Thần Ma Thiên Tôn

Chương 1352: Quyết đấu Long Hành Không




Hoa Thanh Liên ngã trên cát, gương mặt xinh đẹp có vài phần tái nhợt, gò má trắng mịn dính dưới cát, ý thức hoàn toàn không còn, nhìn giống như một mũ nhân đang ngủ vậy.

Nhưng khoé miệng hắn là một vệt đỏ tươi khiến người ta chấn kinh.

Rõ ràng là Hoa Thanh Liên đã bị trọng thương.

Ninh Tiểu Xuyên sắc mặt tím tái, lập tức định tới kiểm tra tình hình Hoa Thanh Liên.

Bốp!

Nam tử mặc kim giáp lấy ra một cây roi màu kim, quất vào giữa Ninh Tiểu Xuyên và Hoa Thanh Liên ngăn không cho Ninh Tiểu Xuyên tiến tới.

Cây roi lấp lánh ánh kim này đột nhiên quất ra giống như tia chớp sáng chói khiến người ta không nhìn rõ hình dạng.

- Không được ta cho phép, ngươi dám cứu người?

Long Hành Không cầm cây roi, vẻ mặt khiêu khích nhìn Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Thùy Vương.

Thanh Thùy Vương nhìn Long Hành Không, hạ giọng hỏi:

- Này Ninh Tiểu Xuyên, hắn là ai? Nhìn quá ngông cuồng.

Hiển nhiên Thanh Thùy Vương chưa tới liên minh Vũ Trụ nên không biết Long Hành Không.

Ninh Tiểu Xuyên sắc mặt băng lãnh, lúc này không thể bận tâm việc trả lời Thanh Thùy Vương, ngẩng lên nhìn Long Hành Không:

- Ngươi đã đả thương huynh đệ của ta?

Long Hành Không không hề bận tâm, nói:

- Đương nhiên là ta. Tên xinh đẹp như nữ nhân này tu vi đúng là không vừa. Nếu không phải ta đích thân ra tay thì có lẽ không ai xử được.

- Vậy thì tốt, người đả thương huynh đệ ta nhất định phải chết. Lát nữa ta sẽ cho ngươi chết một cách thoải mái.

- Cái gì? Cho ta chết thoải mái?

Long Hành Không như nghe được việc gì không thể tin nổi, ngạc nhiên nhìn Ninh Tiểu Xuyên một lúc mới cười nói:

- Đã rất lâu rồi không ai dám nói những lời như vậy trước mặt ta. Nể tình ngươi gan dạ, ta trả lại ngươi câu nói vừa rồi nguyên vẹn.

Ngừng một chút Long Hành Không thần sắc thản nhiên nói:

- Lần này ta vừa về thì nghe nói trong liên minh xuất hiện một thiên tài lần đầu đã dung hợp được sáu đạo tiên linh chi lực, tên là cái gì mà Ninh Tiểu Xuyên. Với những kẻ không biết từ lâu lò ra như vậy, đương nhiên ta muốn tận mắt xem xem rốt cuộc hắn có tư cách để gọi là thiên tài hay không. Nếu không mà giữ hắn lại cũng chỉ làm bại hoại thanh danh của liên minh. Nếu hắn có tư cách thì đương nhiên ta phải giết hắn.

Thanh Thùy Vương nhếch mép:

- Ngươi cũng quá ngông cuồng rồi đấy. Đừng nói thiên hạ nhiều thiên tài như vậy, ngươi căn bản không giết hết được. Cho dù ngươi có muốn giết thì cũng không phải ai ngươi cũng có thể muốn giết là giết được.

Long Hành Không nhìn sang Thanh Thùy Vương, cười thích thú:

- Mỹ nhân, tướng mạo và tính cách của ngươi đều hợp với ý ta, đợi ta giết tiểu tử này rồi sẽ chơi với ngươi nhé.

- Phì phì phì, ai chơi với ngươi!

Thanh Thùy Vương nhổ liền mấy bãi nước bọt, trốn sau Ninh Tiểu Xuyên:

- Ninh Tiểu Xuyên, hắn quá lợi hại, ta không phải đối thủ của hắn, đành giao hắn cho ngươi, ngươi phải xả hận giúp ta!

- Mỹ nhân, lần này ngươi tìm nhầm người rồi. Nam nhân trước mặt ngươi chỉ là cái gối chỉ ngắm mà không dùng được. Chỉ dựa vào trình độ hấp thụ sáu đạo tiên linh chi lực của hắn mà cũng đòi đấu với ta sao?

Long Hành Không cười lớn, cây roi trong tay biến thành một đạo kim quang quất về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Thanh Thùy Vương vội lùi sau mấy bước, lo lắng nói:

- Ninh Tiểu Xuyên, ta thu lại lời vừa rồi. Nếu ngươi không phải đối thủ của hắn thì chúng ta nghĩ cách trốn đi đã rồi tính.

Rõ ràng là lời của Long Hành Không đã ảnh hưởng tới Thanh Thùy Vương, hắn cũng sợ Ninh Tiểu Xuyên vì thể diện mà quyết chiến với Long Hành Không.

