từ từ quay đầu lại, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao nhìn anh, cả gương mặt đều được nhuộm một màu hồng xinh đẹp.
"Thích." Cô mím môi: "Cảm ơn anh."
Khoảng cách giữa hai người lúc này chỉ khoảng một cánh tay, khi hai người chạm vào ánh mắt của nhau thì mọi thứ trong căn phòng này trở nên thật yên tĩnh, tựa hồ nơi đây không còn gì nữa, chỉ có họ thôi.
Nhân viên ở đây cũng không dám nhìn nữa, chỉ khen một câu mà mình tự cho là đảm bảo đúng: "Cô Chân, tình cảm anh em của hai người cũng thật là tốt quá đi cho dù là anh trai ruột thì cũng chưa chắc có thể chu đáo đến thế này đâu."
Âm thanh của anh ta vừa dứt, ánh mắt lạnh lùng của anh đã quét đến. Người thiếu nữ lúc này mới xấu hổ đỏ mặt mà đáp lại: "Xin cảm ơn."
Nhân viên cửa tiệm cười ngượng ngùng, không biết rằng bản thân mình đã sai ở đâu rồi, dù sao thì lúc Tống thiếu đến đặt đã nói là tặng cho em gái mà, mới nãy thôi, cô gái này cũng đã gọi anh là anh mà.
"Cô Chân, nếu như không có vấn đề gì cả, thì tôi đem ra ngoài gói lại cho cô nhé."
"Được, làm phiền anh rồi."
"Không cần khách sáo, đây là những gì tôi nên làm."
Nhân viên cửa tiệm thấp thỏm lo sợ ôm đồ đạc đi ra ngoài. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, lần này thì quả thực chỉ còn hai người bọn họ trong phòng thôi.
Chân Diểu nhỏ giọng phá vỡ sự yên lặng đó: "Anh ơi, cái này anh đặt từ khi nào vậy?"
"Lần đầu tiên em nói em bắt đầu khôi phục thị giác thì anh đặt rồi." Tống Lộc Bách nhàn nhạt trả lời: "Cứ coi như đây là món quà anh tặng cho em, mừng em có lại ánh sáng."
"Trước đây chẳng phải anh đã tặng em rồi sao?"
Lúc trước khi cô khôi phục thị giác thì cả nhà đã cùng nhau đi đến quán ăn để chúc mừng, cả nhà họ Tống mỗi một người đều tặng cho cô một món quà để chúc mừng cô, tuy rằng chuyện họ tặng quà cho cô giống như là một hoạt động thường ngày rồi.
Một khoảnh khắc im lặng, anh trả lời: "Phần quà đó là dùng thân phận một người anh trai tặng cho em."
Chân Diểu ngẩn người, ánh mắt đang nhìn anh có thêm vài phần ngượng ngùng khó nói.
Phần quà đó tặng dưới thân phận một người anh trai, vậy phần quà này... không nói cũng hiểu rõ.
"Cảm ơn anh ạ."
"Người mà em nên cảm ơn hiện tại, không phải "anh trai"."
Cô không biết phải làm thế nào mới đúng, sau đó cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng hình như là cao quá rồi, khiến cô muốn đi ra ngoài để hít thở một chút.
Sau một hồi vắt hết óc suy nghĩ, cô mới từ từ ngồi qua một bên, sau đó cúi đầu nhắm mắt xoay người qua, ôm chầm lấy người đàn ông đang ở bên cạnh mình.
Cả cơ thể anh dường như cũng căng cứng đờ.
"Cảm ơn như thế này... chắc là được rồi nhỉ?"
"Ở ngoài đường mà cứ động tay động chân thế này." Tống Lộc Bách bất giác ôm siết lấy eo cô, cúi đầu thấp giọng nói: "Không ngoan tí nào."
Âm thanh vừa chấm dứt anh đã hôn đến, thậm chí còn nhiều hơn vài phần nóng vội bộp chộp.
Khi vừa chạm vào môi Chân Diểu, anh giữ chặt gáy của cô, bất giác muốn để cô càng gần mình hơn nữa.
Cô lúc này lo sợ nhân viên rất nhanh sẽ quay lại mà trở nên rất thấp thỏm, nhưng hai tay cô, một tay thì ôm bên eo anh, một tay cũng học theo anh, đặt lên sau gáy Tống Lộc Bách.
Người đàn ông vẫn luôn rất kiềm chế, nhiều lắm cũng chỉ chạm môi nhẹ nhàng với cô thôi, nhưng ở trong tình cảnh không đủ bảo đảm và một nơi như thế này, bất kì một hành động thân mật nào cũng sẽ bị phóng to ra, trở nên vô cũng phóng túng và tùy tiện.
Lúc nãy người nhân viên còn bảo tình anh em thật tốt đấy, anh ta quay lại mà thấy được cảnh này thì chết chắc. Vào lúc ý loạn tình mê như thế, Chân Diểu vẫn còn đang suy nghĩ những điều này.