Mặt của Chân Diểu đỏ bừng, một tay ôm chặt quần áo che trước ngực, vì để cho cô di chuyển thuận tiện hơn nên cách sắp xếp trong phòng ngủ có hơi trống trải, lúc này cũng không có chỗ nào để cô có thể che chắn, cô chỉ có thể nhấc chăn bông để che người mình lại.
"Ai vậy?"
Thậm chí vừa rồi cô còn không nghe thấy tiếng chuyển động tay nắm cửa, khi cô phải ứng lại thì lõi khóa đã được bật ra.
Không ai trả lời, nhưng trong giây tiếp theo cánh cửa đã được đóng lại với một tiếng "cạch" kèm theo.
"Tiểu thư... là tôi." Tiểu Giai giống như bị dọa sợ, có hơi cứng ngắc mà trả lời cô: "Lúc nãy tôi đi quên không đóng cửa lại, bây giờ tôi muốn quay lại lấy ít đồ nhưng quên gõ cửa, thật sự xin lỗi."
Trái tim treo lơ lửng của Chân Diểu đã hoàn lại một nửa: "Chỉ có một mình cô ở ngoài cửa thôi sao?"
Cô đã hoàn toàn yên tâm. Thật may, cô còn sợ rằng Tống Lộc Bách hoặc là người nào đó đi vào, may mắn người đó là Tiểu Giai.
"Anh ấy ra ngoài rồi sao?"
"Tiên sinh... Tiên sinh vừa xuống lầu nghe điện thoại."
Chân Diểu gật đầu. Hai má của cô dần hạ nhiệt, cô đưa quần áo vừa thay cho Tiểu Giai mang đi giặt.
Bác sĩ còn cố ý dặn dò cô tối nay không được tắm rửa để tránh bệnh nặng thêm, nếu không thì cô cũng sẽ không vội vàng thay bộ đồ ngủ vì sốt mà đã ướt đẫm mồ hôi, suýt chút nữa còn gây ra tình cảnh xấu hổ.
Sau khi thay quần áo xong, Chân Diểu dựa vào đầu giường chờ Tiểu Giai bưng cháo đến, tiện tay cầm điện thoại lên.
Có một cuộc gọi nhỡ từ Chu Huệ, còn có một tin nhắn thoại của Tống Diên Từ gửi tới. Giờ này rõ ràng là không thích hợp để gọi lại, hơn nữa giọng của cô bây giờ cũng có hơi khàn khàn, gọi điện chắc chắn sẽ bị lộ.
< Diểu Diểu, nếu Tiểu Giai có giúp em chụp một ít ảnh, hoặc là chụp những cái khác, rất hoan nghênh em chia sẻ nó với người anh trai này của em. Không cần phải gửi cho Lịch Kiêu, cho anh xem là được rồi. >
Chân Diểu không nhịn được mỉm cười, đang muốn trả lời tin nhắn thì Tiểu Giai bưng cháo đến nên cô đành phải tạm thời đặt điện thoại sang một bên. Chờ đến khi ăn được một nửa, ngồi nghỉ ngơi một lúc mới dùng dùng giọng nói để nhập văn bản trả lời.
< Được, anh trai, chỉ cho anh xem. >
(Nguyên văn: Hảo, caca, chỉ cho anh xem.)
Trước đây mỗi lần Chân Diểu nhập văn bản bằng giọng nói đều sẽ dùng chức năng đọc màn hình để kiểm tra lại một lần, nhưng hôm nay có thể là do nhiệt độ vừa mới trở lại bình thường nên cô có hơi mơ màng, không để ý nhiều đến như vậy.
Gửi tin nhắn xong, cô bỗng nhiên nghĩ đến lần trước Tống Lộc Bách lưu số của anh vào điện thoại di động của cô, nhưng cô còn chưa kịp cài đặt phím tắt. Số 1 đến số 6 đã được lưu vậy thì chỉ có thể lưu số của anh vào số 7.
Không hiểu tại sao Chân Diểu lại cảm thấy có hơi chột dạ. Nhưng dù sao thì... anh cũng sẽ không biết mình bị tụt lại ở phía sau.
