Thần Ma Thiên Tôn

Chương 703: Biến Đổi Lớn




- Tinh cầu màu tím này, chính là Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, nhìn chằm chằm khối tinh cầu khổng lồ kia, cảm thấy bản thân nhỏ bé không gì sánh nổi, giống như một hạt cát trong sông Hằng.

Thứ Thần quả thật đáng sợ.

Võ Đạo Tâm Cung có thể diễn hóa thành một khối tinh cầu khổng lồ, e rằng một sợi tóc cũng có thể rạch nứt trời đất, còn khủng bố hơn bất kỳ Chí Tôn Khí nào, không một người hay một vật nào có thể ngăn trở được một kích của Thứ Thần.

- Thực sự là Võ Đạo Tâm Cung của Tử Kim Hoàng Chủ ư?

Trong mắt Đàn Càn hòa thượng lóe lên một tia sáng kỳ dị, nhìn chằm chằm khối tinh cầu màu tím.

Cũng không biết trong lòng hắn đang có chủ ý xấu xa gì.

Tiểu Hồng nói:

- Tất nhiên, Tiểu Linh Nhi đã tận mắt nhìn thấy Võ Đạo Tâm Cung viễn cổ còn sót lại. Võ Đạo Tâm Cung có khí tức cường đại như vậy, ngoại trừ Tử Kim Hoàng Chủ đã từng uy chấn thiên hạ ra, còn người nào khác sao?

Tiểu Linh Nhi chính là thiên địa linh chủng, có năng lực thiên phú đặc thù, có thể nhìn thấy những thứ mà thường nhân không thể thấy được.

Gương mặt của nàng nhu thuận, đôi mắt chớp chớp, tựa như một con búp bê, nhìn chằm chằm vào khối tinh cầu màu tím, nói:

- Võ Đạo Tâm Cung này không thể đụng vào, một khi đụng vào, nhất định sẽ bị đông cứng thành băng tinh. Cho dù là với tu vi của Liêu gia gia, một khi tới gần, cũng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

- A Di Đà Phật! Mặc dù Thứ Thần đã chết, thế nhưng Thần uy vẫn còn. Thi thể của Thứ Thần tuyệt đối sẽ không để phàm nhân đụng vào. Một khi đụng vào, chắc chắn sẽ gặp phải đại nạn, chết không có chỗ chôn thây.

Đàn Càn hòa thượng nói.

Đột nhiên, một luồng yêu khí cuồn cuộn dâng lên, phát ra hào quang chói lọi, tựa như một đóa thanh liên nở ra trong vũ trụ, hào quang rực rỡ không gì sánh được, huy hoàng đại khí.

Grào...

Một tiếng gầm kinh thiên động địa vang lên, chấn động khiến toàn bộ thiên thạch xung quanh đều run rẩy.

Một đầu thú ảnh màu vàng khổng lồ, từ trên trời bay tới, thân hình cao chừng ba trăm trượng, tựa như man thú Hoang Cổ, khí tức mênh mông cuồn cuộn, yêu vân che trời, khiến cho người khác toàn thân run rẩy.

Thế nhưng, trong yêu khí cuộn trào này, lại mang theo một vầng Phật quang, hàng vạn Phạn văn bay quanh cự thú.

- Bái kiến Yêu Hoàng.

Thánh Ngư Vương và toàn bộ đại yêu của Yêu tộc đều quỳ xuống, ánh mắt thành kính, tựa như đang lễ bái Thần Linh.

- Cuối cùng Phạm Hống Yêu Hoàng cũng xuất quan rồi.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào đầu cự thú kim màu vàng kia, cảm thấy rung động vô cùng.

Tựa như một con kiến nhìn thấy một trận hồng thủy mãnh liệt tràn về phía mình, bất kể phản kích như thế nào cũng đều phí công, cho dù muốn trốn cũng không thể trốn thoát.

Nếu như đối địch với Phạm Hống Yêu Hoàng, nhất định sẽ là một chuyện rất đáng sợ.

Hoa Thanh Liên thấp giọng nói:

- Nghe đồn lúc Phạm Hống Yêu Hoàng còn trẻ, đã từng được một vị cao tăng Phật giáo làm phép, mở ra linh khiếu, hơn nữa còn truyền một loại Kinh Phật thần bí nào đó của Phật môn cho nó. Phạm Hống Yêu Hoàng có được thành tựu ngày hôm nay, có liên hệ rất lớn với Phật giáo.

