Chân Diểu dần quen với việc sống một mình cùng Tống Lộc Bách.
Buổi sáng hai người sẽ ăn sáng cùng nhau, bữa tối thì còn tùy tình hình mà quyết định, ban ngày ngoài trừ làm bài tập thì cô sẽ làm việc riêng của mình, buổi tối hầu như Tống Lộc Bách chỉ ở trong phòng làm việc, bọn họ không dành nhiều thời gian cho nhau, nhưng từ từ khi cô đối mặt với anh cũng không còn quá sợ sệt.
Qua thêm ba ngày, Trần Trang lại đến dạy cô, hết giờ học lại hỏi cô: "Thế nào rồi, em có thể tới cuộc thi biện luận không?"
Chân Diểu do dự một chút: "Gần đây anh trai em bận quá, không tìm được cơ hội để nói cho anh ấy biết."
"Tôi hy vọng em có thể tới xem."
Cô lễ phép mỉm cười: "Vậy thì chúng ta..."
Mắt phải của cô bỗng nhiên có vật lạ gì đó bay vào, giọng nói của Chân Diểu đột ngột dừng lại, Trần Trang lập tức hỏi cô: "Có chuyện gì vậy?"
Nói thì nói như vậy, nhưng đôi mắt vẫn bởi vì vật lạ kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ mà không ngừng chảy ra nước mắt.
"Không được, mắt của em đã đỏ lên hết rồi, ngẩng đầu lên để tôi giúp em nhìn xem."
"Thật sự không sao, nước mắt chảy ra là tốt rồi."
Trần Trang không đưa giấy cho Chân Diểu, cô phải với tay mò mẫm lấy mảnh giấy trong hộp giấy trên bàn rồi lau mắt phải, có lẽ nước mắt chảy ra cũng có tác dụng, cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
"Thầy giáo Trần, em đã có thể mở mắt rồi."
Một tay Trần Trang vẫn còn đang đỡ lấy vai cô: "Vậy thì..."
"Cậu đang làm gì đấy?"
Giọng nói của người đàn ông như ngâm trong nước đá, anh lao vào trong phòng, khiến cho hai người dựa sát vào nhau hoảng sợ. Vốn dĩ tư thế từ phía sau của bọn họ nhìn có chút thân mật hơn bình thường, người thanh niên giống như đang cúi đầu muốn hôn cô gái.
Thái dương của Tống Lộc Bách giật giật: "Nghe ý tứ của em thì có lẽ anh nên về muộn một chút."
"Em không có ý đó..."
"Vừa rồi em đang làm cái gì?" Anh kiên nhẫn hỏi lại một lần nữa, vẻ mặt rõ ràng bực bội và lạnh lùng.
Trần Trang vội vàng đáp: "Tống Thiếu, vừa rồi mắt của cô ấy có chút khó chịu, cho nên tôi mới giúp cô ấy nhìn xem một chút."
Tống Lộc Bách ngẩn ra, cau mày bước tới, một tay vươn ra kéo cô gái nhỏ bên cạnh Trần Trang lại gần mình.
"Mắt bị làm sao vậy?"
"Đã ổn rồi, chỉ là lúc nãy có chút khó chịu."
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh ngoan ngoãn đáp lại, bày ra tư thế nửa ngưỡng mặt miễn cưỡng để cho anh có thể nhìn thấy tình hình đôi mắt của mình lúc này. Hốc mắt chỉ còn một chút ửng đỏ không rõ ràng, lông mi bị nước mắt làm cho ẩm ướt.
Anh rũ mắt xuống, đại khái nhìn thoáng qua một cái, sắc mặt lúc này mới miễn cưỡng hòa hoãn, sau đó nhàn nhạt giương mắt lên: "Tiết học kết thúc chưa?"
"Kết thúc rồi, tôi đi trước đây."
"Hẹn gặp lại thầy giáo Trần." Chân Diểu nói một cách lịch sự, lặng lẽ tránh sang một bên, tránh xa bàn tay của người đàn ông vẫn đang kề sát tai cô.
Trần Trang đáp lại ngắn gọn: "Hẹn gặp lại."
Tống Lộc Bách cụp mắt xuống nhàn nhạt liếc nhìn lòng bàn tay, sau đó ánh mắt anh rơi vào gương mặt cô.
Thư phòng trở nên yên tĩnh.
"Anh..?"