Long Hành Không nghe vậy cười ha hả:

- Mỹ nhân, nếu ngươi chạy thoát khỏi tay ta được thì hôm nay ta cũng tha cho các ngươi.

- Vậy thì phải xem hôm nay ai là người chạy.

Ninh Tiểu Xuyên mặt đầy sát khí bước ra.

Giờ trên người hắn là sát khí nồng nặc, gần như làm mọi thứ xung quanh đông cứng.

Bốp!

Long Hành Không quất roi tới nhưng Ninh Tiểu Xuyên không hề né tránh, cứ ưỡn ngực ra đỡ.

- Ngu xuẩn! Hoàng Kim Tiên của ta được tạo ra từ gân mạch của thần linh, sức phá hoại cực lớn. Cho dù là thần khí ta cũng có thế quất nát.

Long Hành Không kinh bỉ nhìn Ninh Tiểu Xuyên, dường như đã thấy được cảnh tượng Ninh Tiểu Xuyên bị roi quất nát bét.

Thanh Thùy Vương bên ngoài cũng trợn mắt căng thẳng nhìn, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

Bốp!

Hoàng Kim Tiên biến thành kim quang, quất mạnh lên ngực Ninh Tiểu Xuyên khiến áo trước ngực hắn nát bươm, rồi để lại một vết trắn trên da hắn.

Chỉ là một vết trắng, ngực Ninh Tiểu Xuyên không hề bị xước lấy một miếng da.

Ninh Tiểu Xuyên lật tay tóm lấy cây roi của Long Hành Không.

Có sự bổ trợ của sức mạnh thế giới nguyên thuỷ trong cơ thể, Ninh Tiểu Xuyên rất khoẻ nhưng tốc độ thì không tăng lên bao nhiêu. Vì muốn đối phó Long Hành Không chỉ có thể dùng bản thân làm miếng mồi dụ đối phương mắc bẫy.

- Cút qua đây cho ta!

Ninh Tiểu Xuyên hừ một tiếng, tay dùng lực lập tức kéo khiến Long Hành Không loạng choạng, thân thể không tự chủ lao về phía Ninh Tiểu Xuyên.

- Sức mạnh lớn thật! Nhục thân mạnh thật!

Long Hành Không khen liền hai câu, gương mặt lộ sự đố kỵ.

Về dung hợp tiên linh chi lực, Ninh Tiểu Xuyên hơn hắn, lần đầu đã dung hợp được sáu đạo tiên linh chi lực, nhiều hơn hắn một đạo.

Sau lần tiếp xúc vừa rồi hắn cũng nhận ra sức mạnh và nhục thân của Ninh Tiểu Xuyên cũng hơn hẳn hắn.

Thiên tài như vậy, nếu để hắn sống chắc chắn sẽ là hậu hoạ.

Long Hành Không ưỡn thẳng lưng, buông cây roi ra, thân ảnh đột nhiên dừng lại tại chỗ cách Ninh Tiểu Xuyên một trượng rồi đáp xuống đất.

Rắc rắc!

Ninh Tiểu Xuyên cướp được cây roi của Long Hành Không, lập tức bóp nát cây roi.

- Lợi hại, Ninh Tiểu Xuyên, ngươi phải tiếp tục cố gắng, đánh hắn ta thành đầu lợn đi!

Thanh Thùy Vương trợn mắt, cuối cùng không lo lắng cho Ninh Tiểu Xuyên nữa, bắt đầu cổ vũ hắn.

Long Hành Không mất vũ khí, nhìn Ninh Tiểu Xuyên với thần sắc ngưng trọng hơn nhiều.

- Ninh Tiểu Xuyên, giờ ta thừa nhận thực lực ngươi không hề thua kém ta, nhưng cuối cùng người chết vẫn là ngươi thôi.

Long Hành Không hừ lạnh, một tay chọc vào ngực mình rút ra một cây roi bằng xương.

Cây roi này được tạo từ những mảnh xương vụn, mỗi mảnh đều lấp lánh tự ngọc, gần như trong suốt.

Bên trong cây roi thậm chí có thể thấy được pháp tắc đang lưu chuyển. Nó không hề động đậy nhưng đã toả ra khí tức mãnh liệt, gần như có thể quất nát được mọi thứ.

Cây roi xương thật đáng sợ!

Cầm trong tay cây roi đó, Long Hành Không gần như phục hồi được sự tự tin trước đó, thần sắc cũng thoải mái hơn.

Ninh Tiểu Xuyên nhìn Long Hành Không, đợi hắn chuẩn bị cho xong mới nói:

- Ngươi sẵn sàng chưa? Rồi thì ta tới giết ngươi đây!

- Ngông cuồng!

Long Hành Không phẫn nộ, cây roi trong tay nhằm đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên quất tới.

Chết đi!

Ánh mắt Long Hành Không mang tia sáng bức ngươi, nóng lòng muốn thấy đầu Ninh Tiểu Xuyên nứt toác.

Nhưng hành động của Ninh Tiểu Xuyên khiến Long Hành Không chấn kinh.

