Lê Trọng Lâu càng đánh càng
kinh hãi. Sự cường đại của Ninh Tiểu Xuyên đã nằm ngoài dự liệu của hắn. Chính mình đạt được lực lượng của tám vị Thiên Nhân Tôn Giả gia trì,
vậy mà cũng không thể làm gì được hắn.
Xa xa, trên mặt tám vị lão giả kia đang không ngừng đổ mồ hôi, cả người đều đang run rẩy, trong miệng liên tục thở ra bạch khí.
Rất hiển nhiên, bọn họ đem toàn bộ pháp lực gia trì lên trên thân thể Lê Trọng Lâu, cũng thập phần tiêu hao nguyên khí của bọn họ.
Vốn tưởng rằng sau khi Lê Trọng Lâu đạt được pháp lực của bọn họ gia
trì, có thể tốc chiến tốc thắng, dùng thế lôi đình bắt giữ Ninh Tiểu
Xuyên.
Thế nhưng, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại quá cường đại, không chỉ không
hề bị áp chế, trái lại còn có dấu hiệu áp chế Lê Trọng Lâu nữa.
Hai phu phụ toàn thân tản mát ra quang hoa ngân sắc kia cũng ở bên cạnh
không ngừng tập kích quấy rối Ninh Tiểu Xuyên, muốn giúp Lê Trọng Lâu
một tay, tiến hành trấn áp Ninh Tiểu Xuyên.
Vị phụ nhân trung niên ngân sắc kia nhấc lên một ngọn núi nhỏ cao hơn
trăm thước, đập thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên. Còn vị nam tử trung niên
ngân sắc kia, thì hai tay ngưng tụ ra ngân quang, hóa thành một mặt
kiếng to lớn, bắn ra một đạo quang trụ ngân sắc mạnh mẽ.
Ầm!
Ninh Tiểu Xuyên điểm ra một chỉ. Từ đầu ngón tay hắn bay ra một đạo Diệt Thế Sóng Kiếm đường kính ba thước, mạnh mẽ đục thủng ngọn núi nhỏ kia.
Đạo Diệt Thế Sóng Kiếm còn lan tràn ra một đám kiếm khí hỗn loạn, hoàn
toàn đánh nát ngọn núi nhỏ cao hơn trăm thước, chia ra thành từng khối
từng khối cự thạch vạn cân, rơi xuống mặt đất, đập ra vô số hố lớn rậm
rạp chằng chịt.
Đồng thời trong lúc đó, Ninh Tiểu Xuyên cũng đánh ra một đạo chưởng ấn,
đánh nát đạo quang trụ ngân sắc do nam tử trung niên ngân sắc thi triển
ra. Mặt kiếng ngân sắc bị năm ngón tay Ninh Tiểu Xuyên xé rách, lưu lại
trước ngực nam tử trung niên một đạo trảo ấn máu chảy đầm đìa, thiếu
chút nữa đã móc luôn trái tim nam tử trung niên lôi ra ngoài.
Nam tử trung niên không khỏi kinh hãi, dưới sự yểm hộ của phụ nhân trung niên, nhanh chóng lui về phía sau.
Ninh Tiểu Xuyên một thân một mình đồng thời chiến đấu cùng mười một vị Thiên Nhân Tôn Giả, lại không hề rơi xuống hạ phong!
Bỗng dưng, trong tâm thần Ninh Tiểu Xuyên chợt truyền đến một cỗ cảm
giác nguy cơ cực kỳ mãnh liệt. Sau lưng hắn toát ra hàn khí, chân tóc
toàn thân chợt đứng lên, giống như là đang bị một đầu độc xà kịch độc
nhìn chằm chằm vậy!
- Có sát thủ ẩn núp trong bóng tối! Gã sát thủ này còn khủng bố hơn Lâm Tuyết Nhi gấp chục lần!
Ninh Tiểu Xuyên vận chuyển lực lượng Chí Tôn trong cơ thể, cả người bao
phủ bởi Ma khí. Trên cánh tay bao phủ đầy ma văn, một kiếm đánh bay Lê
Trọng Lâu ra ngoài.
Mượn lực phản chấn do đánh bay Lê Trọng Lâu, toàn thân Ninh Tiểu Xuyên
giống như một con chim lớn, bay nhanh về phía sau, lập tức rời khỏi Linh Cơ Quán.
Thế nhưng, cỗ cảm giác nguy cơ kia lại vẫn không biến mất, trái lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
- Trốn chỗ nào?
Lê Trọng Lâu cũng bay nhanh ra Linh Cơ Quán đuổi theo. Diện mục hắn dữ
tợn, đằng đằng sát khí, hai tay cầm chuôi kiếm, chém mạnh xuống một
kiếm.
