Thần Ma Thiên Tôn

Chương 987: Nguyệt Thần dính bụi trần




Ninh Tiểu Xuyên bế Nguyệt Thần bay tới khu vực hoang vu không bóng ngươi.

Vù!

Năm mươi thanh Cụ Tượng Thần Thông Kiếm bay ra tạo thành kiếm trận, Ninh Tiểu Xuyên bế Nguyệt Thần đi vào trong.

- Cơ Hàn Tinh!

Ninh Tiểu Xuyên đặt Nguyệt Thần xuống đất, tập trung Chí Tôn Khí xuống đầu ngón tay điểm vào mi tâm Nguyệt Thàn, hy vọng có thể giúp tình hình của nàng tốt hơn một chút.

Nguyệt Thần mặc trường bào màu bạc, sau lưng có biểu tượng hình trăng khuyết, trên đầu cài cây ngân trâm tinh xảo, gương mặt to bằng bàn tay đỏ ửng, gióng như thiếu nữ.

Nhưng đúng lúc đó trong cơ thể Nguyệt Thần tỏa ra khí lưu đỏ rực, cơ thể mềm nhũn bỗng rung lên.

Xoẹt!

Không có bất cứ dấu hiện báo trước nào, nàng ta đã xé rách một mảnh trường bào của Ninh Tiểu Xuyên.

Nguyệt Thần lúc này ý thức đã mơ hồ, mềm nhũn nằm trong lòng Ninh Tiểu Xuyên, hai tay không ngừng vuốt ve người hắn, ánh mắt mang chút dâm đãng.

Đây còn là Nguyệt Thần băng thanh ngọc khiết nữa không?

Đôi môi đỏ mọng khiến người khác thèm khát lúc này cũng đang không ngừng hôn lên mặt Ninh Tiểu Xuyên, nhẹ tựa bươm bướm điểm nhẹ lên môi Ninh Tiểu Xuyên, rồi đưa hẳn lưỡi vào miệng hắn.

Khi Ninh Tiểu Xuyên còn chưa kịp phản ứng thì Nguyệt Thần đã tóm lấy tiểu huynh đệ của Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu đưa lên xuống, miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ đầy quyến rũ.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Nguyệt Thần một cái rồi nhắm mắt lại trầm tư. Hắn nhìn bộ dạng của Nguyệt Thần lúc này mà không có chút dục vọng nào mà chỉ có sự xót xa khó tả.

Hắn thở ra một hơi dài rồi ấn Nguyệt Thần xuống đất, hai tay không ngừng xoa nắn toán thân Nguyệt Thần rồi xé hết y phục nàng, dang hai chân của nàng ra.

Trước kia khi Ninh Tiểu Xuyên quen biết Nguyệt Thần thì cơ thể nàng đã rất nóng bỏng, nhiều năm đã qua thân thể ấy lại càng hấp dẫn.

Ninh Tiểu Xuyên dùng tay phải bóp chặt ngực Nguyệt Thần, tay trái thì xoa nắn mông khiến nàng lại rên rỉ.

- Ưm...Tiểu Xuyên...đừng...đừng....ưm...

Tuy ý thức đã mơ hồ nhưng Nguyệt Thần vẫn cảm nhận được tình hình của cơ thể mình, nên vẫn gọi Ninh Tiểu Xuyên, muốn dừng lại nhưng thân thể không chịu nghe điều khiển của nàng mà dục vọng còn càng tăng mạnh theo từng động tác của Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên đã cởi y phục, dang hai chân Nguyệt Thần ra rồi đi sâu vào nơi thiên lộ thần nữ kia.

Một cảm giác chật hẹp lan rộng.

Ninh Tiểu Xuyên không kìm được gầm lên một tiếng, hai tay nắm chặt đùi Nguyệt Thần, bắt đầu ra vào theo nhịp.

Nơi đó của Nguyệt Thần không ngừng bị Ninh Tiểu Xuyên đâm vào, cơn đau lan khắp toàn thân nhưng thân thể Nguyệt Thần vẫn không chịu sự khống chế của nàng, ngược lại còn phối hợp với Ninh Tiểu Xuyên không ngừng đưa đẩy.

Ninh Tiểu Xuyên vẫn tiếp tục ra vào, nâng mặt Nguyệt Thần lên đưa lưỡi vào không ngừng mút mát, hút lấy nước bọt của đối phương.

Nguyệt Thần tiếp tục rên tỉ, thân thể run rẩy theo nhịp đẩy, giữa hai chân không ngừng rỉ ra thứ chất dịch ấm nóng....

Ba canh giờ sau cuối cùng Ninh Tiểu Xuyên cũng dừng lại, Nguyệt Thần lúc này thể lực cạn kiệt mà ngất đi, trên môi là nụ cười thỏa mãn.