*
Đốm lửa dần tàn, theo hình dạng của điếu thuốc lá mà cháy về phía sau, dần dần chạm đến ngón tay thon dài trắng nõn, nhưng chủ nhân của bàn tay này lại không hề để ý.
Bỗng nhiên, điện thoại di động đặt trên bàn phát ra hai tiếng bíp ngắn ngủi, đánh động đến người đang ngồi dựa vào ghế.
Ngón tay khẽ nhấc lên, đường nét của các khớp ngón tay trên nước da trắng càng thêm nổi bật, người đàn ông giơ tay đưa điếu thuốc đến ngậm bên môi rồi nặng nề hít một hơi, cuối cùng động tác có hơi nôn nóng dập bỏ tàn thuốc vào trong gạt tàn.
Khóe môi như tràn ra sương mù, anh híp mắt liếc nhìn về phía điện thoại di động sau đó bình tĩnh cầm lên.
Khi thấy rõ tên người gửi, Tống Lộc Bách có hơi ngẩn người, động tác trên tay dừng lại một lát sau đó anh mới nhíu mày mở tin nhắn ra.
(Nguyên văn: Hảo caca, chỉ cho anh xem.)
Một sự ngạc nhiên hiếm hoi hiện lên trên khuôn mặt của anh.
Tên người liên lạc rõ ràng hiện là "Chân Diểu", mà một câu không rõ đầu đuôi này lại lẳng lặng nằm đầu tiên trên giao diện liên lạc của điện thoại.
"Tiên sinh." Chú Lâm gõ cửa vài lần.
Tống Lộc Bách lấy tay đè mạnh điện thoại lên mặt bàn, nhéo nhéo mi tâm nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, kiềm chế sự kinh ngạc và khó chịu trên mặt: "Vào đi."
Chú Lâm đẩy cửa ra rồi đứng ở cửa: "Tiên sinh, tiểu thư đang ăn cơm trong phòng ngủ, vừa rồi nhờ tôi hỏi tiên sinh xem tiên sinh có muốn ăn cơm cùng cô ấy không?"
Một lúc lâu vẫn không nhận được câu trả lời, chú Lâm nghi hoặc nói: "Tiên sinh?"
"Không đi." Vẻ mặt của Tống Lộc Bách nghiêm nghị đẩy gạt tàn ra, lạnh lùng nói: "Tôi vừa mới hút thuốc."
Chân trước vừa gửi cái này, chân sau đã hỏi thăm anh?
Cho dù cô biết người vừa rồi vào nhầm phòng là ai thì cũng không có lý do gì để nói một câu vô lý như vậy.
Một hình ảnh xảy ra không đúng lúc lại hiện lên trong đầu anh, những lời Chu Dự nói lúc này cũng chọc cho dây thần kinh của anh căng thẳng.
Vừa nghĩ đến việc chính miệng cô đọc ra những lời này, hô hấp của Tống Lộc Bách như ngừng lại, anh nhíu mày rồi mím chặt môi, một tay mở hộp thuốc lấy ra một điếu nhưng chậm chạp không châm lửa.
Chẳng lẽ cô có tâm tư gì khác sao?
Điếu thuốc cuối cùng nhăn nheo thành mấy khúc giữa những ngón tay rồi bị người ta thản nhiên ném vào gạt tàn.
*
Đêm khuya, Chu Dự bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, sau khi thấy rõ tên người liên hệ, anh ta không nhịn được mà mắng một tiếng.
"Tống đại thiếu gia, cậu có biết bây giờ là mấy giờ không?!"
"Một giờ bốn mươi tám phút."
Chu Dự hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi cười nói: "Nói đi, có vấn đề gì mà cần phải nói ngay bây giờ?"
"Gửi cho tôi tài liệu của Lăng Thụy mà cậu lấy được lần trước."
"Không phải chứ, mẹ nó cậu muốn làm người cuồng công việc cũng đừng..." Bỗng nhiên, Chu Dự đứng dậy kéo xốc chăn lên, anh ta híp mắt rồi cười nhạo một tiếng: "Vào giờ này, chỉ vì một tập tài liệu mà đánh thức tôi dậy?"