Tống Lộc Bách bỏ tay xuống, ánh mắt nhất thời có chút phức tạp.
Sau khi nhận ra sự thật rằng cô đã là vị thành niên, anh càng cảm chán ghét khi nhìn thấy hành vi không biết chừng mực của Trần Trang.
"Mắt có còn đau hay không."
"Không còn cảm giác gì nữa."
"Ừ." Anh nhìn đi chỗ khác, cau mày trầm ngâm.
"Anh ơi." Chân Diểu vẫn thử mở miệng: "Thầy giáo Trần nói rằng những bài học có thể dạy cho em rất hạn chế, thầy ấy muốn em tới xem một cuộc thi biện luận tiếng Anh."
"Cậu ta muốn đưa em ra ngoài?"
Cô gật đầu: "Ngày kia, ở ngoại ô Tầm Thành."
"Em muốn đi?" Tống Lôc Bạch dừng một chút, chỉ nhíu mày hỏi ba chữ này.
Chân Diểu do dự một chút, sau đó lại gật đầu: "Muốn."
"Chắc chắn không?" Giọng điệu của anh cứng nhắc: "Anh không có thời gian ở bên cạnh em, sẽ không ai có thể chăm sóc hay chịu trách nhiệm cho sự an toàn của em."
"Em sẽ mang theo cây gậy dò đường của mình, thầy giáo Trần cũng ở đó."
"Tùy em."
Mùi lành lạnh bên cạnh bỗng nhiên rời đi, dường như anh sải bước lớn hơn bình thường rất nhiểu, Chân Diểu ngơ ngẩn mà đứng, cô vẫn luôn cảm thấy anh có chút gì đó không vui.
Cô mở miệng định nói gì đó, nhưng tiếng bước chân lại đột ngột im bặt.
Yên lặng hai giây, người đàn ông ném xuống một câu bằng chất giọng lạnh lùng: "Vậy lúc đó để Từ Thừa đi cùng em."
Nói xong, tiếng bước nặng nề bước dọc theo hành lang, càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy gì nữa.
Chân Diểu hơi hụt hẫng. Anh thực sự tức giận sao? Có phải vì lúc trước đi đến Đại học Tầm hóng gió đã xảy ra một "tai nạn nhỏ", cho nên bây giờ cô cứ muốn ra khỏi cửa khiến anh cảm thấy mình không hiểu chuyện?
Nhưng dù vậy, anh vẫn đồng ý, còn để Từ Thừa đi cùng với cô, có thể thấy anh cũng không thực sự quá tàn nhẫn.
Mũi chân của cô cọ cọ về phía trước nửa bước, cắn chặt môi, do dự một lúc rồi rút về.
Sau khi ngồi trong phòng một lúc, Chân Diểu ước tính đã đến giờ ăn tối nên đi xuống lầu, nhưng Tống Lộc Bách không hề xuất hiện.
Nghe thấy chú Lâm quản gia nhẹ nhàng đặt đĩa thức ăn xuống, cô không nhịn được mà hỏi: "Anh ấy không ăn cơm sao?"
"Tiên sinh? Tiên sinh vừa đi ra ngoài rồi."
"Ra ngoài? Đi đâu?"
"Có lẽ là đi xã giao. Những việc này tiên sinh sẽ không giải thích, nên chúng tôi cũng sẽ không hỏi thêm."
Xã giao? Chân Diểu im lặng cầm lấy nĩa. Mấy ngày qua, nếu anh có đi xã giao thì sẽ không bao giờ trở về nhà giữa chừng sau khi kết thúc công việc, nhất định là bận rộn xong hết rồi mới có thể trở về nhà.
Có phải vì anh đang buồn bực nên đã đi ra ngoài mà không ăn cơm ở nhà?
Một bữa ăn của cô tràn đầy tâm sự nặng nề.
Sau bữa tối, Chân Diểu nhờ Tiểu Giai đưa mình ra vườn đi dạo. Cô ngồi trên một chiếc ghế dài gần đường chính, nghĩ rằng mình có thể đợi Tống Lộc Bách quay lại trong lúc nghe bộ phim bằng tai nghe, sau đó giải thích với anh về việc tham gia cuộc biện luận.
Tuy nhiên, cô đã chờ đợi cho đến khi trời tối.
Gần đây nhiệt độ đã thấp xuống, sau khi trời tối, gió thổi qua khiến toàn thân Chân Diểu lạnh run, cô nhờ Tiểu Giai lấy giúp mình một chiếc áo khoác, nhưng sau đó Tiểu Giai lại sốt sắng thuyết phục cô quay vào trong nhà.
