Thần Ma Thiên Tôn

Chương 718: Đế ốc




Chuyện về Quy Khư, có rất nhiều truyền thuyết.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Biên giới Quy Khư mai táng vô số hài cốt chiến binh viễn cổ, là một mảnh đất chôn cất binh khí. Rất nhiều tu sĩ không muốn sống, đều muốn đến Quy Khư tìm kiếm vận may, hi vọng có thể tìm được Thần Binh viễn cổ, sau này dương danh thiên hạ.

- Thế nhưng, mười tu sĩ tiến vào Quy Khư, chỉ cần một người có thể trở về cũng đã rất tốt rồi. Hơn nữa, đó chỉ mới là biên giới Quy Khư mà thôi.

Ninh Tiểu Xuyên trợn trừng mắt, nói:

- Ngươi thấy ta có giống loại người không muốn sống nữa không?

- Vậy thì hết cách rồi. Dù sao thì ngươi cũng là một “kiếm tu”, nếu như không muốn đi Quy Khư tìm kiếm Binh tủy, vậy thì chỉ có thể chờ đợi trăm năm, dùng huyết dịch và quy tắc kiếm đạo của mình để thai nghén Kiếm Linh.

Nhạc Minh Tùng thở dài một tiếng.

Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày thật chặt.

Muốn hắn chờ thêm một trăm năm thì đây tuyệt đối là chuyện không thể.

Nếu như Ma kiếm không thể tăng lên tới cấp bậc Chí Tôn Khí, nó sẽ hạn chế sự tu hành của hắn, vĩnh viễn không thể đạt tới cảnh giới Chân Nhân.

Đối với kiếm tu mà nói, đây là một lằn ranh nhất định phải vượt qua.

Xem ra, không thể không đến Quy Khư một chuyến rồi.

Đương nhiên, cho dù muốn đến Quy Khư thì cũng không phải là bây giờ, với cảnh giới của hắn bây giờ mà đến Quy Khư, gần như có thể nói là thập tử vô sinh.

Nhạc Minh Tùng đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, vỗ trán một cái, nói:

- Đúng rồi, thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, ta đã tra được nơi cuối cùng mà Linh Nữ xuất hiện rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Nơi nào?

- Có người nhìn thấy nàng đi tới Đế Ốc sơn bên ngoài Thiên Xu Đế Thành.

Nhạc Minh Tùng nói.

- Nàng vào trong đó làm gì?

Ninh Tiểu Xuyên chợt lộ ra thần sắc trầm tư.

Nhạc Minh Tùng cười nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết Thiên Đế đã từng tu hành tại Đế Ốc sơn ư? Nơi một vị Chân Thần từng ở, há có thể là một nơi bình thường?

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, nói:

- Vậy bây giờ chúng ta sẽ đến Đế Ốc sơn.

Ninh Tiểu Xuyên biết rõ, Nhiếp Lan Tâm còn có một thân phận khác, đó là Vạn Âm Tiên Hậu.

Không phải Nhiếp Lan Tâm muốn đến Đế Ốc sơn, mà là Vạn Âm Tiên Hậu muốn đến Đế Ốc sơn.

Thiên Đế đã rời khỏi thế giới này rồi.

Nàng còn đến Đế Ốc sơn làm gì?

Đế Ốc sơn cách Thiên Xu Đế Thành không đến vạn dặm, là một tòa Linh sơn cực lớn. Trong núi quanh năm bị sương mù bao phủ, lại có Yêu thú phát ra tiếng gào thét phẫn nộ kinh thiên động địa, không có tu vi Thiên Nhân cảnh, căn bản đều không dám tiến vào Đế Ốc sơn.

Trong truyền thuyết, một vạn năm trước, Thiên Đế đã từng tu hành trong Đế Ốc sơn, để lại một cái đạo tràng tu luyện ở trong đó.

Hàng năm đều có rất nhiều cường giả tiến vào Đế Ốc sơn, triều bái Thiên Đế.