"Có vấn đề gì không?" Giọng nói của người đàn ông ở đầu dây bên kia vẫn bình thản.
"Cậu không muốn hỏi tôi tại sao cậu lại bất thường như vậy sao? Trên thế giới này còn có điều gì có thể khiến cậu băn khoăn như vậy? Em gái bé bỏng của cậu đúng không? Làm anh trai tốt như cậu thật sự không dễ dàng."
Ba chữ "anh trai tốt" làm cho gân xanh trên trán Tống Lộc Bách nhảy dựng lên, "Cậu nói chuyện cho cẩn thận."
"Thật vậy sao?"
"Cậu không có em gái sao?" Anh có hơi khó chịu.
"Ý cậu là em họ của tôi? Đúng vậy, nhưng mà chúng tôi chỉ cách nhau hai hoặc ba tuổi, không giống như cậu đang chuẩn bị lên chức ba nuôi. Mà bây giờ em ấy đã đính hôn với nhà họ Lâm rồi, chúng tôi cũng ít liên lạc với nhau."
Chu Dự lười biếng nói xong, nhưng bên kia lại không lên tiếng: "Sao, có người tìm tới cửa muốn cô gái nhỏ của nhà cậu sao? Cho nên đêm khuya cậu mới tìm tôi để kể khổ? Tôi đã nói từ lâu rồi, em ấy đã trưởng thành rồi, đừng nghĩ vẫn chỉ là một cô bé mới lớn."
"Vậy phải nghĩ như thế nào?"
"Cái gì?"
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm điếu thuốc giữa ngón tay: "Em ấy đã trưởng thành, không coi em ấy là một đứa trẻ, vậy nên nghĩ thế nào? Cậu nghĩ gì về em gái của cậu?"
Nếu như cô ấy đã làm điều mà cô ấy không nên làm hoặc cô ấy có tình cảm nam nữ với cậu.
Nửa câu sau chỉ hiện lên trong đầu anh trong nháy mắt, giống như một tia lửa thoáng qua trên tàn thuốc.
Trong điện thoại im lặng hai giây, ngay sau đó Chu Dự cười nhạo một tiếng:
"Cậu đang bắt tôi suy nghĩ vấn đề triết học gì đây? Em ấy đã trưởng thành có nghĩa là muốn tôi tôn trọng và đối xử với em ấy như một người lớn, lúc trước em ấy lén lút yêu một cậu bé nghèo vẫn là tôi giúp em ấy che giấu. Nhưng dù sao thì em ấy vẫn là em gái tôi? Bản chất không khác nhau."
Ánh mắt của Tống Lộc Bách hơi nặng nề.
Nếu Chân Diểu cũng thích người khác thì chuyện này sẽ không khó giải quyết như vậy, nhưng người nhận được loại tin nhắn này lại là anh. Lúc đó Chu Dự cũng không nhầm đường chạy vào phòng ngủ của em gái rồi bắt gặp cảnh tượng đó.
"Ngày mai hãy giao tài liệu cho tôi." Nói ngắn gọn, anh cúp máy ngay lập tức.
"Nhưng... Hả? Tôi vẫn chưa nói xong!" Nghe tiếng tút tút lạnh lẽo vang bên tai, Chu Dự vứt điện thoại sang một bên rồi ngã xuống giường, tự cười khúc khích xong lại lẩm bẩm một mình.
"Nhưng hai người lại không có quan hệ huyết thống."
*
Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Chân Diểu cảm thấy cơn đau đầu chóng mặt hình như đã đỡ hơn, chỉ là cơ bắp trên người có hơi mỏi nhừ, cổ họng cũng có chút ngứa ngáy không thoải mái. Chờ sau khi rửa mặt uống một ly nước nóng, những triệu chứng này cũng giảm đi không ít.
Nghĩ đến tình cảnh chiều hôm qua, lúc ngồi xuống bàn ăn, tâm trạng của cô vẫn còn hơi lâng lâng, cho đến khi chú Lâm nói cho cô biết rằng Tống Lộc Bách đã rời khỏi nhà đến công ty.
