Cô gái nhỏ ngã trên mặt đất như đang lầm bầm nói gì đó, trông rất yếu ớt. Nếu không phải đôi tai cô đang đỏ lên thì nói không chừng có lẽ sẽ có thể tin tưởng hơn.
Ánh mắt Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm vào cô, sau khi hiểu được ý đồ của cô quả thực cũng bị kỹ năng biểu diễn vụng về này làm cho nở nụ cười.
Anh nhếch nhếch khóe môi, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Cô gái trên mặt đất ngượng ngùng khi dần hiểu ra mình đang độc diễn một mình, tiếng kêu đau giả vờ ngày càng nhỏ lại, cuối cùng không nói thành tiếng.
"Anh ơi, anh... anh không quan tâm đến em sao?" Cô thì thào, như không thể tin được, còn có chút lên án.
Tống Lộc Bách quay đầu lại, nâng tay lên xoa trán, sau đó cúi gằm mặt bước đến với vẻ không hài lòng, hai tay luồn dưới cánh tay cô nhẹ nhàng nhấc lên một cái khiến cô gái nghiêng nghiêng vẹo vẹo buộc phải ngồi thẳng lên.
"Ngã." Chân Diểu kiên trì nói.
Vừa rồi Tống Lộc Bách chậm chạp cũng chẳng nói gì làm cô còn tưởng rằng chuyện mình giả bộ ngã đã bị nhìn ra...
Bây giờ anh hỏi như vậy, chắc là không biết ha?
"Ở đâu?"
"Chỗ này, còn có chỗ này... chỗ này nữa." Cô úp úp mở mở chỉ đại mấy chỗ: "Hình như chỗ nào cũng hơi đau."
Vừa dứt lời, Tống Lộc Bách liền giữ chân cô đùa nghịch vài cái, chắc là đang kiểm tra. Điều đó khiến cô đặc biệt cảm thấy chột dạ, cũng may cái gì anh cũng chưa nói.
"Anh ôm em về phòng ngủ." Nói xong, cả người Chân Diểu bỗng dưng bị anh nhấc lên không trung.
Tuy rằng không phải lần đầu được anh bế nhưng trong thoáng chốc vẫn có cảm giác như mất trọng lượng. Tay cô ngoan ngoãn để ở trước ngực, đoán hẳn là anh không rời đi nữa.
"Mở cửa." Tống Lộc Bách dừng lại.
"Anh ơi, em không sờ được." Cô quẫn bách: "Anh hạ xuống một chút đi."
Tống Lộc Bách không nói gì, không tiếng động mà hạ thấp người xuống hướng lại gần cửa.
Mà Chân Diểu chợt nghiêng người vì trọng tâm của anh, cứ như giây tiếp theo toàn bộ nửa người trên sẽ ngã xuống, khiến cô sợ tới mức nắm lấy gáy đối phương bất chấp lo lắng, ngón tay còn hoảng loạn mà "cọ" thật mạnh vào cổ áo anh làm lộ ra làn da.
"Là mèo à? Móng tay còn nhọn như vậy." Giọng anh có hơi nặng nề.
"Em không có cố ý..." Cô ngượng ngùng, định rút tay ra khỏi gáy anh nhưng lại sợ mình ngã vì trọng tâm không vững nên đành lúng túng để yên.
"Không ai trách em. Mở cửa."
Nghe vậy Chân Diểu vội vàng vươn tay ra sờ thử, lúc này rất nhanh đã chạm được vào tay nắm cửa, cô dùng sức vặn xuống một cái.
"Lạch cạch" một tiếng, cửa mở. Cô nghĩ đến giọng nói đầy miễn cưỡng và nhẫn nại của người đàn ông mà xấu hổ nhỏ giọng: "Anh ơi, em đã nói là gần đây em vừa tăng cân."
Đối phương ôm cô đi về phía bên sô pha gần cửa sổ, không chút để ý nói "Ừm?" một tiếng đáp lại.
"Nếu nặng quá thì thả em xuống để em tự đi."