Hai chân nàng đã tím lại vẫn còn đang run rẩy. Cũng may Ninh Tiểu Xuyên có nhiều Hồn Sát Đan có thể hồi phục thể lực. Hắn lấy ra một ít Hồn Sát Đan, giúp Nguyệt Thần uống rồi hắn cũng uống, bắt đầu hồi phục thể lực.

Khoảng một canh giờ sau Ninh Tiểu Xuyên và Nguyệt Thần lần lượt tỉnh lại.

Nguyệt Thần chăm chăm nhìn Ninh Tiểu Xuyên, hốc mắt đỏ ửng, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ việc vừa rồi.

Nhưng có thể trách ai đây?

Ít nhất thì người mà nàng nhìn thấy lúc này là Ninh Tiểu Xuyên chứ không phải Thiên Tê Chí Tôn.

Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất rồi.

- Ninh Tiểu Xuyên...Ngươi...

Nguyệt Thần không biết nên nói gì, việc đã xảy ra thì cứ để tự nhiên vậy.

Tâm trạng lúc này không rõ là tốt hay xấu.

- Vẫn ổn chứ?

Ninh Tiểu Xuyên tiến lại đỡ Nguyệt Thần dậy. Nàng vừa đứng lên thì lập tức ngã vào người Ninh Tiểu Xuyên. Vì hai chân tê dại, bụng dưới đau nhói khiến nàng không thể đứng được chứ đừng nói đi.

- Vẫn nên nghỉ ngơi đã!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Hai người cùng vào trạng thái tu luyện.

Với thể chất của Nguyệt Thần chắc rất nhanh sẽ hồi phục.

Một ngày say thân thể Nguyệt Thần đã hoàn toàn hết đau đớn, chỉ là trầm mặc không nói gì tựa băng sơn.

- Thu!

Ninh Tiểu Xuyên thu năm mươi thanh chiến kiếm về, tay chắp sau lưng nhìn về phía xa, tâm trạng cũng vô cùng phức tạp, miệng lẩm bẩm:

- Việc đã rồi thì cứ yên tâm vậy đi.

...

- Ninh Tiểu Xuyên đi đã hai ngày rồi sao vẫn chưa quay lại?

Tiểu Hồng ngồi dưới đất, tay chống cằm nói.

- Chắc chắn là cùng cô nương nhà nào đó giao lưu kinh nghiệm rồi. Hề hề.

Nhạc Minh Tùng cười.

- Giao lưu kinh nghiệm? Kinh nghiệm gì? Kinh nghiệm tu luyện hả? Chắc không đâu. Nếu muốn có kinh nghiệm thì phải tìm ta mới đúng.

Tiểu Linh Nhi nói.

Nàng không biết kinh nghiệm mà Nhạc Minh Tùng nói hoàn toàn khác điều nàng nghĩ. Nàng tưởng Nhạc Minh Tùng nói kinh nghiệm tu luyện, nếu thế thì vào ngôi sao tím là được, tìm người khác làm gì?

- Tìm ngươi? Ngươi muốn cùng cha nuôi giao lưu kinh nghiệm hợp thể à?

Nhạc Minh Tùng nói, lần này hắn cười càng thêm đê tiện khiến ai nhìn cũng chỉ muốn đập cho một trận.

- Được rồi đừng nói nữa, cứ đợi thêm đi! Chưa biết chừng hắn sắp về rồi.

Đát Hy công chúa cuối cùng không nhịn được nói.

Nhạc Minh Tùng đúng là quá đê tiện, nếu để hắn nói tiếp thì Tiểu Linh Nhi thuần khiết sẽ bị hắn làm hư mất.

Nửa canh giờ sau, Tuyết Linh Hư tỉnh lại từ trạng thái tu luyện, nhìn về hướng tây bắc, nói:

- Hắn về rồi!

Tử Hàn Yên, Đát Hy công chúa, Thanh Thùy Vương, Tiểu Hồng, Tiểu Linh Nhi, Đàn Càn hòa thượng, Nhạc Minh Tùng, Cửu Vĩ Yêu Hậu cùng lúc nhìn về hướng tây bắc, quả nhiên thấy hai thân ảnh đang bay tới.

Một trong hai chắc chắn là Ninh Tiểu Xuyên, còn nữ tử tuyệt sắc kia tuy Cửu Vĩ Yêu Hậu. Thanh Thùy Vương, Đát Hy công chúa và Đàn Càn hòa thượng chưa gặp nhưng họ có thể lập tức đoán ra quan hệ của nàng và Ninh Tiểu Xuyên, cũng không nói gì nhiều.

Cả hai đi riêng với nhau hai ngày, không có quan hệ đặc biệt mới là lạ.