"Sớm như vậy sao?"
"Đúng vậy, công ty đang rất bận rộn."
"À..." Chân Diểu cảm thấy có hơi chán nản.
Sau khi ăn sáng xong, cô gọi điện thoại cho Trần Trang nói chuyện mình bị bệnh, đối phương có hơi thất vọng nhưng ngay sau đó hỏi lại cô: "Có nghiêm trọng không? Cuộc tranh luận này kết thúc cũng không quá muộn, tôi sẽ đến gặp rồi đưa cho em một tài liệu khác để nghiên cứu."
"Không, không nghiêm trọng như vậy." Cô vội vàng từ chối: "Hơn nữa... em không tiếp cận được tài liệu in trên giấy."
"Xin lỗi xin lỗi, là tôi không nói rõ ràng, tôi chỉ muốn quan tâm em thôi." Trần Trang liên tục xin lỗi: "Không phải là tài liệu giấy, có rất nhiều tài liệu âm thanh về cuộc tranh luận và bài phát biểu, tôi đã thu thập xung quanh khi tôi còn ở nước ngoài, rất khó để tìm thấy trên mạng đấy."
Trong lòng của Chân Diểu xuất hiện một loại cảm xúc không được tự nhiên, rất khó để nói thành lời. Mối quan hệ giữa họ chỉ là giáo viên dạy bổ trợ và học sinh, việc quan tâm đặc biệt như vậy cũng có hơi kỳ lạ.
"Cám ơn thầy Trần, nhưng đi đến đây cũng xa lắm. Hay là lần sau lên lớp thầy đưa nó cho em được không?"
"Không sao đâu, hơn nữa hôm nay tôi cũng có một tiết dạy, dù sao tôi cũng phải đi chuyến này."
Trần Trang đã nói đến mức này thì cô cũng không tiện từ chối nữa, vì vậy chỉ có thể đồng ý.
Buổi chiều sau khi Trần Trang đến, hai người cùng nhau đi vào phòng làm việc kiểm tra tài liệu trong USB có vấn đề gì không, Chân Diểu ngồi ở bên cạnh chờ anh ta mở máy tính.
"Em đỡ hơn chưa?" Giọng nói của Trần Trang nhẹ nhàng hơn bình thường.
Cô gật đầu: "Đã tốt hơn nhiều rồi ạ."
"Cũng hạ sốt rồi sao?"
Cô chưa kịp trả lời thì một bàn tay đã đặt lên trán của cô.
Đây là một cảm giác khác hoàn toàn so với tối hôm qua khi Tống Lộc Bách đặt tay lên, không có cảm giác thoải mái và an tâm, chỉ có sự phản kháng theo bản năng khiến cô lùi lại phía sau.
Nhìn thấy động tác tránh né của cô gái, vẻ mặt của Trần Trang trong nháy mắt hơi ảm đạm. Tuy rằng biết đối phương không nhìn thấy, nhưng anh ta vẫn nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt của mình.
"Tôi chỉ muốn xem xem em có khỏe hơn hay không thôi. Không ngờ lại làm cho em cảm thấy không thoải mái. Xin lỗi, lần sau tôi sẽ chú ý."
Mí mắt của Chân Diểu giật giật, ngón tay đặt ở đầu gối cũng vô thức siết chặt.
Mấy tuần nay quen biết Trần Trang, tính tình của anh ta vẫn rất ôn hòa, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ có một số cử chỉ thân mật, khi nói chuyện thỉnh thoảng cũng sẽ có hơi mập mờ, cô cảm thấy có thể là do anh ta bị ảnh hưởng bởi văn hóa nước ngoài.
Nhưng...
"Thầy giáo Trần, chúng ta kiểm tra tài liệu trước đi." Chân Diểu chỉ có thể chuyển đề tài.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong phòng làm việc, Trần Trang nhiều lần khơi mào các loại đề tài, tuy rằng vẫn nói nhiều như lúc mới bắt đầu lên lớp, nhưng lúc đó đề tài đều xoay quanh việc học tập hoặc là kinh nghiệm của anh ta khi đi nước ngoài, còn bây giờ thì mọi đề tài đều liên quan đến cô.