Ầm ầm!
Một đạo kiếm ảnh thật lớn dài hơn ba mươi thước, từ trên cao chém xuống, mang theo uy lực khổng lồ nghiêng trời lệch đất, chém thẳng xuống đỉnh
đầu Ninh Tiểu Xuyên.
Thời điểm này, toàn bộ tâm thần Ninh Tiểu Xuyên đều đang đề phòng gã sát thủ khủng bố âm thầm kia, nào có rảnh rỗi để ý tới Lê Trọng Lâu?
Thế nhưng, một kiếm Lê Trọng Lâu chém ra này, đã hoàn toàn tập trung vào Ninh Tiểu Xuyên, uy lực cực đại, Ninh Tiểu Xuyên nhất định phải xuất
thủ chống đỡ.
Bằng không, hắn tất sẽ chết dưới kiếm của Lê Trọng Lâu!
- Diệt Thế Vô Kiếm!
Nhãn thần Ninh Tiểu Xuyên phát lạnh, thi triển ra một kích mạnh nhất của Diệt Thế Kiếm Đạo, trong cơ thể tản mát ra Diệt Thế Chi Khí nồng đậm!
Bầu trời nhất thời biến đổi, ma vân hắc sắc hoàn toàn che đậy ánh dương
quang. Thiên địa trở nên lờ mờ thất sắc. Trong không khí lưu chuyển từng tia từng tia Ma khí hỗn loạn.
Ma kiếm biến mất khỏi trong tay Ninh Tiểu Xuyên!
Vụt...
Một đạo kiếm quang bay xẹt qua, tốc độ xuất kiếm nhanh đến mức mắt
thường không thể nhìn thấy, ngay cả tâm thần cũng không nhận biết được!
Phốc!
Phần bụng Lê Trọng Lâu lập tức bị Ma kiếm đâm thủng, máu tươi từ trong bụng chảy ra như suối.
Tại miệng vết thương, từng tia từng tia Ma khí không ngừng lưu động, xâm nhập vào bên trong huyết dịch của hắn.
- Không ngờ lại tránh thoát được chỗ yếu hại!
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày.
Một kiếm vừa rồi, Ninh Tiểu Xuyên dự định là sẽ đâm xuyên trái tim Lê
Trọng Lâu, thế nhưng lại bị Lê Trọng Lâu tránh khỏi, chỉ đâm thủng bụng
của hắn, cũng không gây nguy hiểm đến tính mạng.
Thừa dịp Lê Trọng Lâu còn đang áp chế Ma khí trong cơ thể, Ninh Tiểu
Xuyên bay thẳng lên trên đỉnh đầu hắn, một chưởng đánh lên trên đỉnh đầu Lê Trọng Lâu!
Vụt...
Xương đầu Lê Trọng Lâu vỡ vụn, trên mặt nứt ra một đường huyết tuyến, vỡ vụn tựa như là vỏ trứng vậy. Hai mắt hắn trừng lớn, trong đầu trống
rỗng. Toàn bộ tư duy, thần kinh đều bị một chưởng vừa rồi của Ninh Tiểu Xuyên đánh cho tan thành mây khói!
Pháp nhãn lam sắc tại mi tâm lan tràn ra một loại hỏa diễm lam sắc, toàn bộ tuôn trào về phía lòng bàn tay Ninh Tiểu Xuyên, tiến vào trong cơ
thể hắn.
Đây chính là Lam Niết Hỏa!
Lam Niết Hỏa là một loại Huyền hỏa, sau khi hấp thu có thể đề thăng uy lực của Diệt Thế Ma Hỏa.
Lam Niết Hỏa uẩn dục trong Pháp nhãn Lê Trọng Lâu, toàn bộ đều bị Ninh
Tiểu Xuyên hấp thu sạch. Hỏa chủng Diệt Thế Ma Hỏa của Ninh Tiểu Xuyên
lại cường đại thêm một phần. Tu vi của hắn lại tăng lên một ít, tương
đương với thành quả tự mình khổ tu nửa năm.
Thình thịch!
Năm ngón tay Ninh Tiểu Xuyên vừa thu lại, đầu Lê Trọng Lâu liền bùng nổ, bắn ra máu tươi cùng dịch não, chỉ còn lại một cỗ thi thể không đầu,
rầm một tiếng, té ngã trên mặt đất.
- Tiện nghi cho ngươi rồi!
Ninh Tiểu Xuyên hung hăng nhìn thoáng qua cỗ thi thể nằm trên mặt đất.