Bọn họ muốn tìm được đạo tràng mà Thiên Đế đã từng tu luyện.

Đạo tràng mà Thần Linh đã từng tu luyện, cho dù chỉ là một viên gạch hòn ngói, đưa đến bất kỳ nền văn minh quốc gia nào, cũng có thể bán được giá tiền không rẻ.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng tiến vào Đế Ốc sơn, đã là lúc chạng vạng tối, hàn phong thổi quét qua, khiến người khác cảm thấy có vài phần lạnh lẽo.

- Có rất nhiều cao thủ tiến vào Đế Ốc sơn.

Ninh Tiểu Xuyên chợt dừng bước, sắc mặt trở nên ngưng trọng, nhìn về phía mây mù lượn lờ trên đỉnh núi.

Tinh thần của hắn cường đại, nên lập tức cảm nhận được khí tức của những cao thủ đó.

Ngay lúc Ninh Tiểu Xuyên thu liễm khí tức trên người, trên bầu trời chợt vang lên một tiếng hú quái lạ.

Xoạt...

Một cái bóng đen cực lớn xẹt qua bầu trời, trên lưng có một đôi cánh đen, mỗi một sợi lông vũ trên người đều lưu động hào quang hỏa diễm, khuếch tán ra ngoài, tuôn trào từng đợt sóng nhiệt.

Bóng đen cực lớn này có thân hình Yêu cầm, thế nhưng lại mọc ra đầu người, mái tóc dài tới hơn mười mét, diện mục dữ tợn, tựa như một đại yêu viễn cổ nào đó.

- Kia là Yêu thú gì?

Ninh Tiểu Xuyên thấp giọng hỏi.

Nhạc Minh Tùng nói:

- Đó là “Trừ Cái Chướng Địa Tạng” của Địa Tạng Vương Tông, một trong sáu đại Địa Tạng, thân mang huyết mạch Hắc Cốt Cự Nhân tộc, lại có huyết mạch Cái Chướng cổ thú, tuyệt đối là một tồn tại vô cùng cường đại.

Thứ gọi là “Cái Chướng”, chính là chỉ ngũ chướng trong Phật gia: tham lam, giận niệm, mê muội, không hối cải, đa nghi.

Ngũ chướng này có thể che đậy ánh sáng trong lòng một Phật giả, khiến cho Phật giả tọa thiền khó nhập định.

Trừ Cái Chướng, chính là trừ đi ngũ chướng của Phật giả

Tổ tiên cổ thú Cái Chướng là tọa kỵ của một vị Thánh tăng Phật môn, trong thời viễn cổ, có đại Thần Thông phiên giang đảo hải.

- Cao thủ của Địa Tạng Vương Tông đến nơi này, chứng tỏ Đế Ốc sơn thật sự rất có vấn đề. Cũng không biết Địa Tạng Vương có đích thân tới đây hay không?

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên thầm nghĩ.

Trừ Cái Chướng Địa Tạng bay tới bên ngoài một tòa đạo quán trên Đế Ốc sơn, hóa thành hình người, vẫn là một cự nhân cao 18 mét, sau đó thân hình đột nhiên lóe lên, biến mất không thấy đâu nữa.

- Ồ! Tốc độ thật nhanh.

Ninh Tiểu Xuyên trốn trong rừng cây xa xa, trong lòng có chút thất kinh.

Nhạc Minh Tùng thì lộ ra thần sắc ngưng trọng, nói:

- Kỳ quái, mấy ngày trước, lúc ta tới Đế Ốc sơn, tại sao lại không phát hiện cái đạo quán này? Chẳng lẽ mấy ngày gần đây mới xây dựng cái đạo quán này? Không đúng, đạo quán này tuyệt đối đã có trên vạn năm lịch sử, lộ ra một khí tức hàm súc cổ xưa. Chẳng lẽ…

- Đế ốc trong truyền thuyết? Nơi Thiên Đế đã từng tu hành?

