Thần Ma Thiên Tôn

Chương 286: Vương Hầu mười ba tuổi




Bên ngoài, có rất nhiều người tụ tập vây xem, có vương tôn công tử đến đây tầm hoa vấn liễu, cũng có cao thủ trẻ tuổi lịch lãm thiên hạ, đệ tử Tông môn. Đương nhiên, còn có danh kỹ và tỳ nữ của Quan Ngọc Lâu.

- Rốt cuộc là có chuyện gì? Không ngờ lại có người dám động vào đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ.

- Nghe nói Ninh Hằng và một đại nhân vật trong quân cùng nhìn trúng một nữ tử, hai người liền xảy ra tranh chấp. Ninh Hằng cho rằng mang danh tiếng của Kiếm Các Hầu Phủ ra là có thể hù dọa vị đại nhân vật kia, kết quả là vị đại nhân vật trong quân kia cũng có địa vị, chính là một trong mười hai hổ tướng của Vân Trung Hầu – La Mục Phong. Hắn ta căn bản không sợ Kiếm Các Hầu Phủ, Ninh Hằng xui xẻo rồi.

- Kiếm Các Hầu Phủ dù sao cũng là một trong 14 Hầu Phủ thế tập, là quý tộc đỉnh cao trong Hoàng thành. La Mục Phong chỉ là một đại tướng trong quân, dám giáo huấn cả đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ, như vậy khác gì tát lên mặt Kiếm Các Hầu Phủ? Chẳng lẽ hắn không sợ Kiếm Các Hầu Phủ trả thù?

Một tên con cháu Vương Hầu chỉ mới mười ba tuổi lạnh lùng nói.

Thiếu niên này mày iếm mắt ưng, quý khí bức người, mặc một thân áo bào tím chỉ vàng, eo đeo hoàn bội. Sau lưng có bốn tên người hầu.

Trên người hắn phát ra một luồng ngạo khí mà chỉ có đệ tử thế gia Vương Hầu mới có, rất bất mãn với hành vi của La Mục Phong.

Đối với con cháu phủ đệ thế tập mà nói, trời sinh đã là quý tộc, từ lúc sinh ra, bọn họ đã được giáo dục rằng, bọn họ tôn quý hơn người khác, tuyệt đối không cho phép tôn nghiêm của con cháu Hầu môn bị giẫm đạp.

- Gần đây thế cục trong Hoàng thành thay đổi bất ngờ, giữa các đại Vương Hầu xảy ra tranh đấu rất kịch liệt, đây cũng không phải là chuyện lạ gì.

- Mặc dù Kiếm Các Hầu Phủ nội tình thâm hậu, nhưng nhân tài lại điêu tàn, cũng chỉ có Ninh Tiểu Xuyên là kinh tài tuyệt diễm mà thôi, còn Vân Trung Hầu thì hiền tài xuất hiện lớp lớp, chưa chắc là không dám gây sự với Kiếm Các Hầu Phủ.

Rất nhiều người đều cảm thấy Ngọc Lam Đế quốc sắp sửa đối mặt với loạn thế, cho dù là những Vương Hầu phủ đệ đã từng là tồn tại cao không thể chạm tới, cũng có thể sẽ bị hủy diệt, biến thành dân nghèo.

Đặc biệt là loại Hầu Phủ quý tộc đã có truyền thừa gần ngàn năm như Kiếm Các Hầu Phủ, ngược lại càng chịu đả kích lớn nhất, nếu không cẩn thận, huy hoàng và vinh quang đều sẽ bị thiêu rụi.

Tên thiếu niên quý tộc kia mặc dù còn trẻ, có chút non nớt, nhưng lại rất ngông nghênh, nói:

- Chẳng qua là 12 năm trước, vợ chồng Ninh Thiên Ý bị người khác hãm hại, chết trong từ đường tông miếu của Kiếm Các Hầu Phủ. Sau đó Kiếm Các Hầu Phủ lại đánh với Ma Môn một trận, tử thương thảm trọng. Bằng không, với thực lực của Kiếm Các Hầu Phủ, chỉ một Vương Hầu phủ nho nhỏ, làm sao có thể so sánh?