- A Di Đà Phật! Phật độ chúng sinh, bất luận là người, là yêu, hay là nửa người nửa yêu, ngã phật từ bi, chúng sinh ngang hàng, đều có thể độ hóa, tuyệt đối không bài xích hay hạ thấp bất kỳ ai.

Đàn Càn hòa thượng nghiêm trang nói.

Ninh Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn hắn, nói:

- Liên quan gì đến ngươi? Tại sao không thấy ngươi độ hóa cho sinh linh nào cả?

Đàn Càn hòa thượng nghiêm mặt nói:

- Ninh thí chủ, không thể nói như vậy được, chẳng lẽ ngơi đã quên bần tăng có thu một đầu thiềm thừ làm đệ tử sao? Chẳng lẽ như vậy còn không gọi là độ hóa?

- Hình như là vậy, thiếu chút nữa thì ta đã quên mất Thiền Thừ rồi.

Trong lòng Ninh Tiểu Xuyên khẽ động, hỏi thăm Thanh Tước Vương:

- Thanh Tước Vương, Thiền Thừ là đệ tử của đại sư, bây giờ nó đang ở đâu?

Thanh Tước Vương chớp mắt hai cái, có chút nghi ngờ nói:

- Nó đã là đệ tử của hòa thượng kia, vậy thì bổn đại vương làm sao biết nó đang ở đâu? Ninh Tiểu Xuyên, ngươi hỏi như vậy hình như rất kỳ quái a.

Ninh Tiểu Xuyên lại trợn mắt nhìn Đàn Càn hòa thượng, nói:

- Không phải ngươi nói Thiền Thừ bị Thanh Tước Vương bắt đi rồi sao?

Đàn Càn hòa thượng bình tĩnh đáp:

- Ninh thí chủ, hình như ngươi đã hiểu sai ý của bần tăng rồi. Bần tăng chưa từng nói như vậy, thật ra Thiền Thừ đồ nhi của ta đang ở trong Thánh Cảnh Phật giáo để tu luyện thiền kinh, ít ngày sau sẽ xuất quan. Ninh thí chủ, ngươi đừng có hàm oan cho Thanh Tước Vương đại nhân vĩ đại a.

Ninh Tiểu Xuyên vốn dĩ muốn làm người tốt, trợ giúp Đàn Càn hòa thượng cứu Thiền Thừ.

Thế nhưng, không ngờ hắn lại một lần nữa bị Đàn Càn hòa thượng lừa gạt.

Hắn thật sự kích động muốn hành hung một trận, trong lòng phát thệ, sau này tuyệt đối sẽ không tin bất kỳ lời nói nào của hòa thượng này nữa.

- Yêu Hoàng đại nhân, Liêu đã tiến vào trong Trấn Nhân tháp, muốn lấy đi nửa kiện Chí Tôn Hoàng Khí mà Thiên Mộng Yêu Hoàng lưu lại.

Thánh Ngư Vương quỳ dưới chân Phạm Hống Yêu Hoàng, đột nhiên lên tiếng.

Phạm Hống Yêu Hoàng hóa thân thành hình người, trên đầu đội Đế quan, không giận tự uy, toàn thân tản mát hào quang màu vàng chói lọi, thân hình cao chừng mười ba trượng.

Thánh Ngư Vương quỳ gối dưới chân nó, quả thực giống như con sâu cái kiến.

- Bổn hoàng biết rồi, không cần ngươi phải bẩm báo.

Thanh âm của Phạm Hống Yêu Hoàng tựa như chuông đồng, truyền vào trong tai mỗi một sinh linh ở đây.

Thánh Ngư Vương lại nói:

- Còn một việc phải bẩm báo với Yêu Hoàng đại nhân. Thanh Tước Vương dẫn nhân loại tiến vào Thánh Quốc Yêu tộc, tàn sát sinh linh Yêu tộc, khiến cho tế phẩm “Yêu Hoàng tế điện” chạy mất, tội thật đáng giết.

Sắc mặt Thanh Tước Vương nhất thời trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Thánh Ngư Vương, không có chứng cớ, tốt nhất ngươi đừng nói lung tung.