Ninh Tiểu Xuyên nói.

Tòa đạo quán này được khảm vào trong vách đá, thoạt nhìn cũng không đồ sộ lắm, chỉ như một cái đạo tràng của người tu đạo bình thường.

Thế nhưng, đạo tràng của người tu đạo bình thường lại có thể hấp dẫn Trừ Cái Chướng Địa Tạng ư?

Vụt...

Phía trước đạo quán, hư không cách mặt đất chừng mười mét, đột nhiên xuất hiện một cái mặt kính hình tròn mờ nhạt.

Hư không chấn động, trên mặt kính xuất hiện từng vòng rung động.

Một nữ tử áo trắng từ trong hư không đi ra, dáng người yểu điệu, mái tóc đen dài như thác nước, trên mặt che mạng, che khuất dung nhan khuynh quốc khuynh thành. Thế nhưng lại không thể che đậy được khí chất trên người nàng, khiến người ta có cảm giác không nhiễm khói lửa nhân gian, tùy thời đều có thể bay lên trời.

Xung quanh thân thể nàng lưu động từng vòng bạch quang, mỗi một bước chân, đều khiến cho hư không phát ra chấn động rất nhỏ.

- Tuyết Linh Hư!

Ninh Tiểu Xuyên không ngờ lại gặp được Tuyết Linh Hư tại nơi này.

Tuyết Linh Hư đứng bên ngoài đạo quán, dường như phát giác được có người đang nhìn nàng.

Nàng xoay người, đôi mắt sáng như sao nhìn thoáng qua nơi mà Ninh Tiểu Xuyên và Nhạc Minh Tùng đang ẩn thân.

Ninh Tiểu Xuyên muốn đi ra ngoài, giải thích với nàng, tránh khiến cho nàng hiểu lầm là địch nhân.

Thế nhưng, đúng lúc này, lại có hai luồng yêu khí đáng sợ từ trên trời vọt tới, ngưng tụ thành hai đoàn yêu vân cực lớn.

Trong hai đoàn yêu vân này, bay ra hai đạo nhân ảnh, hạ xuống bên ngoài đạo quán.

Trước hi hai cường giả Yêu tộc đến nơi thì Tuyết Linh Hư đã biến mất, vừa giống như đã tiến vào đạo quán, lại vừa giống như đang ẩn thân trong hư không. Nàng có thể khống chế lực lượng không gian,bất kể người phương nào cũng rất khó nắm bắt được tung tích của nàng.

Trong hai cường giả Yêu tộc này, có một vị mặc áo giáp vàng, thân hình khôi ngô, ánh mắt sắc bén, chính là một trong 36 vị Thú vương dưới trướng của Phạm Hống Yêu Hoàng – Thánh Ngư Vương.

Người còn lại thì mặc một bộ ngân bào, đôi mắt là hai cái đồng tử khác màu, khiến người khác cảm thấy rất yêu dị.

Chính là Chân Hống Vương.

Thánh Ngư Vương nhìn thoáng qua đạo quán phía trước, nói:

- Nơi này là nơi Thiên Đế đã từng tu hành ư? Tại sao lại cảm thấy không giống lắm?

Trong hai cái đồng tử của Chân Hống Vương, bắn ra ngân quang, nhìn về phía đạo quán.

Thế nhưng, ánh mắt của hắn vừa nhìn vào bên trong đạo quán, liền bị một luồng lực lượng vô hình ép lui.

Ầm...

Đó là một luồng lực lượng bài sơn đảo hải, tựa như biển cả, như vũ trụ, chấn cho Chân Hống Vương bay ngược về phía sau.

Hai mắt Chân Hống Vương đau đớn, máu tươi từ trong mắt chảy ra, nói:

- Quả nhiên không hổ là nơi mà Thần Linh từng ở, bất kể là đạo pháp Thần Thông gì cũng không thể thi triển được ở trong này, bằng không sẽ bị lực lượng của Thần Linh trấn áp.