- Ngay cả một trong 12 hổ tướng mà cũng không e ngại, địa vị của thiếu niên này dường như không đơn giản a.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng ngạc nhiên, liếc nhìn thiếu niên quý tộc kia.

Thiếu niên này chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, tu vi cảnh giới Huyền Khí tầng thứ ba, thế nhưng, Ninh Tiểu Xuyên lại chưa từng gặp qua người nào có được luồng ngạo khí như hắn.

La Mục Phong ngồi trên ghế, thân mặc thiết trọng giáp, trên mặt đầy râu, ôm một thiếu nữ trong ngực, vừa uống rượu vừa cười lạnh, ngông cuồng nói:

- Hầu gia, chẳng lẽ ngươi muốn bênh vực cho tiểu tử này?

Mọi người đều kinh hãi không thôi, Hầu gia? Ai là Hầu gia?

Thiếu niên quý tộc kia nói:

- La Mục Phong, ngươi đã biết thân phận của bổn Hầu, còn không quỳ xuống? Chẳng lẽ không biết là nhìn thấy Vương Hầu thì nhất định phải quỳ bái sao?

Vương Hầu tụ tập toàn bộ khí vận của Đế quốc, là biểu tượng của uy nghiêm, là biểu tượng của địa vị. Cho nên, tại Ngọc Lam Đế quốc có pháp quy, phàm là người gặp phải Vương Hầu, đều phải quỳ xuống hành lễ.

Những tên Võ giả xung quanh đều hai mặt nhìn nhau, thiếu niên mười ba tuổi trước mắt lại là một vị Vương Hầu sao?

Nhưng đại nhân vật như La Mục Phong lại nói hắn là Vương Hầu, vậy thì hắn chắc chắn là Vương Hầu.

Bên trong, có một vài Võ giả, tỳ nữ, danh kỹ địa vị thấp, đều vội vàng quỳ xuống đất hành lễ, bất luận thiếu niên trước mắt có phải là Vương Hầu hay không, bọn hắn đề phải quỳ xuống hành lễ, bởi vì bọn họ không đắc tội nổi với Vương Hầu.

Đương nhiên, Võ giả có địa vị nhất định thì không phải quỳ xuống, một phần là bởi vì bọn hắn là người tự cao tự đại, căn bản không để Vương Hầu vào mắt. Một phần là vì đã nhận ra thân phận của thiếu niên trước mắt, cho nên mới mang tâm thái xem kịch vui, không phải quỳ xuống.

La Mục Phong cười nói:

- Quỳ lạy hành lễ? La Mục Phong ta không quỳ trước Vương Hầu, chỉ quỳ trước người có thể đánh bại ta. Hầu gia, ngươi có thực lực đó sao? Trương Trác, Lý Quảng, các ngươi động thủ chưa?

Hai tên Võ giả mặc khải giáp đều cười lớn một tiếng, nhấc côn sắt nặng ngàn cân đánh xuống hai chân Ninh Hằng.

Thiếu niên quý tộc tức giận vô cùng, liền xông vào trong sương phòng, ngăn cản trước mặt hai tên Võ giả mặc khải giáp.

Hai cây côn sắt đều dừng lại trên đỉnh đầu của hắn, chỉ cần côn sắt đánh xuống, liền có thể đánh gục thân hình yếu nhược của hắn, thế nhưng, trên mặt của hắn lại không hề có chút sợ hãi nào, ánh mắt vô cùng kiên định.

- Hầu gia, chúng ta đi thôi, không cần vì một tên hoàn khố đệ tử của Kiếm Các Hầu Phủ mà đắc tội với Vân Trung Hầu Phủ.

Một người muốn tới kéo thiếu niên quý tộc đi.

Thiếu niên quý tộc nói:

- Các ngươi sợ cái gì? Không phải chỉ là một tên ngụy quân tử Nhạc Vũ Dương thôi sao? Có gì phải sợ? La Mục Phong, ngươi thật lớn mật, nhìn thấy bản Hầu gia cũng không quỳ xuống hành lễ, có tin ngày mai ta sẽ tống ngươi vào ngục không?

- Ôi, Hầu gia thật là uy nghiêm, thật sự dọa ta sợ muốn chết.