Tống Lộc Bách dừng lại: "Em thấy anh không bế em được sao?"
Tuy rằng không thấy vẻ mặt nhưng Chân Diểu nghe ra sự không vui trong câu nói của anh, cũng biết lúc này không thể nói thật nên cô cười nhạt: "Làm sao có thể chứ!"
Vừa dứt lời, hai tay ôm sau lưng và chân cô đột nhiên mất sức cứ như lui lại, cả người cô như muốn ngã xuống.
"Anh!" Chân Diểu thất thanh hét chói tai, sợ tới mức gắt gao nhắm chặt mắt lại. Ngay sau đó cả người ngã xuống nằm ngửa ra ngay mép giường, do nệm đàn hồi mà cả người lắc lư lên xuống mới dừng lại.
Hết thảy chuyện này đều xảy ra cùng một lúc, cả người cô lần theo mép giường mà chìm xuống, cứ như có ai đó đang ập xuống sau đó lại dùng tay chống lại.
Sau đó, chân cô chạm vào mảnh vải quần âu, cảm xúc lạnh lẽo cũng không ngăn được cơ bắp cuồn cuộn sau lớp vải.
Mái tóc dài xõa tung ra, Chân Diểu "ngã" đến ngây người, hai tay theo bản năng mà che kín mặt, cả người ngơ ngác nằm thẳng trên giường.
Còn chưa hết hoảng hồn, cô ngây ngốc trừng mắt nhìn, hai tay che mặt càng kín hơn.
"Vừa rồi bị mất sức." Người đàn ông nhàn nhạt nói: "Bế em không được."
Rõ ràng là anh đang dùng hành động này để "đáp lại" cái câu "bế không được".
"Anh!" Chân Diểu thở hổn hển kêu anh, âm cuối hơi lên cao sau đó lại... không nói gì.
Tống Lộc Bách cụp mắt xuống, băn khoăn nhìn từ ngón tay trên drap giường gấp nếp đến mái tóc nâu dài gần trong gang tấc ấy, còn có chiếc cổ mảnh khảnh của cô gái với đôi tai đỏ ửng.
Sự tương phản của màu sắc rõ ràng rất đơn giản, nhưng sức mạnh của sự tương phản ấy lại đặc biệt mạnh mẽ.
Ánh mắt anh dần trầm xuống, nâng tay lên nắm lấy cổ tay cô kéo sang một bên.
Cánh tay của cô gái so với tay anh bé một cách đáng thương, nhưng lúc này cô lại dùng toàn bộ sức lực mà chống lại anh, ngoan cố che mặt không nhân nhượng.
"Giận rồi?"
Người đang nằm không trả lời.
"Làm em sợ à?"
Vẫn không trả lời.
Trong phòng ngủ lập tức an tĩnh lại, xen lẫn với sự bướng bỉnh là cảm giác xấu hổ.
Tay Chân Diểu vừa thả lỏng một chút, người đàn ông cứ như đã thấy liền nhanh chóng kéo ra.
Trước mặt cô vẫn còn bóng tối, nhưng cô lại nhất thời hoảng sợ, không chút nghĩ ngợi mà lập tức quay đầu sang chỗ khác, kết quả lại đụng phải cánh tay đang chống lên giường của Tống Lộc Bách.
"Em, em phải đứng lên." Chân Diểu nghiêng người ngồi dậy, vừa mới nhấc được nửa bả vai với cánh tay thì chợt đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Ngực, cô hoảng sợ mà vươn tay đẩy một cái rồi cũng ngã lại giường.
Hai bên trái phải đều không trốn được, trong đầu Chân Diểu chợt tưởng tượng ta tư thế của Tống Lộc Bách... hai chân tách ra, tay thì chống hai bên hông cô, cứ như vậy nhìn cô từ trên xuống.
Vì tưởng tượng như vậy, cô cảm thấy mình sắp bùng cháy.
"Anh ơi!"
Hầu kết Tống Lộc Bách chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Sao."