- Xin lỗi để các vị đợi lâu!

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Ninh Tiểu Xuyên không giải thích với mọi người hắn đã đi đâu làm gì. Hắn giới thiệu Nguyệt Thần cho Cửu Vĩ Yêu Hậu, Đát Hy công chúa và Thanh Thùy Vương, nhưng Nguyệt Thần từ đầu chí cuối không nói lời nào.

- Giờ việc cần làm ngay của chúng ta là cứu Sửu bà bà. Bà ấy là một vị Thần Nông, chưa biết chừng còn là Thần Nông duy nhất của Đại Diêm. Chúng ta nhất định phải tìm cách cứu bà ấy ra.

Ninh Tiểu Xuyên nói.

- Cái gì? Bà bà bị bắt rồi?

Nguyệt Thần chau mày.

Nguyệt Thần tưởng với tu vi của Sửu bà bà, sinh linh văn minh Thần Hà có mạnh thế nào cũng không thể làm được gì.

Nàng vẫn là coi thường sinh linh văn minh Thần Hà rồi.

Nguyệt Thần vốn định không muốn để ý tới Ninh Tiểu Xuyên, nhưng nghe hắn nói Sửu bà bà bị bắt thì không thể bình tĩnh được.

- Ngươi không biết sao?

Ninh Tiểu Xuyên thấy lạ, Nguyệt Thần không phải vẫn luôn theo bên cạnh Sửu bà bà hay sao? Bà ấy bị bắt sao Nguyệt Thần lại không biết được?

- Khi ta bị bắt là đang làm nhiệm vụ bên ngoài, khi ấy không biết tin Sửu bà bà bị bắ.

Nguyệt Thần trợn mắt nhin Ninh Tiểu Xuyên với chút trách móc.

Tất cả đương nhiện lọt vào mắt Tử Hàn Yên, nàng càng cảm thấy quan hệ giữa Nguyệt Thần và Ninh Tiểu Xuyên không bình thường.

- Vậy có thể Sửu bà bà bị bắt sau khi ngươi bị bắt. Giờ chúng ta phải nghĩ xem cách nào cứu được bà ấy. Vì thân phận Thần Nông của bà ấy mà chắc chắn không chỉ có mười mấy võ giả Vạn Cổ Cảnh như lần này.

Bất luận nguy hiểm thế nào nàng cũng nguyện ý cùng Ninh Tiểu Xuyên đối mặt.

Tử Hàn Yên tiến lại bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên, khẽ vịn tay hắn, vô hình chung có vẻ rất thân thiết.

Nguyệt Thần nhìn Tử Hàn Yên rồi lại nhìn Đát Hy công chúa, Tuyết Linh Hư, Cửu Vĩ Yêu Hậu, Tiểu Hồng và Tiểu Linh Nhi ở bên cạnh, trong lòng có cảm giác không vui . Nhưng nàng lại không biết tại sao, chỉ nói:

- Nếu các ngươi thấy nguy hiểm thì không cần đi nữa, để ta tự đi!

Nguyệt Thần bước ra hư không một bước, rồi biến thành vâng trăng bay lên trời.

- Chuyện gì vậy? Sao nàng ấy lại đi rồi?

Tiểu Linh Nhi nói, nàng cảm thấy Nguyệt Thần rất kỳ lạ, họ khó khăn lắm mới cứu được nàng ta, một câu cảm ơn cũng không nói mà còn bỏ đi luôn. Thật đáng ghét.

Ai nói không cứu Sửu bà bà?

- Hề hề, Ninh Tiểu Xuyên có phải ngươi không thỏa mãn được vị cô nương ấy nên mới khiến nàng giận dữ không?

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Nhạc Minh Tùng, giờ hắn cũng rất muốn đập cho Nhạc Minh Tùng một trận chứ đừng nói những người khác.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn hướng Nguyệt Thần bỏ đi, không do dự chút nào đuổi theo, hắn cũng không thể để Nguyệt Thần đi tìm cái chết được.

- Ngươi ngốc à, mới là Vạn Cổ Cảnh tầng thứ ba, ngay Thiên Tê Chí Tôn cũng không đánh lại được, đi không phải sẽ chết sao?

Ninh Tiểu Xuyên bay tới trước mặt Nguyệt Thần chặn nàng lại.

- Việc của ta không cần ngươi quản!

Nguyệt Thần lạnh giọng nói. Cứ thấy Ninh Tiểu Xuyên là nàng lại nhớ tới chuyện hôm qua. Tuy trước kia nàng thích Ninh Tiểu Xuyên nhưng nàng vẫn cảm thấy đó là một sự sỉ nhục. Nàng càng không vừa mắt với việc quanh Ninh Tiểu Xuyên lúc nào cũng nhiều nữ nhân như vậy.