"Tiểu thư, có phải cô đang đợi tiên sinh về không?"
"Không!" Chân Diểu phủ nhận mà không hề nghĩ ngợi gì, làm như không có việc gì xảy ra mà sờ sờ khuôn mặt: "Vậy thì vào đi".
Nhưng mà đêm nay mãi cho đến khi cô đi ngủ thì cũng không thể đợi được Tống Lộc Bách quay về.
*
Sáng sớm, biệt thự vẫn rất yên tĩnh, chỉ có đám người giúp việc đang bận rộn đâu vào đấy.
Khi người đàn ông chỉnh lại cà vạt, đi ra khỏi phòng ngủ, vừa hay quản gia đã chuẩn bị xong cà phê và bữa sáng, màn hình điện tử bên cạnh hiển thị giá trị dao động không ngừng.
"Tiên sinh, chào buổi sáng."
Tống Lộc Bách nhẹ gật đầu ngồi xuống: "Cô ấy còn chưa dậy sao?"
"Vâng, tiểu thư vẫn còn đang ngủ."
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi trong nhà bếp kết thúc tại đây.
Sau khi ăn sáng xong, Tống Lộc Bách đứng dậy đi về phía cửa ra vào, chú Lâm cầm lấy chiếc áo vest đã được ủi phẳng phiu và đôi giày da không tì vết, khoác chiếc áo khoác lên tay, cúi đầu thay giày.
Người giúp việc bên cạnh mở cửa, nhưng không thấy chủ nhà bước ra, đành ngẩng đầu lên nhìn khẽ.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt nhìn về một hướng nào đó trên lầu một, quay người bước ra ngoài mà không nói một lời.
*
4 giờ 30 phút chiều, màn hình điện thoại di động trên tay đột nhiên sáng lên.
Tống Lộc Bách cau mày liếc mắt qua, nhưng ánh mắt của anh đột nhiên dừng lại, cuộc gọi đến hiển thị trên màn hình rõ ràng là số điện thoại ở nhà, mà chú Lâm rất có chừng mặc, thường sẽ không làm phiền anh vào lúc này.
Anh cầm điện thoại lên mà không nghĩ ngợi gì, giọng chú Lâm vô cùng rối loạn: "Tiên sinh, tiểu thư hình như bị sốt nhẹ, tôi đã gọi bác sĩ riêng đến rồi."
Chú Lâm thở dài, lo lắng nhìn cô gái trên giường trong suốt cuộc gọi.
"Chú Lâm, gọi điện thoại xong chưa?" Người sau hỏi.
Ông ta không trả lời, mà lại nói: "Tôi hiểu rồi, thưa tiên sinh."
"..." Chân Diểu đang dựa vào đầu giường khẽ mím môi, có chút xấu hổ.
Hóa ra là anh vẫn chưa cúp máy, không biết Tống Lộc Bách có nghe thấy những gì cô vừa nói hay không.
"Tiểu thư, cô đợi một chút, bác sĩ riêng sẽ tới ngay." Tiểu Giai lại thay khăn trên trán cho cô.
"Tôi không yếu như vậy đâu, chỉ là hơi nóng và đau đầu." Chân Diểu không kìm được mà nói: "Nhiều nhất, cổ họng vẫn có chút khó chịu."
Vừa dứt lời xong, một cốc nước nóng được đưa tới ngay lập tức.
Những gì chú Lâm nói quả thực rất nhanh, có vẻ như bác sĩ riêng đã đến trong vòng vài phút. Chân Diểu phối hợp với bác sĩ khám bệnh đơn giản, sau đó ngoan ngoãn uống thuốc hạ sốt.
Khi Tống Lộc Bách quay về, cô đang nằm trên giường mơ màng ngủ, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của anh.
Vì vậy, khi nghe thấy tiếng bước chân và tiếng nói chuyện ngoài cửa, cô đột nhiên tỉnh dậy, nắm chặt chiếc chăn vông, cảm thấy có chút bất an.
Không phải lúc này anh vẫn còn đang bận sao? Sao lại quay về vào giờ này?
Nhưng mà người bên ngoài cửa không bước vào, dường như đã rời đi sau khi nghe một vài lời từ người giúp việc.
