Thần Ma Thiên Tôn

Chương 1327: Gặp lại người quen (1)




Sắc mặt Hoa Thanh Liên nhất thời trở nên cực kỳ khó coi. Khiến cho hắn xuất hiện phản ứng như thế, tự nhiên không phải bởi vì Ninh Tiểu Xuyên, mà bởi vì mũi tên trước mắt kia.

Mũi tên do Tiễn Hư bắn ra mặc dù nhìn qua bình bình thường thường, người ngoài căn bản không cảm giác được huyền cơ ẩn chứa trong đó. Nhưng thân là mục tiêu chân chính bị Tiễn Hư nhằm vào, Hoa Thanh Liên lại cảm giác nhục thân, tâm thần cùng với tất cả mọi thứ của chính mình đều bị mũi tên này phong tỏa, tựa hồ chính mình ngay sau đó sẽ bị mũi tên này xỏ xuyên qua vậy.

Ninh Tiểu Xuyên đánh ra Diệt Thế Ma Kiếm, nghĩ muốn ngăn cản mũi tên này. Nhưng Diệt Thế Ma Kiếm của hắn trực tiếp xuyên qua luôn mũi tên này, vậy mà giống như chém trên một đạo hư ảnh vậy, hoàn toàn không chút ảnh hưởng tới mũi tên này.

Trên người Hoa Thanh Liên đột nhiên toát ra một đóa liên hoa khiết bạch. Mấy cánh liên hoa nhanh chóng khép lại, tạo thành bộ dáng một nụ hoa, bảo hộ Hoa Thanh Liên vào bên trong. Đây là bí pháp hộ thân mạnh nhất của Hoa Thanh Liên.

Nhưng cái này đồng dạng cũng không có một chút tác dụng nào, mũi tên kia bắn ra trên nụ hoa đang bảo hộ Hoa Thanh Liên một cái động khẩu nho nhỏ, sau đó nó tiếp tục bắn thủng lồng ngực của Hoa Thanh Liên, mang theo hắn bay về phía sau hơn một trượng, đóng đinh thân thể hắn lên trên mặt đất. Chỉ một mũi tên đã giải quyết Hoa Thanh Liên!

Thần sắc Ninh Tiểu Xuyên vô cùng ngưng trọng. Với thiên tư của Hoa Thanh Liên, đã qua mấy chục năm, lúc này thực lực của hắn tuyệt đối là không tầm thường, nhưng ngay cả một mũi tên của đối phương cũng không đỡ nổi.

- Đổi lại là chính mình, có thể ngăn cản được một mũi tên của đối phương không?

Ninh Tiểu Xuyên hít sâu một hơi, nhãn thần trở nên vô cùng sắc bén. Mũi tên vừa rồi của Tiễn Hư, đáng sợ nhất cũng không phải là tiễn thuật, mà là tinh thần ẩn chứa trên mũi tên. Ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng thiếu chút nữa bị một mũi tên kia chấn trụ. Nếu ngay cả tâm tư đối kháng đối phương cũng không có, như vậy tuyệt đối sẽ không chống đỡ được mũi tên của Tiễn Hư! Ninh Tiểu Xuyên chính là đột nhiên minh bạch được điểm ấy, cho nên mới lập tức thu liễm tâm thần, không tiếp tục suy nghĩ sự tình ngăn cản mũi tên của đối phương được hay không nữa.

Thấy thần sắc Ninh Tiểu Xuyên như cũ bất biến, tựa hồ căn bản không thèm để ý tới mũi tên vừa rồi của chính mình, trên mặt Tiễn Hư nhất thời lộ ra thần sắc kinh ngạc. Bất quá ngay sau đó hắn đã lại kéo động dây cung, đem thứ hai mũi tên nhắm thẳng về phía Ninh Tiểu Xuyên.

Ninh Tiểu Xuyên tay cầm Diệt Thế Ma Kiếm, cùng Tiễn Hư xa xa tương đối với nhau. Tinh khí thần hai người va chạm cùng một chỗ, ở không gian giữa hai người hình thành nên một cỗ lốc xoáy, thổi cho quần áo đám người bốn phía tung bay phấp phới.

- Tiễn Hư, dừng tay!

Ngay tại thời điểm mũi tên của Tiễn Hư sắp sửa bắn ra, từ đằng xa đột nhiên lại truyền tới một đạo thanh âm thanh thúy. Liên tiếp mấy đạo thân ảnh xinh đẹp từ trong mãng nguyên bốn phía lao ra, thật nhanh xông lại.

- Hửm? Là mấy vị sư muội xinh đẹp mới nhập môn!