La Mục Phong đứng dậy, khải giáp trên người tản mát ra một tầng quang mang tinh hồng sắc, nhìn chằm chằm vào thiếu gia quý tộc, nói:

- Vân Trung Hầu vì đế quốc mà lập công lao hãn mã, có thể nói là rường cột nước nhà, không ngờ lại bị ngươi nhục mạ là ngụy quân tử, ngươi đáng chịu tội gì?

Thiếu niên quý tộc bị khí tức Võ Đạo trên người La Mục Phong đè ép, khiến cho sắc mặt trở nên trắng bệch, thế nhưng cũng không hề khiếp đảm, cắn răng nói:

- Rường cột nước nhà chó má, chẳng qua chỉ là một tiểu nhân hèn hạ mà thôi.

La Mục Phong đột nhiên cười ha hả, nói:

- Hầu gia hận Vân Trung Hầu như vậy, chẳng lẽ vì Vân Trung Hầu đã ngủ với mẹ của ngươi?

Đây vốn là một câu mắng người, khiến cho tất cả mọi người đều cười trộm, nụ cười vô cùng trào phúng.

- Ngươi… Câm miệng! Không được phép mắng mẫu thân ta!

Sau khi thiếu niên quý tộc nghe thấy lời này, liền tức đến mặt trắng bệch, xông tới chỗ La Mục Phong.

La Mục Phong đưa một tay tát tên thiếu niên quý tộc bay ra ngoài, để lại trên mặt thiếu niên quý tộc một bàn tay đỏ rực.

Hắn đi qua, túm lấy tóc thiếu niên quý tộc, kéo lên gần mặt, cười nói:

- Toàn bộ người trong Hoàng thành đều biết, mẫu thân của ngươi chính là một đãng phụ chính cống, rất nhiều nam nhân đều từng ngủ với nàng, bị Hầu gia chúng ta chơi đùa, cũng là chuyện rất bình thường thôi, ha ha…

Thiếu niên quý tộc nghiến răng kêu đến mức phát ra thanh âm “răng rắc”, trong kẽ răng tràn ra tơ máu, gằn giọng nói:

- Không… cho phép ngươi… vũ nhục mẫu thân của ta… Không cho phép, ta phải giết ngươi…

Phành...

La Mục Phong trực tiếp đập đầu thiếu niên xuống đất, khiến đầu hắn chảy máu tươi, lúc này mới thả hắn ra, đứng dậy, vỗ tay một cái, hừ lạnh nói:

- Con hoang của một đãng phụ cũng dám quản chuyện của lão tử, nếu không phải nể mặt ngươi là Hầu gia, lão tử đã làm thịt ngươi rồi.

Bốn tên hạ nhân đi theo thiếu niên quý tộc đều bị dọa đến phát run, trốn ở trong góc, căn bản không dám đứng ra chỉ trích La Mục Phong.

Đây chính là một trong mười hai hổ tướng của Vân Trung Hầu Phủ, trong tay nắm quân đội, ai dám chỉ trích hắn?

Thiếu niên quý tộc đau đến cuộn tròn, hung hăng trừng mắt nhìn La Mục Phong, mấy lần muốn đứng lên, nhưng cuối cùng lại ngã nhào trên đất.

- Vốn là tới chơi nữ nhân, muốn cao hứng một chút, bây giờ thì bị các ngươi làm mất hứng rồi. Trương Trác, Lý Quảng, tại sao các ngươi còn chưa động thủ? Trương Trác, Lý Quảng…

La Mục Phong cảm thấy có chút không đúng, lại trở về gian phòng vừa rồi, lập tức nhìn thấy đầu của Trương Trác và Lý Quảng đều bị Huyền Khí ghim lên vách tường, trên đầu không ngừng nhỏ máu “tóc tóc” xuống sàn nhà.

Có người có thể thần không biết quỷ không hay mà giết chết hai vị đại tướng tâm phúc của hắn, ngay dưới mí mắt hắn sao?

La Mục Phong quét mắt nhìn tất cả mọi người trong phòng, không thể nào là Ninh Hằng đã bị trọng thương, cũng không thể là thiếu niên quý tộc đã nằm rạp trên mặt đất, lại càng không có khả năng là người hầu của tên thiếu niên quý tộc, cuối cùng, ánh mắt của La Mục Phong, đột nhiên dừng lại trên người hai nam tử ngồi trong phòng.