Cô đột ngột ngồi dậy mà không suy nghĩ: "Anh ơi!"
m thanh ngoài cửa biến mất, sau vài giây im lặng có người đẩy cửa đi vào.
"Anh?"
Người đàn ông lại không muốn tiếp tục đi vào: "Người giúp việc nói em đã ngủ rồi."
"Đang muốn ngủ, nhưng còn chưa ngủ được."
Chân Diểu vừa mới đứng dậy một cách vội vàng, đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, cô chỉ có thể ôm lấy chiếc chăn, cúi đầu xuống cho bớt khó chịu.
"Vẫn còn khó chịu sao?" Người ở cửa lập tức bước vào.
"Không có, chỉ là vừa nãy đứng dậy nhanh quá, có chút chóng mặt."
Một bàn tay đột nhiên siết lấy một bên vai của cô, người đàn ông vẫn mang theo vẻ lạnh lùng của thế giới bên ngoài, anh nghiêng người và đặt cô nằm xuống gối, anh tiến lại gần với mùi hương lạnh lẽo của mình, khiến cho cô có một cảm giác bị áp bức không thể giải thích được.
"Nằm xuống."
Chân Diểu ngoan ngoãn nằm xuống, không có việc gì để nói: "Anh, hôm nay anh không bận sao?"
Anh nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
"Hôm qua cũng anh không bận sao?" Cô buột miệng thốt ra.
Trong phòng ngủ nhất thời yên lặng một lúc.
"Em..." Chân Diểu nhấc cái tay từ trong chăn ra sờ sờ chóp mũi của mình: "Anh, chiều hôm qua anh tức giận sao?"
"Tại sao anh phải tức giận?" Tống Lộc Bách nắm lấy bàn tay đang giơ lên
của cô và nhét nó trở lại chăn bông. Mặc dù giọng điệu lạnh lùng và nghiêm túc, nhưng phối hợp với hành động này lại không khiến cho người khác sợ hãi.
"Bởi vì em đã nói rằng em muốn đi xem cuộc biện luận, nhưng anh sợ em không thể tự chăm sóc bản thân." Giọng nói của cô như tiếng vo ve của ruồi muỗi.
Tống Lục Bạch không nói gì, lúc Chân Diểu cho rằng anh sẽ không trả lời thì giọng nói trầm thấp của anh lại vang lên trong căn phòng yên tĩnh, mang theo một chút ý cười vui vẻ.
"Anh là sợ anh không chăm sóc tốt cho em."
Cô sững người một lúc, trong lòng đột nhiên cảm thấy có lỗi: "Em xin..."
"Không cần xin lỗi." Anh ngắt lời cô, dứt khoát và bình tĩnh: "Đây không phải là vấn đề ở chỗ em."
Cô không thể nói ra lời, bởi vì cô cũng không biết phải nói cái gì.
"Ngủ đi." Tống Lộc Bách đứng dậy, động tác cứng nhắc chỉnh lại chăn bông cho cô, một lúc sau lại cau mày chỉnh lại một lần nữa.
Chân Diểu theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng đột nhiên phản ứng lại khi nghe thấy tiếng bước chân đã đến gần cửa, không chút nghĩ ngợi mà quay đầu kêu lên: "Anh!"
"Hửm?"
"Em... em bị bệnh, ý em, ý em là..." Cô liếm liếm môi dưới hơi khô của mình: "Ngày mai có lẽ cũng không khỏe lại được..."
"Một lát nữa anh sẽ nhờ bác sĩ gia đình đến khám cho em, muộn nhất là đêm nay sẽ hết sốt." Giọng điệu của anh cứng ngắc, rõ ràng là không vui, nhưng anh vì bệnh tình của cô mà cố gắng kiềm chế.
"..."
Chân Diểu kéo chăn bông lên che nửa dưới khuôn mặt, mơ hồ nói: "Ý em là, ngày mai có thể em sẽ không đi tới cuộc thi biện luận được."
Lời vừa ra khỏi miệng, cô thế nhưng lại cảm thấy giống như trút được gánh nặng. Thật ra từ hôm qua đến hôm nay cô đã rối rắm rất lâu, sâu trong lòng cô luôn có chút kháng cự không nói nên lời, cũng không muốn vì chuyện đó làm cho anh cảm thấy mình tùy hứng.
Có lẽ cô thực sự cũng không có muốn đi như vậy.