- Trong truyền thuyết, Trấn Yêu tháp mà Tử Kim Hoàng Chủ tế luyện đã từng rơi vào trong tay Thiên Đế, rất có khả năng được cất giữ tại Đế Ốc sơn.

Thánh Ngư Vương nói:

- Trong cuộc chiến giữa Yêu tộc và Nhân tộc, chướng ngại lớn nhất chính là Trấn Yêu tháp, tuyệt đối không thể để nhân loại đạt được Trấn Yêu tháp.

Thánh Ngư Vương và Chân Hống Vương cùng tiến vào đạo quán.

Bọn họ tiến vào từ lối cửa chính, thế nhưng, cửa chính lại không mở ra, lúc bọn hắn còn cách cánh cửa ba mét thì đã bị một luồng lực lượng thần bí hút vào bên trong.

- Không ngờ Yêu tộc cũng tới!

Sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên tức thì trở nên thập phần hưng phấn, hai mắt tỏa sáng, nói:

- Trấn Yêu tháp? Chẳng lẽ Trấn Yêu tháp thật sự ở tại Đế Ốc sơn? Đúng, đúng, cũng chỉ có kiện Chí Tôn Hoàng Khí này mới có thể hấp dẫn nhiều cường giả tới đây như vậy.

Yêu tộc có Trấn Nhân tháp, Nhân tộc có Trấn Yêu tháp.

Yêu tộc và Nhân tộc khai chiến, nếu người nào có thể tìm được Trấn Yêu tháp, sẽ đồng nghĩa với việc có được một kiện lợi khí, có thể khiến cho rất nhiều Thú vương và Yêu Hoàng đều cảm thấy sợ hãi.

- Thật là tốt quá, tòa đạo quán này là một mật địa Thần Linh, bất kể đạo pháp Thần Thông nào ở đây cũng đều không thể thi triển, tất cả đều dựa vào lực lượng thân thể và lực lượng Huyền Khí chiến binh.

Nhạc Minh Tùng nói.

Ninh Tiểu Xuyên hỏi:

- Nhục thể của ngươi rất cường đại sao?

- Nhục thể của ta thì không được, nhưng mà ngươi lại có Chí Tôn Thể, còn kẻ nào có thân thể mạnh mẽ hơn ngươi nữa? Đi, chúng ta cũng nhanh đi vào thôi.

Nhạc Minh Tùng nói.

Tiểu Hồng theo sau Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên lộ ra thần sắc khẩn trương, nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ta cảm thấy khí tức của một đầu Thần Long ấu thú càng lúc càng gần, dường như cũng đang chạy đến Đế Ốc sơn.

- Xem ra lần này thật sự là phong vân hội tụ, cũng tốt, ta thật muốn xem xem vị Đấu Chiến Thần Long Sứ kia, rốt cuộc là dạng nhân vật gì?

Ninh Tiểu Xuyên, Nhạc Minh Tùng, Tiểu Hồng cùng tiến về phía cửa lớn của đạo quán, liền bị một luồng lực lượng thần bí cuốn đi, sau đó biến mất không thấy dấu vết nữa.

Ninh Tiểu Xuyên cảm thấy mình giống như vừa xuyên qua một màn nước, lúc giẫm lên mặt đất lần nữa thì đã đi vào trong một cái Hư thế giới.

Một tòa núi cao khổng lồ không gì sánh được tọa lạc tại trung tâm của Hư thế giới, tựa như một cái trụ trời, nối liền giữa mặt đất và bầu trời bên trong Hư thế giới.

Trên đỉnh tòa núi cao kia, xây dựng một tòa đại điện rộng rãi, dùng ngọc thạch xây tường thành, dùng hoàng kim đúc thành mái ngói, tinh thạch trải thành mặt đất… Tản mát hào quang chói lọi, khiến người ta cả thấy thần thánh.

- Đây mới thực sự là Đế ốc.