Chỉ là cô cũng không thích nói quá nhiều về mình.
"Tôi có thể gọi em là Tiểu Diểu không? Gọi trực tiếp tên cảm thấy rất xa lạ. Đối với các học sinh khác tôi cũng gọi như vậy, sẽ cảm thấy thu hẹp khoảng cách và gần gũi hơn một chút."
Chân Diểu đành phải nói: "Có thể, thưa thầy."
Hai giây sau, Trần Trang lại nói: "Gần đây tôi đã làm cho em cảm thấy... hơi kỳ lạ đúng không? Xin lỗi, tôi quá hào hứng, tôi nghĩ mình nên kiềm chế lại."
Khi cô còn đang bối rối thì đột nhiên nghe thấy anh ta cười khổ một tiếng: "Dù sao thì bây giờ em cũng còn quá nhỏ, tôi lại..."
Những lời nói thẳng thắn không hề che giấu này khiến Chân Diểu ngây người, trong lòng đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ cùng lạ lùng.
Không phải... những gì anh ta muốn nói là...?
Cô cúi đầu giả vờ chưa nghe thấy chuyện gì, im lặng và nhẫn nại cho đến khi Trần Trang đưa tay sờ lên đỉnh đầu cô
Sau khi Trần Trang rời đi, Chân Diểu nhíu mày ở trong phòng một hồi lâu.
Cô không thích mình và gia sư sẽ có bầu không khí như thế, điều này làm cho cô cảm thấy có hơi phản cảm nhưng cũng không biết nên xử lý như thế nào, dù sao thì Trần Trang nói cũng không rõ ràng.
Bỗng nhiên, cô nghĩ đến Tống Lộc Bách.
Anh nói có chuyện gì thì người đầu tiên cần tìm đến chính là anh, nhưng sự việc chỉ là suy nghĩ từ một phía thì nên nói như thế nào?
Rối rắm nửa ngày Chân Diểu quyết định gọi điện thoại cho Khương Linh, Khương Linh đề nghị cô trước tiên giả vờ không biết sau đó hãy xác minh suy đoán của mình, nếu Trần Trang thực sự có loại suy nghĩ này thì cô nên nói rõ ràng quan điểm cho đối phương biết.
Chân Diểu suy nghĩ một lúc rồi cảm thấy rất khả thi, vì thế quyết định cứ như vậy mà làm.
*
Ăn xong bữa tối, Chân Diểu được Tiểu Giai dẫn đi dạo trong vườn một lúc, sau đó ngồi lên ghế dài ở tầng một của biệt thự. Bên tai là một khúc nhạc piano kèm theo giọng nói rất thấp, cô ôm tấm chăn mỏng chìm vào giấc ngủ.
Những người giúp việc đều rón rén làm việc sợ đánh thức cô, cho dù là chủ nhân căn nhà về thì tiếng chào "tiên sinh" cũng thấp hơn bình thường rất nhiều.
"Tiểu thư ngủ quên trên ghế dài." Chú Lâm nhẹ giọng nói.
Tống Lộc Bách tiện tay đưa áo khoác tây trang cho ông ấy, gương mặt của anh có thể là do vì buồn ngủ nên có vẻ lười biếng, chiếc nơ cài cũng hơi xộc xệch.
"Tôi chỉ ở nhà một lúc, không cần báo cho cô ấy biết."
Chú Lâm sửng sốt: "Nhưng mà... thưa tiên sinh, sáng nay tiểu thư có hỏi thăm ngài. Nghe nói sáng sớm ngài đã đến công ty thì có vẻ hơi thất vọng."
Dáng người cao lớn dừng lại.
"Tiên sinh đi sớm về khuya, tiểu thư ở nhà một mình cảm thấy rất cô đơn."
Cô đơn? Bởi vì cô không gặp được anh sao?
"Biết rồi." Tống Lộc Bách căng thẳng, nhíu mày rồi khàn giọng nói.