Thánh Ngư Vương cười lạnh nói:

- Ba tên nhân loại đứng sau lưng ngươi chính là bằng chứng tốt nhất. Yêu Hoàng đại nhân, Trấn Nhân tháp là chiến binh mạnh nhất để đối phó với nhân loại. Tin tức Trấn Nhân tháp xuất thế, tuyệt đối không thể truyền đi, nhất định phải xử tử ba nhân loại kia. Thanh Tước Vương bao che cho thuộc hạ, cấu kết nhân loại, cũng nên cùng chịu tội…

- Đủ rồi!

Phạm Hống Yêu Hoàng quát khẽ một tiếng, toàn bộ sinh linh lập tức câm như hến, ngay cả thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ bản thân khiến cho Yêu Hoàng giận dữ, tất cả sinh linh sẽ gặp phải tai họa.

Thánh Ngư Vương cũng lập tức ngậm miệng.

Đôi mắt vĩ đại của Phạm Hống Yêu Hoàng nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, chậm rãi vươn một bàn tay ra.

Cái răng thú màu vàng vốn dĩ đặt trong vòng càn khôn của Ninh Tiểu Xuyên, đột nhiên bay vào trong tay Phạm Hống Yêu Hoàng.

Cái răng thú này dài hơn một mét, phát ra khí tức đồng nguyên với khí tức của Phạm Hống Yêu Hoàng. Thế nhưng cường độ khí tức thì lại yếu nhược hơn rất nhiều.

Phạm Hống Yêu Hoàng tựa như đang trầm tư, nửa ngày sau mới nói:

- Cuối cùng cũng nhìn thấy cái răng này, Mộc Lam đại sư bảo ngươi tới tìm ta sao?

Toàn bộ sinh linh đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Chẳng lẽ nhân loại này còn có mối liên hệ sâu xa với Yêu Hoàng đại nhân?

Sắc mặt Thánh Ngư Vương cũng thoáng biến đổi.

Cho dù đối mặt với một Yêu Hoàng, nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề khiếp nhược chút nào, lấy một phong thư ra, nói:

- Sư tôn bảo ta đưa cho Yêu Hoàng một phong thư.

Bức thư trong tay Ninh Tiểu Xuyên tự động bay vào trong tay Phạm Hống Yêu Hoàng.

Sau khi xem qua nội dung trong thư, Phạm Hống Yêu Hoàng nói:

- Trở về nói với Mộc Lam đại sư, chuyện trong thư, bổn hoàng sẽ thay hắn thực hiện. Thế nhưng, nhân tình mà bổn hoàng thiếu ông ta, từ nay về sau xem như thanh toán xong. Người yêu khác đường, nếu sau này trở thành địch nhân, bổn hoàng nhất định sẽ hạ thủ không lưu tình.

Ninh Tiểu Xuyên cũng không biết nội dung trong thư, thế nhưng, với năng lực của Phạm Hống Yêu Hoàng, e rằng rất khó có chuyện gì mà nó không xử lý được.

- Ngươi đã là đệ tử của Mộc Lam đại sư, xem như là khách nhân của bổn hoàng, cứ ở lại tham gia Yêu Hoàng tế điện đi! Sau tế điện, nếu ngươi muốn rời đi, tuyệt đối sẽ không có người nào ngăn cản ngươi.

Phạm Hống Yêu Hoàng nói.

Phạm Hống Yêu Hoàng đã đích thân lên tiếng, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên không thể cự tuyệt, liền lui xuống.

Nếu như Phạm Hống Yêu Hoàng đã hứa hẹn sẽ để Ninh Tiểu Xuyên an toàn rời đi, vậy thì còn kẻ nào dám đối phó với Ninh Tiểu Xuyên nữa?

Ngay cả Thánh Ngư Vương cũng lập tức thu liễm lửa giận trong lòng, không dám vi phạm ý chí của Phạm Hống Yêu Hoàng.

Phạm Hống Yêu Hoàng cũng không tiến vào Trấn Nhân tháp, chỉ nhìn chằm chằm về phía Trấn Nhân tháp, tựa như đang chờ đợi thứ gì đó?

Vụt...

Cũng không biết mất bao lâu, đột nhiên Trấn Nhân tháp chấn động mãnh liệt, phát ra một luồng sóng âm khủng bố tuyệt luân.