Ngực cô gái nhỏ đang nằm phập phồng dồn dập, sau đó dùng sức đẩy một trong hai cánh tay của anh ra, thoát ra một cách không tiếng động, định dùng một bên tay với chân chống lên ngồi dậy.
Anh đứng thẳng người dậy, giây tiếp theo cuối người ôm cô đặt lại trên giường, nhẹ nhàng như ôm một cái gối.
"Không bế được sao? Hai người như em cũng không thành vấn đề."
Nói xong, anh cụp mi nhìn qua, lại chỉ có thể thấy được khuôn mặt im lặng đỏ bừng của cô gái đang siết chặt cằm.
Tống Lộc Bách đột nhiên nâng tay lên, đặt ngón tay lên má cô gái, sau đó nhẹ nhàng quay mặt cô về phía của mình.
Vẻ mặt cô rất lanh lợi nhưng rõ ràng lại đang kiếm chế cố không để ý tới anh, vẻ mặt trầm lặng hiếm khi không lộ ra sự hồi hộp, bất đồng với bộ dáng trầm tĩnh luôn nghe lời lúc nhỏ.
Hình như đây là lần đầu cô lộ ra chút "tùy hứng" trước mặt anh, hay có thể nói là một chút cảm xúc của mình.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe nhưng không có tiêu cự của cô, nhìn đôi mắt màu hổ phách của cô như đang có cảm giác, rồi sự tự tin bướng bĩnh ban đầu lặng lẽ tuôn ra theo từng sợi mi.
Cô hơi nghiêng nghiêng đầu như muốn tránh những ngón tay của anh.
"Làm em sợ rồi?"
Người đàn ông bỗng tới gần, trong lòng nhất thời lại cảm thấy áp bách mười phần. Chân Diểu theo bản năng muốn ngửa đầu tránh đi, tay anh lại chặn lại để cho cô nhắm mắt theo bản năng.
Ngón tay ấm áp phủ lên nhẹ nhàng xoa đuôi mắt, lau đi dòng nước mắt theo phản xạ kinh ngạc mà rơi xuống, làm cho hai tay đặt bên hông của cô như nhũn ra.
"Anh... anh đừng lại gần như vậy..."
"Gần không?"
Tống Lộc Bách hơi cúi người, môi cách đôi mắt cô còn chưa đến hai mươi centimet.
Trong quá khứ có người chỉ vào con mèo con nói với anh rằng một số người sẽ sinh ra ý bảo vệ đối với cái gì đó đáng yêu, nhưng đối với những người khác, ý muốn huỷ diệt sẽ chiếm ưu thế cao hơn so với bảo vệ.
Anh không có tình yêu đối với con người hay động vật, nhưng bây giờ lại cảm nhận một cách rõ ràng cảm giác này... ý muốn bảo vệ cô, nhưng nghĩ đến cảnh cô chỉ khóc cho một mình mình thấy lại suиɠ sướиɠ lạ thường.
Tống Lộc Bách định thần lại, ngẩng đầu lui về phía sau khoảng cách thuộc về "anh em".
"Đừng khóc."
"Em không có khóc, này là do bị anh dọa." Còn có ngại ngùng với xấu hổ. Chỉ là Chân Diểu không có khả năng nói ra mấy chuyện này.
Cô thừa cơ hội này mà lên án anh, giả vờ không hài lòng mà gạt tay anh ra, sau khi kéo giãn khoảng cách cô mới nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Xin lỗi. Lúc nãy chỉ muốn trêu em một chút, chỉ một chút."
Tống Lộc Bách bình tĩnh mở miệng nói. Trước mặt là cô gái đang ngồi trên giường buông thõng hai chân, anh quỳ xuống trước mặt cô để có thể nhìn thằng vào cô.
Anh thực sự chỉ muốn trêu cô thôi nhưng giây tiếp theo vốn dĩ phải buông tay, đáng lẽ anh phải đỡ cô dậy nhưng anh lại ma xui quỷ khiến mà đẩy cô ngã xuống giường.