Tám vị lão giả đạo bào của Lê Tộc, hai phu phụ toàn thân phát ra ngân
quang nhìn thấy Ninh Tiểu Xuyên đánh nát đầu Lê Trọng Lâu, sắc mặt bọn
họ lập tức đại biến, trong lòng chợt trầm xuống đáy vực.
Lá gan của Ninh Tiểu Xuyên thật sự quá lớn, ngay cả tuyệt đại thiên kiêu của Lê Tộc cũng dám giết!
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi chết chắc rồi!
Một vị lão giả đạo bào trong đó ác độc nói.
Ninh Tiểu Xuyên không chút sợ hãi, trầm giọng nói:
- Tám người các ngươi tiêu hao nhiều nguyên khí như vậy, nếu như còn
không nhanh chân bỏ chạy mà nói, kẻ chết chắc chính là các ngươi!
- Ngươi!
Tám lão giả đạo bào nghe Ninh Tiểu Xuyên uy hiếp như vậy, lập tức lui
nhanh về phía sau, kết thành một trận pháp, đứng ở tám phương vị bất
đồng, bắt đầu nhanh chóng khôi phục lại nguyên khí đã tiêu hao.
Bọn họ cấu thành một tòa trận pháp huyền diệu, tiến có thể công, lui có
thể thủ, tám người hợp lại làm một thể. Cho dù là Ninh Tiểu Xuyên, trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được bọn họ.
Đúng lúc này, cỗ lực lượng khiến cho Ninh Tiểu Xuyên cảm giác được bất an kia lại xuất hiện!
Vụt...
Gã sát thủ ẩn núp trong bóng tối kia dùng tốc độ sấm sét xuất thủ. Một
cây trường thương hỏa diễm đâm thẳng về phía sau lưng Ninh Tiểu Xuyên,
cự ly cách Ninh Tiểu Xuyên chỉ có không tới mười thước!
Thủ đoạn ẩn nấp khí tức của gã sát thủ kia thật sự rất cao minh, so với
Lâm Tuyết Nhi càng thêm khó chơi. Hắn tuyệt đối đã tu luyện qua thần
thông Vô Hình Vô Tướng, có thể tránh thoát khỏi tâm thần của Ninh Tiểu
Xuyên, ẩn núp đến trong vòng mười thước Ninh Tiểu Xuyên, bất chợt xuất
thủ! Đây chính là muốn một kích tất sát!
Ninh Tiểu Xuyên sớm đã có phòng bị, tại khoảnh khắc đối phương xuất thủ
kia, lập tức xoay người lại, đem Ma kiếm giơ ngang lên, đón đỡ lấy thanh trường thương hỏa diễm kia.
Thình thịch!
Mũi trường thương liệt diễm đâm thẳng lên trên thanh Ma kiếm!
Một cỗ cự lực hồn hậu tuôn trào về phía hai cánh tay Ninh Tiểu Xuyên,
chấn cho hai cánh tay Ninh Tiểu Xuyên tê dại, hai chân nhấc bổng khỏi
mặt đất, bay thẳng về phía sau một khoảng thật xa.
Có thể tưởng tượng, nếu như thanh trường thương này đâm trúng lên trên
lưng Ninh Tiểu Xuyên, cho dù hắn có mặc Thanh Mộc Thiên Y, lại có Chí
Tôn Thể mạnh mẽ, sợ rằng cũng sẽ bị đâm trọng thương.
- Sát thủ Cao Thiên Cảnh!
Hai chân Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống đất, nhìn chằm chằm về phía một đoàn bóng đen hỗn độn cách đó không xa.
Cường giả Cao Thiên Cảnh tuy rằng chỉ cao hơn một cái cảnh giới so với
Trung Thiên Cảnh, thế nhưng chênh lệch cũng là gấp mấy chục lần.
Gã sát thủ kia giống như là căn bản không có thân thể thực tế, mà là một đầu quỷ mị hư huyễn vậy, không có bất kỳ khí tức sinh mệnh gì, giống
như là một đoàn không khí hắc sắc mà thôi.
Vụt...
Một kích không đắc thủ, đoàn bóng đen kia liền biến mất trong không khí. Toàn bộ khí tức đều biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, chỉ còn lại
một cỗ khí tức âm hàn nhàn nhạt.
Ninh Tiểu Xuyên lợi dụng lực lượng tâm thần Thất Khiếu Thần Ma Tâm Cung
để tìm gã sát thủ kia. Thế nhưng đối phương hiển nhiên tinh thông Ẩn Nặc Thuật phản ngược lực lượng tâm thần, thân thể vô hình vô tướng đang
không ngừng biến hóa, hơn nữa tốc độ thật nhanh. Mỗi một cái nháy mắt
đều có thể biến hóa bảy lần phương vị, căn bản không thể tiến hành tập
trung hắn được.