Phong Phi Dương ngẩng đầu nhìn lại một cái, hai mắt lập tức sáng lên, ánh mắt chuyển dời khỏi trên người Hoa Thanh Liên.

Mà hai nàng nữ tử đang đứng tại bên cạnh Phong Phi Dương thì nhìn chằm chằm mấy đạo thân ảnh từ xa chạy tới, trong ánh mắt lập tức lóe lên địch ý nồng nặc. Có thể khiến cho các nàng đối địch như vậy, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mấy đạo thân ảnh đang xuất hiện ở xa xa kia, mỗi người cũng đều lung linh xinh đẹp, mặc dù dung nhan chưa nhìn thấy rõ ràng, nhưng chỉ riêng dáng người mềm mại kia cũng đã khiến cho người ta nhìn thấy cảnh đẹp ý vui, trong đầu lập tức xuất hiện hình tượng mấy nàng mỹ nhân tuyệt sắc.

Ánh mắt tất cả mọi người bốn phía đều bị mấy đạo thân ảnh mới xuất hiện hấp dẫn, nhưng tầm mắt của Ninh Tiểu Xuyên và Tiễn Hư lại không hề dịch chuyển chút nào, vẫn đang gắt gao nhìn chăm chú trên người đối phương. Hiện tại bọn họ ai cũng không dám khinh suất, bởi vì một khi khinh suất, khả năng chính là thời điểm bọn họ chiến bại.

- Tiễn Hư, dừng tay! Ngươi không thể xuất thủ với hắn!

Mấy đạo thân ảnh từ xa xa chạy tới kia vọt tới trước mặt Tiễn Hư, một người trong đó vươn ra ngọc thủ trắng nõn, trực tiếp cầm lấy mũi tên trước mặt Tiễn Hư, ngăn cản Tiễn Hư xuất thủ.

- Thanh âm thật quen thuộc a!

Thời điểm này Ninh Tiểu Xuyên mới có thể phân ra một bộ phận tinh thần, kiểm tra thân phận của người mới đến. Bất quá còn chưa đợi hắn nhìn thấy người, đã liền cảm thấy cái thanh âm này phi thường quen thuộc.

Có chút không dám tin tưởng quét nhìn bốn phía một cái, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó là kinh hãi, cuối cùng lại trở nên vô cùng cổ quái. Nhìn chằm chằm mấy đạo thân ảnh xinh đẹp đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiễn Hư, thần sắc Ninh Tiểu Xuyên cổ quái hỏi:

- Các ngươi… các ngươi làm sao lại đều ở nơi này?

Lúc này ở trước mặt Ninh Tiểu Xuyên tổng cộng xuất hiện bốn nàng nữ tử. Bốn nàng nữ tử này mỗi người thân hình cao gầy, dung nhan tuyệt mỹ. Đứng chung một chỗ quả thật chính là một bộ mỹ nhân đồ trời sinh. Mà bốn nàng nữ tử này, toàn bộ đều là người quen của Ninh Tiểu Xuyên.

Quang Minh Thánh Nữ Lận Nguyệt Cơ, hậu nhân Tử Kim Hoàng Chủ Tử Hàn Yên, Nguyệt Cung Nữ Thần Cơ Hàn Tinh cùng với vị nữ ni xinh đẹp Bảo Châu Địa Tạng. Bốn nàng nữ tử tuyệt sắc lúc này vậy mà cùng nhau xuất hiện, điều này ngay cả Ninh Tiểu Xuyên cũng chưa từng nghĩ tới.

Phong Phi Dương phóng vài bước vọt tới trước mặt bốn người, sắc mặt chính khí nói:

- Mấy vị tiểu sư muội, lẽ nào các ngươi cũng đều quen biết người này?

Tử Hàn Yên nhìn chằm chằm Ninh Tiểu Xuyên, tựa hồ muốn một lần nhìn Ninh Tiểu Xuyên cho no mắt, hồi lâu sau mới khẽ thở dài, nói:

- Đâu chỉ là quen biết? Phi Dương công tử, chuyện tình của Tiểu Xuyên, vừa rồi chúng ta cũng đã nghe nói qua. Còn xin ngươi mở một mặt lưới, buông tha cho hắn lần này!

Phong Phi Dương nghe vậy, sắc mặt nhất thời cổ quái hơn vài phần, nói:

- Nói như vậy, mấy vị sư muội đều là cầu tình cho hắn?

- Coi là vậy đi! Nếu lần này sư huynh chịu nể mặt, ngày sau chúng ta tất có thâm tạ!

Trên mặt Bảo Châu Địa Tạng mang theo nụ cười thản nhiên, nói.

- Quả nhiên là cầu tình!