Anh không phủ nhận mình có tâm tư như vậy, nhưng không thể khiến cô sợ hãi nhanh như vậy được.
Từ từ rồi sẽ tới.
"Thật sự không vui chút nào, em nghĩ anh muốn ném em đi."
"Dù là chuyện gì, chuyện này cũng sẽ không bao giờ xảy ra."
Ý nghĩa hàm xúc của chữ "gì" mà đi cùng với "không bao giờ" thật sự quá mạnh mẽ. Chân Diểu không nhịn được mà ngạc nhiên một chút, trong lòng vừa chua xót vừa thỏa mãn, đây là cái tư vị không nói nên lời.
Ngoại trừ cha mẹ, dường như không ai có thể hứa với cô những lời chắc chắn như vậy.
Vốn dĩ cô đang có chút bực mình, nhưng bây giờ cũng đã tiêu tan hết.
Tuy rằng cô không biết là mình tức giận vì bị anh dọa, hay là vì tư thế vừa rồi quá mức hỗ thẹn nên mới giận như vậy.
"Vậy, chúng ta huề nhau được không?" Chân Diểu nâng tay tùy ý kéo kéo tóc, nói nhanh: "Em không trách anh cố ý làm em sợ, anh cũng đừng giận em."
Tống Lộc Bách đẩy tay cô ra, động tác không lưu loát xoa xoa mái tóc dài của cô, ngón tay thon dài vừa xoa vừa run rẩy, vừa ngứa vừa thoải mái làm cho cô dễ chịu đến nheo cả mắt.
"Anh giận em cái gì chứ."
"Sau này em lại nhớ anh, mỗi ngày đều sẽ điện cho anh." Cô uyển chuyển bổ sung: "Chỉ cần không quấy rầy anh là được."
"Sẽ không." Anh thản nhiên nói:
"Vậy anh không đi à?"
"Đi? Anh nói anh đi khi nào."
"Không phải vừa nãy anh mới...?"
"Trước lúc em giả vờ ngã sấp xuống sao? Đó là anh định đi lấy thuốc."
"Lấy thuốc? Không, không đúng!" Nhiệt độ trên mặt Chân Diểu thật vất vả mới hạ xuống, nay lại như một cái nồi đang bốc hơi khi vừa mở nắp ra: "Anh đã biết rồi?!"
"Giả bộ té ngã? Biết chứ."
"Anh đừng lặp lại..." Cô hữu khí vô lực che mặt, vừa xấu hổ vừa giận dữ mà nức nở một tiếng.
Trên đầu truyền xuống một tiếng cười nhẹ.
"Anh vội đi như vậy, không phải ban nãy còn nói có việc gấp phải xử lý sao?"
Xin anh đó. Trong lòng Chân Diểu thầm thêm một câu.
Bây giờ có lẽ cô cần bình tĩnh lại, làm cho cái đầu bùn nhão này nguội lại một chút.
Tống Lộc Bách như nghe được tiếng lòng nóng bỏng của cô, từ bi kết thúc một vòng "tra tấn" cô, dặn cô ngủ sớm một chút rồi lui về sau hai bước, chắc là đứng lên định ra khỏi phòng ngủ của cô.
"Anh ngủ ngon."
Người đàn ông đi đã xa chợt dừng bước lại, sau đó nhanh chóng quay lại chỗ cũ.
"Ngủ ngon." Anh cúi người, giọng nói vốn đã trầm thấp mà vì hai chữ này lại càng thêm dịu dàng khó tả. Một bàn tay theo đó mà ôm lấy sau gáy cô, mùi hương lạnh lẽo của gỗ đàn hương hòa cùng hơi thở ấm áp tiến lại gần.
Đến gần vô cùng... mãi đến khi khoảng cách bằng không.
Cảm giác ấm áp mềm mại nhẹ nhàng áp lên trán, sau đó lan rộng ra tứ chi, tạo nên một làn sóng bồn chồn.
Phải... một cái hôn.
Một lát sau, anh lui về phía sau.
"Ngủ ngon, Diểu Diểu."