- Không hổ là sát thủ do Hoàng tộc bồi dưỡng ra! Quả thật cao minh, như quỷ, như yêu!
Ninh Tiểu Xuyên không để ý tới sát thủ ẩn núp trong bóng tối nữa, chỉ là trong lòng đề phòng, ánh mắt liếc nhìn về phía ngọn đạo tháp ở xa xa.
Chỉ thấy Công chúa Hoán Hoa phong hoa tuyệt đại đang từ trên đỉnh tháp
phiêu nhiên bay xuống. Áo lụa phiêu phiêu, đạp không mà đi, cặp chân
xinh đẹp như ngọc liên đạp lên một tầng sương đêm nhàn nhạt bước đi!
Nàng mặc áo lụa kim sắc, thắt lưng quấn dải lụa màu, đứng thẳng trên hư
không, giống như Tiên Cơ trên Cửu Thiên Cung Khuyết, cất giọng cười
khanh khách nói:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi giết chết Lê Trọng Lâu, Lê Tộc nhất định sẽ lấy tính mạng của ngươi! Ngươi còn không mau chạy?
- Cho dù ta không giết Lê Trọng Lâu, chẳng lẽ Lê Tộc sẽ bỏ qua ta sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ngược lại Công chúa Hoán Hoa, nói:
- Công chúa Điện hạ, ngươi thật sự muốn đích thân ra tay giết ta sao?
Công chúa Hoán Hoa lắc đầu, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, nói:
- Không cần bản Công chúa xuất thủ, tự nhiên sẽ có người tới lấy tính mạng của ngươi! Mộc Tông chủ, ngươi còn không ra tay sao?
Ầm!
Một thanh phi kiếm bao phủ hỏa diễm chợt từ trong tầng mây cao ngàn
trượng bay ra, chém xuống mặt đất, như vực ngoại lưu tinh va đập Tinh
cầu, đem toàn bộ Đạo quan đều đánh cho tan nát một mảnh.
Ngọn núi lớn nơi xây dựng Linh Cơ Quán cũng bị kiếm khí chia làm hai nửa, xuất hiện một cái sơn cốc khổng lồ!
Ninh Tiểu Xuyên thi triển Thải Hồng Na Di, nhanh chóng lướt ngang ra
ngoài, tránh thoát một kiếm kinh thiên động địa vừa rồi. Hắn nhìn xuống
sơn cốc trên mặt đất, trên mỗi một khối nham thạch vẫn còn đang lưu động kiếm quang. Mỗi một phiến lá cây đều bị cắn nát thành bột mịn.
Kiếm khí thật lâu cũng không có tiêu tan!
Mộc Tông chủ của Phần Kiếm Tông từ trong mây bay ra, đứng ngạo nghễ trên hư không, thu hồi thanh kiếm vừa rồi kia cầm trong tay, giống như một
vị tuyệt đại Kiếm Tiên từ trên trời giáng xuống. Từ trong cặp mắt hắn
bắn ra hai đạo quang trụ, thanh âm mênh mông cuồn cuộn:
- Ninh Tiểu Xuyên, ngươi phế đệ tử của ta, hôm nay, ta sẽ đích thân diệt ngươi! Nhân quả tuần hoàn, báo ứng đã đến!
Vị thiên tài Tám ngàn năm khó gặp của Phần Kiếm Tông, Đông Phương Thắng, chính là đệ tử của Mộc Tông chủ. Đáng tiếc, Đông Phương Thắng lại bị
Tần Nguyệt cung chủ của Yêu Nguyệt Cung phế bỏ tu vi. Nhưng truy xét đến cùng, vẫn là bởi vì hắn bị Ninh Tiểu Xuyên tính kế, mới có thể rơi vào
kết cục thê thảm như vậy.
Cho nên, Mộc Tông chủ liền đem món nợ này tính trên đầu Ninh Tiểu Xuyên!
- Mộc Tông chủ, Công chúa Hoán Hoa! Các ngươi đều là cường giả đại danh
đỉnh đỉnh của Thiên Đế Sơn, không ngờ lại đồng thời đi đối phó một vãn
bối như ta, cũng quá không cố kỵ thân phận của mình rồi a? Vạn nhất việc này bị điều tra ra, chỉ sợ là hai vị cũng khó bảo toàn tính mạng a!
Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác được sự cường đại của Mộc Tông chủ và
Công chúa Hoán Hoa. Lê Trọng Lâu cùng những Thiên Nhân Tôn Giả của Lê
Tộc kia cộng lại đều chỉ bằng một đầu ngón tay của bọn họ mà thôi.