Nhạc Minh Tùng nhìn chằm chằm tòa đại điện xa xa, trong lòng càng thêm kích động.

Hai đoàn yêu vân bay tới, lơ lửng trên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Xoạt...

Thánh Ngư Vương và Chân Hống Vương từ trong yêu vân bay ra, đáp xuống mặt đất, nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên với vẻ đằng đằng sát khí.

Thánh Ngư Vương cười lạnh một tiếng, nói:

- Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, Ninh Tiểu Xuyên, bổn vương thật sự muốn biết, hôm nay còn kẻ nào có thể cứu được ngươi?

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Muốn đối phó với ngươi cũng không cần mời cao thủ khác, một tay của ta là đủ trấn áp ngươi rồi.

- Nói khoác không biết ngượng!

Thánh Ngư Vương thét dài một tiếng, hai chân dậm mạnh lên đất, thân hình khôi vĩ tựa như tên rời cung phóng ra, một quyền đánh lên ngực Ninh Tiểu Xuyên, khiến cho không khí phát ra âm thanh chấn động không ngừng.

Ninh Tiểu Xuyên cũng đánh ra một quyền, tiếp liền ba chiêu của Thánh Ngư Vương.

Phành phành phành...

Mỗi một quyền đều phát ra tiếng nổ mạnh, tựa như hai khối thần thiết va chạm vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, chấn vỡ mặt đất dưới chân một người một yêu.

Sau ba quyền, Thánh Ngư Vương đột nhiên thối lui phía sau.

Hộ giáp bao trùm nắm tay của hắn đã bị đánh nát, từng giọt yêu huyết từ trong khải giáp chảy xuôi ra.

Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên thì vẫn đứng vững vàng tại chỗ, không hề bị thương chút nào.

- Làm sao có thể? Lực lượng của ngươi mạnh như vậy ư?

Hai con mắt của Thánh Ngư Vương như muốn trợn lồi ra ngoài, nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm với vẻ không thể tin nổi.

Phải biết rằng, Thánh Ngư Vương là Thiên Nhân cảnh tầng thứ bảy, tu vi “Thần Cảnh Thiên”, còn Ninh Tiểu Xuyên thì chỉ mới tu vi Thiên Nhân cảnh tầng thứ tư – “Huyền Cảnh Thiên” mà thôi.

Chênh lệch giữa hai người, có thể nói là một ở trên trời, còn một ở dưới mặt đất.

Thế nhưng, sau khi giao thủ, Thánh Ngư Vương lại bị đánh lui, bị một nhân loại Huyền Cảnh Thiên đả thương.

Ninh Tiểu Xuyên thản nhiên nói:

- Trong mật địa Thần Linh này, không thể sử dụng đạo pháp Thần Thông, cho dù tu vi của ngươi có cao hơn thì đã sao? So lực lượng thân thể thì ngươi vẫn kém ta quá xa.

Ninh Tiểu Xuyên tu luyện thành Chí Tôn Thể, thể chất vượt xa tu sĩ khác, lực lượng thân thể cường đại không gì sánh được.

Nếu như hắn kích phát Chí Tôn Thể ra, cho dù chỉ dùng một tay cũng hoàn toàn tự tin có thể trấn áp được Thánh Ngư Vương.

- Không có khả năng! Thân thể nhân loại yếu nhược như vậy, làm sao có thể so sánh với Yêu thú? Hơn nữa, cảnh giới của ngươi vẫn quá thấp, cho dù thân thể thật sự cường đại thì cũng không có khả năng đánh bại được cường giả cao hơn ngươi ba cảnh giới.

Thánh Ngư Vương trầm giọng nói.

- Nếu như ngươi đã không tin, vậy thì ta sẽ dùng hành động thực tế để chứng minh, nghiền nát sự tự tin của ngươi. Ai bảo thân thể nhân loại thì không bằng Yêu thú?

Ninh Tiểu Xuyên tiến về phía trước, mỗi bước bước ra, đều để lại một cái dấu chân thật sâu trên mặt đất.