Thanh Tước Vương ngăn cản trước mặt đám người Ninh Tiểu Xuyên, toàn thân tản mát thanh quang, trong tay cầm một cái quạt lông, quạt mạnh về phía sóng âm, lập tức đẩy sóng âm bay ra ngoài.

Những đại yêu khác thì được Phạm Hống Yêu Hoàng che chở, cho nên cũng không bị thương.

Ầm...

Yêu khí cuộn trào từ trong Trấn Nhân tháp phát ra, phóng vào trong hư không vô biên.

Một luồng khí tức chấn nhiếp nhân tâm truyền ra, khiến cho những Thú vương cấp bậc như Thánh Ngư Vương và Thanh Tước Vương đều thối lui về phía sau, chỉ có Phạm Hống Yêu Hoàng là vẫn có thể ngăn cản được luồng khí tức này.

Những đại yêu khác của Yêu tộc, đều quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân run rẩy.

Ninh Tiểu Xuyên có Chí Tôn Thể, Hoa Thanh Liên có Thần lực, thế nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản luồng khí tức này, không ngừng thối lui về phía sau.

Toàn thân Ninh Tiểu Xuyên ứa mồ hôi lạnh, chưa từng khiếp sợ như vậy bao giờ.

Loại cảm giác này giống như tận thế sắp đến, khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất an.

Trong Trấn Nhân tháp chợt phát ra một tiếng thét dài.

Một đoàn yêu quang màu đen từ trong tháp lao ra, bay về phía Thanh Tước Vương.

- Mau lui lại!

Thân ảnh của Liêu hiện ra trong đoàn yêu quang, chợt rống lớn một tiếng.

Tu vi của Liêu cường đại không gì sánh được, cuốn lấy Thanh Tước Vương, Tiểu Hồng, Tiểu Linh Nhi, Ninh Tiểu Xuyên, Hoa Thanh Liên, Đàn Càn hòa thượng vào trong yêu vân, sau đó bay thẳng về phía xa.

Phạm Hống Yêu Hoàng cũng nhận ra điều gì đó, lập tức cuốn lấy những đại yêu của Yêu tộc, cấp tốc bay đi.

Là vật gì mà có thể khiến cho Liêu và Phạm Hống Yêu Hoàng đều phải tránh lui?

Cũng không biết bay được bao xa, cuối cùng Liêu cũng dừng lại.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Trấn Nhân tháp.

Bịch bịch…

Tiếng bước chân vang lên.

Mỗi một tiếng bước chân vang lên, hư không đều chấn động một chút, chấn động đến mức khiến trái tim người khác như muốn nhảy ra ngoài.

Nửa ngày sau…

Từ trong Trấn Nhân tháp, có một nữ tử tóc trắng từ từ đi ra, toàn thân tản mát yêu khí cuộn trào, tựa như là trung tâm của thiên địa, bất kể là nhật nguyệt, tinh tú cũng đều xoay tròn quanh người nàng.

Nàng đứng trên đỉnh Trấn Nhân tháp, dáng người thướt tha, mái tóc dài trôi bồng bềnh, tựa như một vị Thần Linh đang quan sát chúng sinh, nói-

- Truyền pháp chỉ của ta, Bắc Cương đại địa, chín đại Yêu Hoàng, chín đại Yêu Hậu, trong vòng mười ngày, đến Đại Mộng Trạch gặp ta.

Thanh âm của nàng có lực xuyên thấu rất mạnh, xuyên qua từng tầng không gian, truyền xa đến hàng nghìn dặm, truyền vào trong tai mỗi vị Yêu Hoàng và Yêu Hậu tại Bắc Cương.

Nghe thấy thanh âm này, toàn bộ Bắc Cương đại hoang đều sôi trào, tất cả yêu tộc nổi lên phong ba bão tố.

Mỗi một vị Yêu Hoàng và Yêu Hậu đều đưa mắt nhìn nhau, nhìn về phía Đại Mộng Trạch xa xa, có kẻ thấp thỏm lo âu, có kẻ hưng phấn dị thường, tất cả đều lập tức lên đường, tiến đến Đại Mộng Trạch.

Đối với Yêu tộc mà nói, một đại thời đại đã đến.