Phòng ngủ yên tĩnh một hồi, tiếng bước chân chậm rãi trở lại giường của cô, sau đó bàn tay khô ráo của người đàn ông đặt lên vầng trán hơi nóng của cô.
Vết chai mỏng trên lòng bàn tay khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy.
"Ngủ đi." Giọng điệu của anh có chút dữ tợn.
Hóa ra anh chỉ là một con hổ giấy.
Khóe môi Chân Diểu khẽ cong lên, cô phải cố gắng lắm mới kiềm chế được không cười quá rõ ràng, có lẽ là do bầu không khí vừa rồi mà cô nhịn không được nói thầm một câu: "Anh, đồng hồ của anh chạm vào đầu của em rồi, rất lạnh."
Bàn tay của người đàn ông rời đi, có lẽ là mười mấy giây sau, cũng có lẽ là một hai phút, anh mới chậm rì rì cười nhật một tiếng.
"Đi được một tấc lại muốn tiến thêm một thước."
*
"Tống Thiếu." Bác sĩ gia đình đang ngồi trên sô pha đứng dậy.
Tống Lộc Bách liếc nhìn ông ta một cái: "Chờ một lát nữa lại đi kiểm tra cho cô ấy, sau đó tôi sẽ cho người đưa ông về."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Trong lòng vị bác sĩ âm thầm tặc lưỡi, chỉ là một cơn sốt nhẹ mà cứ như đối mặt với kẻ thù, có vẻ như lời đồn đại về việc cô con gái nhà họ Chân được nhà họ Tống sủng ái là sự thật.
Một tiếng rưỡi sau, người giúp việc đang định gõ cửa thư phòng để nhắc nhở, nhưng cửa phòng đã mở ra trước, người đàn ông liền bước chân ra ngoài.
"Bác sĩ đâu?"
"Đang chuẩn bị nhiệt kế."
Sau khi đo nhiệt độ cơ thể, xác định rằng nhiệt độ cơ thể thực sự đã giảm xuống rất gần với nhiệt độ bình thường, bác sĩ thu dọn đồ đạc và rời đi. Tống Lộc Bách liếc nhìn cô gái đang ngồi uống nước trên giường, sau đó quay người ra ngoài hành lang để trả lời cuộc gọi của Chu Huệ.
"Lộc Bạch, sao Diểu Diểu không nghe điện thoại?"
"Buổi chiều cô ấy vẽ, chơi mệt, tối nay đi ngủ sớm." Ngữ khí của anh vẫn như thường lệ.
Chu Huệ nghi ngờ: "Con đừng có nói dối mẹ, có phải con đã không chăm sóc tốt cho con bé đúng không? Nếu con không quan tâm đến con bé thì để Diên Từ đến đón, tuy rằng hội thảo học thuật chưa kết thúc, nhưng đến Tầm Thành đón một người cũng không phải là không thể."
"Cô ấy rất thoải mái, tâm trạng cũng khá tốt."
Tống Lộc Bách nhẫn nại trả lời từng câu hỏi, Chu Huệ hỏi xong thì cũng cảm thấy nói chuyện phiếm với đứa con trai này thật là nhàm chán, vì vậy đã nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Vừa cúp máy, trong phòng ngủ cách đó vài mét có tiếng vật nặng rơi xuống.
Vừa bước ra khỏi phòng, Tiểu Giai đã giật mình và sững người tại chỗ, nhưng người đàn ông ở xa hơn cô ấy đã nhanh chóng bước đến với vẻ mặt lạnh lùng.
Có thể người cuối cùng ra ngoài đã không đóng cửa bất cẩn, ổ khóa chỉ bị kẹt ở đó một nửa, nhìn qua có thể thấy nó đã được đóng lại. Chỉ là Tống Lộc Bách vừa đặt tay lên cách cửa, cánh cửa đã nhanh chóng mở ra, một tiếng "cạch" vang lên.
Anh giật mình, không thèm nghĩ tới việc phải gõ cửa, lập tức ngước mắt nhìn vào trong.
"A?!" Cô gái đứng chân trần trên thảm hoảng sợ quay lại, mái tóc dài ngang vai, mép trên của chiếc áo ngực màu trắng không thể che giấu được đường cong, vòng eo trần trụi, chân tay mảnh mai trắng như tuyết, chìm trong hình vòng cung lưỡi liềm.
Anh sững sờ chớp mắt một cái, giây sau gần như chật vật mà lui về phía sau nửa bước, nhanh chóng quay người lại.