Năm ngón tay của hắn mở ra, mang theo lực lượng toàn thân, đánh tới một chưởng.

Trải qua lần giao thủ vừa rồi, Thánh Ngư Vương cũng không dám khinh thị Ninh Tiểu Xuyên nữa, lập tức điều động huyết dịch toàn thân, cũng đánh ra một cái thủ ấn.

Ầm...

Thánh Ngư Vương cảm thấy bàn tay của mình tựa như đánh lên một tòa thiết sơn. Lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn động đau nhói, miệng thổ huyết, không ngừng thối lui về phía sau.

Ninh Tiểu Xuyên tiếp tục truy kích, lại đánh ra một chưởng.

Ầm...

Thánh Ngư Vương lại lùi về phía sau, trong miệng thổ ra một ngụm yêu huyết.

Ầm ầm ầm...

Ninh Tiểu Xuyên liên tiếp đánh ra 12 chưởng, Thánh Ngư Vương liền thối lui đúng 12 bước, mỗi lần thối lui một bước, đều thổ ra một ngụm máu tươi.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên đánh ra một chưởng cuối cùng, Thánh Ngư Vương rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi, bị đánh bay ra ngoài, toàn bộ áo giáp trên người bị đánh nát, thiếu chút nữa thân thể bị chia năm xẻ bảy.

Grào...

Thánh Ngư Vương thập phần phẫn nộ, nếu không phải đang ở mật địa của Thần Linh, hắn nhất định sẽ thi triển Thần Thông Yêu thú, trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.

Thế nhưng, bây giờ lại không thể, hắn vừa muốn thi triển Thần Thông, liền bị một luồng lực lượng vô hình áp chế trở về, ngược lại tự đả thương bản thân, không nhịn được mà thổ ra một ngụm yêu huyết.

- Ninh Tiểu Xuyên, bổn vương phải bầm thây vạn đoạn nhà ngươi, ngươi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Thân hình Thánh Ngư Vương đột nhiên bành trướng, tản mát kim quang, hóa thành bản thể Thánh Ngư, một trảo chụp xuống đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên.

Thánh Ngư Vương sau khi hóa thân thành bản thể Yêu thú, thân hình to như một quả núi, lực lượng đại tăng.

Hai chân Ninh Tiểu Xuyên gập xuống, thân thể biến thành một cây cung kéo căng, sau đó bắn ra như đạn pháo, từ mặt đất bay lên trời, một quyền đánh lên đầu Thánh Ngư Vương.

Phành...

Thân thể khổng lồ của Thánh Ngư Vương bị một quyền của Ninh Tiểu Xuyên đánh bay ra ngoài, hung hăng nện xuống đất, khiến cho mặt đất chấn động mãnh liệt.

Nếu như ở bên ngoài, không có lực lượng Thần Linh áp chế thì Ninh Tiểu Xuyên căn bản không có khả năng dễ dàng đánh bại Thánh Ngư Vương như vậy.

Bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để đánh bại Thánh Ngư Vương.

Ninh Tiểu Xuyên gọi ra Ma kiếm, một kiếm chém xuống Thánh Ngư Vương.

Phành...

Một đạo Long ảnh màu bạc bay tới, ngăn cản Ma kiếm, phản chấn Ninh Tiểu Xuyên trở về.

Đó là một cây trường thương hình rồng màu bạc.

Chân Hống Vương cầm trường thương màu bạc trong tay, lạnh lùng nhìn Ninh Tiểu Xuyên, nói:

- Nhân loại đê tiện, không ngờ dám giết Thú vương Yêu tộc, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a.

Ninh Tiểu Xuyên đã từng gặp Chân Hống Vương, tất nhiên biết rõ thân phận của Chân Hống Vương, đối phương chính là đứa con kiệt xuất nhất của Phạm Hống Yêu Hoàng.