Tấm chăn mỏng trên ghế dài bị thiếu nữ cuộn tròn có hơi nhô lên, cô hơi nghiêng đầu, nửa khuôn mặt vùi vào trong chăn, tiếng hít thở nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy.
Sống mũi thanh tú của cô có một hoặc hai sợi tóc, theo hơi thở mà bay bay.
Mà cách cô không xa là một bóng dáng cao lớn thon dài.
Người đàn ông rũ mắt xuống rồi lẳng lặng nhìn, ánh đèn từ phía sau dịu dàng yên tĩnh bao phủ bờ vai rộng của anh, chắn đi hơn phân nửa ánh sáng, chỉ còn lại một lớp viền màu cam vàng hiện lên đường nét dáng người của anh.
Bóng tối bao phủ khuôn mặt trắng nõn và hàng mi nâu sẫm của cô gái.
Ở một góc nào đó trong lòng Tống Lộc Bách bỗng nhiên buông lỏng rồi sụp đổ.
Đột nhiên, anh cong môi chế giễu.
Liên tiếp hai chuyện, anh thật sự đã bị một cô gái nhỏ này làm cho rối tung.
Anh đang muốn xoay người rời đi, cô gái đột nhiên gật đầu liên tục như gà mổ thóc, tiếp theo nhíu mày không thoải mái, vừa nâng cằm lập tức nghiêng đầu dựa vào bên cạnh.
Nhưng mà vị trí ghế dựa thật sự rất hạn chế, cô chuẩn bị ngã nhào xuống khoảng không.
Tống Lộc Bách không chút suy nghĩ ngay lập tức vươn tay đỡ lấy đầu của cô.
Gương mặt nhẵn nhụi bóng loáng của cô gái bỗng dưng dán vào tay anh, hai má bị ép đến phòng lên.
Ánh mắt cùng thân hình của anh lập tức đóng băng.
"Tiểu..." Chân Diểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, chật vật nói ra vài chữ không rõ: "Tiểu Giai?"
Duy trì một tư thế nằm trên ghế lâu cũng có hơi khó chịu, gối như vậy sẽ thoải mái hơn nhiều. Nghĩ như vậy, cô không nhịn được lại cảm thấy mãn nguyện cọ sang bên cạnh vài cái.
Thật thoải mái, thật ấm áp.
Và nhiều thứ khác nữa...
Chân Diểu giật mình tỉnh lại, muốn ngồi dậy nhưng bởi vì không có điểm tựa nên chỉ có thể nhúc nhích trong vô vọng.
Bỗng nhiên, bàn tay nâng gương mặt cô hơi dùng sức khẽ nâng lên, đưa năm ngón tay ra che toàn bộ khuôn mặt cô rồi nhẹ nhàng đẩy về phía sau.
"Cọ tới cọ lui làm gì?" Giọng nói của người đàn ông có hơi cứng nhắc.
Lòng bàn tay ấm áp cùng xúc cảm khi cọ lên trên vết chai thô kệch trên lòng bàn tay, cổ tay anh lạnh lẽo cùng dịu êm, xen lẫn mùi thuốc lá cay nồng cùng mùi rượu.
Dữ dội và quyến rũ.
Chân Diểu vừa mới tỉnh ngủ còn có hơi choáng váng, chỉ cảm thấy mùi rất thơm cho nên không nhịn được nhẹ nhàng ngửi vài cái, chóp mũi thoáng cái đụng phải lòng bàn tay đối phương.
Bàn tay kia cứng đờ, một giây sau buông tay ra nhéo một cái không nặng không nhẹ trên mặt cô.
"A! Đau quá!"
"Bây giờ mới chịu tỉnh?" Người đàn ông lạnh lùng nói.
"Anh?!" Chân Diểu luống cuống tay chân định đứng lên, giơ tay chụp về phía trước nhưng lại vô tình đụng trúng rồi giữ chặt cổ tay anh.
Xương cổ tay của người đàn ông rất rắn chắc khiến cô không thể giữ tay anh lại được, cũng may cô chỉ đẩy hai cái là anh đã buông tay ra.
"Anh ơi, anh, anh đã trở về sao?"