Ninh Tiểu Xuyên không hề bận tâm tới cây roi, mặc ho nó quất lên đầu, còn bản thân thì cứ lao tới Long Hành Không.

Chát!

Cây roi quất lên đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên, phát ra âm thanh chói tai.

Nắm đấm của Ninh Tiểu Xuyên cũng rơi xuống người Long Hành Không, phát ra tiếng trầm đục.

Ninh Tiểu Xuyên đứng yên tại chỗ không hề động đậy, còn Long Hành Không bay ngược ra sau, lăn lộn trong cát ra tít phía xa.

Ninh Tiểu Xuyên không hề truy sát Long Hành Không mà quay lại chỗ Hoa Thanh Liên kiểm tra tình hình của hắn.

Kiểm tra một lúc Ninh Tiểu Xuyên nhíu mày.

Hoa Thanh Liên lúc này bị thương vô cùng nghiêm trọng, hơn cả sự dự liệu của Ninh Tiểu Xuyên. Hoa Thanh Liên giờ chỉ còn lại một hơi thở, nếu đợi thêm chút nữa thì muốn cứu sống hắn không phải đơn giản.

- Thu!

Ninh Tiểu Xuyên cầm lấy cổ tay Hoa Thanh Liên, ý niệm khẽ động, thân ảnh Hoa Thanh Liên đột nhiên biến mất.

Ninh Tiểu Xuyên đã đưa Hoa Thanh Liên vào trong thế giới nguyên thuỷ rồi.

- Không thể nào. Sao nhục thân của ngươi có thể mạnh tới mức đó?

Một tiếng gầm vang lên, Long Hành Không bộ dạng thê thảm lao tới.

Ngực Long Hành Không bị lún xuống, đầu tóc rối bời, kim giáp cũng phủ đầy cát, bộ dạng rất thảm hại.

Thần sắc của Long Hành Không còn thảm hại hơn bộ dạng hắn.

Liên tục gặp trắc trở trước Ninh Tiểu Xuyên khiến sự tự tin của Long Hành Không bị đả kích không nhẹ.

Sâu trong ánh mắt hắn thậm chí không hiểu tại sao hắn đã dung hợp đủ chín đạo tiên linh chi lực mà đối diện với Ninh Tiểu Xuyên chỉ có sáu đạo tiên linh chi lực lại thê thảm thế này?

Không hợp lý!

Chỉ giao đấu với Ninh Tiểu Xuyên hai hiệp mà Long Hành Không đã cảm giác sự kiêu ngạo bao năm nay của mình suýt nữa bị Ninh Tiểu Xuyên đánh tan.

Với con người, tính mạng là quan trọng nhất, nhưng với tu sĩ thì quan trọng nhất chính là tinh thần!

Tinh thần bất diệt, người sẽ bất tử!

Nếu đến tinh thần cũng tiêu tan thì tu sĩ đó hoàn toàn xong đời rồi!

Giờ Long Hành Không có cảm giác này. Thậm chí hắn còn cảm thấy Ninh Tiểu Xuyên không hề dùng hết sức mà từ đầu tới cuối đều đang chơi đùa với hắn.

Đưa Hoa Thanh Liên đi, Ninh Tiểu Xuyên không hề dừng lại, thân ảnh lướt tới Long Hành Không.

Long Hành Không đoán không sai, Ninh Tiểu Xuyên hoàn toàn không hề dùng hết sức.

Một Long Hành Không xứng để hắn dốc hết sức không?

Ninh Tiểu Xuyên hừ lạnh, từ sau khi thế giới nguyên thuỷ kia tiến hoá, tầm mắt của Ninh Tiểu Xuyên đã đặt ở những cao thủ sâu trong Tiên Kiều.

Một Long Hành Không ở tầng thứ nhất Tiên Kiều, Ninh Tiểu Xuyên thật không bận tâm.

Nhưng chỉ riêng việc hắn đả thương Hoa Thanh Liên là Ninh Tiểu Xuyên không định tha cho Long Hành Không rồi.

- Giết!

Ninh Tiểu Xuyên tung một quyền về phía Long Hành Không.

Long Hành Không muốn tránh nhưng cơ thể lại bị khoá chặt, trong lúc kinh hoàng, hắn chỉ có thể giơ cây roi lên chắn phía trước.

Uỳnh!

Cây roi xương bị Ninh Tiểu Xuyên đánh bay.

Quyền tiếp theo, nắm đấm của Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống đầu Long Hành Không, lập tức khiến cổ hắn vẹo theo một góc không thể tin nổi. Đầu và cơ thể dường như chỉ còn nối với nhau bằng một miếng da. Đầu lơ lửng trên cổ nhìn vô cùng kinh tởm. Nếu là người bình thường thì chắc chắn là chết.

Nhưng dù gì Long Hành Không cũng không phải người thường, hắn tốt xấu cũng là một vị thần, trạng thái này chỉ khiến hắn bị thương chứ chưa chết.

Mặt Long Hành Không đỏ phừng phừng, từ cái đầu phát ra tiếng hét:

- Thần Long,tới đây!