Trong 36 đại Thú vương, Chân Hống Vương cũng là cường giả hàng đầu. Bất luận là tu vi hay thể chất thì Thánh Ngư Vương đều kém Chân Hống Vương rất xa.

Vừa rồi đánh ra một thương, chính là chứng minh tốt nhất, không ngờ có thể đẩy lui Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên trầm giọng nói:

- Yêu tộc các ngươi thật sự cuồng vọng tự đại, nhân loại đê tiện hơn các ngươi ở chỗ nào? Các ngươi có thân hình man thú, lại muốn hóa thành nhân hình, hóa thành sinh linh mà các ngươi luôn cho là đê tiện?

- Hừ, trong thế giới mạnh được yếu thua này, kẻ thắng chính là cao quý, còn kẻ bại thì tất nhiên là đê tiện.

Chân Hống Vương lạnh lùng cười, một thương đâm về phía Ninh Tiểu Xuyên, tốc độ nhanh tới cực điểm, thân hình hóa thành từng chuỗi tàn ảnh.

Ninh Tiểu Xuyên biết Chân Hống Vương cường đại, cho nên cũng không hề bảo lưu, lập tức kích phát Chí Tôn Thể, một nửa thân thể biến thành màu trắng, còn một nửa thân thể thì biến thành màu đen, tản mát ra hai loại hào quang bất đồng.

Phành… Phành...

Hai người va chạm vào nhau, đều sử dụng lực lượng thân thể thuần túy.

Mặc dù Chân Hống Vương còn chưa tu luyện thành Chí Tôn Thể, thế nhưng tu vi của nó lại vượt xa Ninh Tiểu Xuyên, lại thêm có được huyết mạch Chân Hống viễn cổ, cho nên lực lượng cũng không hề thua kém Ninh Tiểu Xuyên.

Hai người đấu lực ngang nhau, khó phân thắng bại.

Lúc Ninh Tiểu Xuyên và Chân Hống Vương giao thủ, lại có cường giả Nhân tộc tiến vào mật địa Thần Linh, chính là cao thủ hàng đầu Hoàng tộc, cường giả ba đại cổ tộc, còn có một ít Thiên Nhân Tôn Giả của những thế lực khác.

Thế nhưng, cường giả của những thế lực này lại đều không hiện thân, chỉ ẩn núp trong bóng tối.

Trấn Yêu tháp còn chưa xuất hiện, bọn hắn cũng không muốn bộc lộ bản thân.

- Không ngờ Chân Hống Vương và Thánh Ngư Vương cũng tới.

- Nghe nói tu vi của Chân Hống Vương đã đạt tới cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả, không ngờ nam tử nhân loại trẻ tuổi lại có thể khiêu chiến Chân Hống Vương, đánh đến bất phân thắng bại, chẳng lẽ Thiên Xu Đại Đế quốc lại mới sinh ra một vị Cửu Thiên Tôn Giả ư?

Cửu Thiên Tôn Giả là cực hạn của Thiên Nhân cảnh, là cường giả thuộc cấp bậc cao nhất tại Thiên Xu Đại Đế quốc.

Phải biết rằng, Đế Hoàng của Thiên Xu Đại Đế quốc cũng chỉ là cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả mà thôi.

Một tu sĩ nhân loại trẻ tuổi tu luyện đến cảnh giới Cửu Thiên Tôn Giả, nhất định sẽ tạo thành chấn động cực lớn, trở thành đối tượng lôi kéo của mọi thế lực. Loại nhân vật cấp bậc như vậy, tuyệt đối không thể đắc tội.

- Hắn chính là Ninh Tiểu Xuyên.

Kim Lăng khẽ nói với một vài tộc lão và trưởng bối của Kim tộc.

Nàng cũng rất khiếp sợ, không ngờ thể chất của Ninh Tiểu Xuyên lại khủng bố đến như vậy. Trong mật địa Thần Linh này, còn kẻ nào có thể đánh một trận với hắn nữa?