Tống Lộc Bách cử động cổ tay, năm ngón tay duỗi thẳng ra rồi mới quay trở lại trạng thái thả lỏng nhất. Anh rũ mắt nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô, một tia phức tạp cuối cùng trong đáy mắt cũng bị anh kiềm chế lại.
"Tại sao không trở về phòng?"
"Em chỉ muốn ở đây một lúc, không ngờ lại ngủ quên mất." Nói xong, sắc mặt của Chân Diểu bỗng nhiên có hơi do dự, không xác định hỏi: "Anh ơi, có phải anh lại uống rượu không?"
Cảnh tượng sau khi anh uống rượu vẫn còn sống động ngay trước mắt, trong đầu cô nhất thời vang lên cảnh báo cấp độ mười.
"Sao? Uống xong thì anh sẽ ăn thịt em sao?"
"Ý của em không phải như vậy..."
Hai người họ lại im lặng, mãi cho đến khi Tống Lộc Bách bình tĩnh lại rồi gọi cô một cách nghiêm túc: "Chân Diểu."
Chân Diểu thấy hơi thấp thỏm nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời một tiếng, nhưng anh vẫn không nói câu tiếp theo.
"Anh, có chuyện gì vậy?"
Tống Lộc Bách nhìn chằm chằm cô, một lúc lâu sau mới nói: "Em có người thích rồi à?"
"Cái gì?" Thiếu nữ ngây ngẩn cả người, đôi mắt mở tròn, trong con ngươi cũng lộ ra sự kinh ngạc cùng bất ngờ.
Vẻ mặt của anh bình tĩnh một cách bất ngờ: "Có hay không?"
"Không." Cô ngập ngừng lắc đầu, như thể cũng không biết tại sao anh lại hỏi như vậy.
Nếu như là cố ý che giấu vậy thì che giấu cảm xúc rất tốt.
"Anh biết em đã trưởng thành nhưng anh không biết em bắt đầu có ý nghĩ này từ khi nào." Tống Lộc Bách nhíu máy: "Em cho rằng anh sẽ không nhìn thấy tin nhắn kia sao?"
"Tin nhắn? Tin nhắn gì?"
"Tối hôm qua em gửi cho ——" Sắc mặt của Tống Lộc Bách bỗng nhiên ngưng trọng, con ngươi đen nhìn chằm chằm cô, ánh mắt vô cùng phức tạp: "Phím tắt số 3 em thiết lập cho ai?"
"Anh Diên Từ." Chân Diểu không chút nghĩ ngợi trả lời ngay lập tức.
Chỉ là giọng nói của người đàn ông này nghe có vẻ bức xúc: "Còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ? Em chưa thay đổi bao giờ cả, chẳng lẽ không phải lúc nào cũng là..." Cô không biết vì sao luôn cảm thấy bầu không khí càng lúc càng có gì đó không đúng, trước mặt giống như có một khối băng.
Chân Diểu lặng lẽ ôm tấm chăn mỏng co người lại.
Sắc mặt của Tống Lộc Bách đã trở nên vô cùng khó coi, anh dùng một chút bình tĩnh cuối cùng để khắc chế bản thân, gằn từng chữ nói: "Tối hôm qua, em nhắn tin cho Tống Diên Từ?"
Cô gái buột miệng: "Làm sao anh biết?"
Đột nhiên trong phòng khách xuất hiện một khoảng tĩnh lặng.
Tốt, rất tốt. Ánh mắt của anh lạnh lùng, tức giận đến cực điểm, bỗng nhiên cười chế nhạo một tiếng. Thì ra trong lúc anh không biết cái gì, cô và Tống Diên Từ đã phát triển đến mức này?!
Anh trai yếu dấu, chỉ cho anh xem?!
"Việc này xảy ra khi nào?"
"Anh ơi, anh đang nói về cái gì vậy?" Cô gái nhỏ đã lui đến mức hoàn toàn dựa vào sát lưng vào ghế, không thể lùi tiếp được.
Mặt của Tống Lộc Bách vẫn không cảm xúc, giọng nói lạnh lùng: "Em và Tống Diên Từ, bắt đầu từ lúc nào?"