Hai nam tử này từ đầu đến cuối đều ngồi trong sương phòng uống rượu, một người mang mặt nạ màu vàng, một người thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi.

- Là kẻ nào giết hai thuộc hạ của ta?

La Mục Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nam tử trước mặt, trên người tản mát ra một luồng sát khí vô cùng hùng hậu.

Bất luận là Ninh Hằng, hay là bốn tên người hầu của thiếu niên quý tộc, đều bị sát khí trên người La Mục Phong bức cho sắc mặt trắng bệch. Trong lòng bọn hắn còn cảm thấy sợ hãi, ngã sấp trên mặt đất, không dám nhúc nhích.

- Không phải ta. Ta là người rất trung thực thật thà.

Nhạc Minh Tùng vội vàng tỏ thái độ.

- Vậy là ngươi?

La Mục Phong nhìn về phía nam tử mang mặt nạ vàng.

Ninh Tiểu Xuyên cầm một chiếc đũa lên, bình thản nói:

- Đúng, là ta.

- Vì sao giết bọn hắn?

La Mục Phong trầm giọng hỏi.

Ninh Tiểu Xuyên nói:

- Sương phòng này đã bị ta bao rồi, phàm là kẻ nào dám tiến vào, ta đều có thể giết.

Ninh Tiểu Xuyên thoáng dừng lại một chút, sau đó nói:

- Bao gồm cả ngươi.

La Mục Phong cười ha hả, nói:

- Thật đúng là khẩu khí không nhỏ, ngươi có biết ta là người như thế nào không? Ngươi có biết kết cục khi đắc tội với ta không?

Những tên Võ giả ở bên ngoài đều cười, cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên đã đá vào tấm sắt. Không ngờ lại dám đắc tội với một trong mười hai hổ tướng của Vương Hầu phủ, đúng là muốn chết.

Ninh Tiểu Xuyên chậm rãi nói:

- Thật xin lỗi, không hứng thú biết.

- Vậy ta sẽ khiến ngươi hứng thú một chút.

Trong miệng La Mục Phong phát ra một tiếng sư tử hống, bên ngoài thân thể hình thành một cái chuông Huyền Khí cực lớn, không ngừng xoay tròn, mang theo một luồng Huyền Khí phong bạo khổng lồ, đánh thẳng tới phía Ninh Tiểu Xuyên.

Đây là một loại Thần Thông Võ Đạo cường đại, khiến Huyền Khí chấn động kịch liệt, khiến cả tòa Quan Ngọc Lâu đều chấn động đến lắc lư.

Vụt...

Ninh Tiểu Xuyên vẫn ngồi yên trên ghế, ngón tay điểm ra một cái, dễ dàng phá vỡ cái chuông lớn.

Ngón tay của hắn phóng ra một đạo sóng kiếm cực lớn, đánh trúng ngực La Mục Phong, đánh La Mục Phong bay ngược ra ngoài, “ầm ầm” một tiếng, tông nát vách tường, lăn ra ngoài hành lang.

Chỉ một chiêu, liền có thể đánh bại một trong mười hai hổ tướng La Mục Phong.

La Mục Phong cố gắng khống chế thương thế, nhưng vẫn không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, nói:

- Các hạ rốt cuộc là ai? Có biết kết cục của việc trêu vào Vân Trung Hầu Phủ không?

Ninh Tiểu Xuyên cầm chén rượu lên, nói:

- Vậy thì ngươi hãy nhớ kỹ tên của ta. Miễn cho sau này muốn báo thù, cũng không biết tìm ai.

Ninh Tiểu Xuyên ném chén rượu trong tay bay ra ngoài, hóa thành từng tia thủy khí,ngưng tụ ra bảy chữ lớn “U Linh sơn trang, Xuyên công tử”, khắc lên trước ngực La Mục Phong, lại lần nữa đánh bay La Mục Phong ra ngoài.

Bảy chữ này, lưu lại trên ngực La Mục Phong, trên chữ viết không ngừng tràn ra máu tươi.