[Thần Ma Hệ Liệt] – Bộ 1 – Trọng Quang

Chương 55: Phiên ngoại 4: phiên ngoại chi hiện đại




Kể từ khi Minh Tôn bị phụ thân là Thần đế Trọng Quang một cước đá xuống nhân gian, sau khi phạt hắn trong lúc ấy phải làm đạo đồng trông coi đế quan thì, trong cuộc sống của Thần đế Trọng Quang có thêm một niềm vui thú, đó chính là quan sát cuộc sống của nhi tử ở nhân gian.

Nhìn hắn mặc mấy thứ quần áo hiện đại kia, ăn mặc không ra làm sao, lại bấm lỗ tai rồi nhuộm tóc, còn say mê loại kính sát tròng đủ loại màu sắc, Trọng Quang cảm thấy vô cùng thú vị. Hơn nữa màu sắc đồng tử ban đầu của nhi tử rõ ràng có thể chuyển đổi giữa ba màu đen, tím, đỏ, nó lại cố tình trộn thêm chút màu lục, màu lam, thậm chí còn có mấy loại màu cổ quái, thường thay đổi dáng vẻ của mình thành đủ loại khác nhau.

Trọng Quang nhìn lâu, bất giác có chút hâm mộ, liền giật dây Ma Hoàng cùng hắn đến nhân gian dạo chơi một lần.

Ma Hoàng không hề có hứng thú với việc này. Nhưng là Thừa Thiên tu luyện ở Huyễn Hải trên Thần giới, Kế Tô ở vực sâu ma khí hái nấm, hai hài tử đều không ở bên người, Ma giới gần đây lại không có chuyện gì lớn, Ma Hoàng đã đóng cửa hậu cung liền cảm nhận được một loại cảm giác không có việc gì làm.

Đến giai đoạn này của y, đã không còn cần phải tăng tiến thêm không gian, tu luyện đối với y mà nói đã không có cách biệt quá lớn, bởi vậy một mặt ảnh hưởng phụ do sinh mệnh quá dài dần dần lộ rõ ra. Cũng may Ma Hoàng còn có một ái nhân như Trọng Quang, bởi vậy không cần lo lắng chuyện bản thân sẽ biến thành tồn tại giống như một khối thịt trống rỗng.

Ma Hoàng lúc đầu không có hứng thú lắm với việc đến nhân gian chơi đùa. Tồn tại nhỏ yếu hơn Ma giới gấp bao nhiêu lần, ở trong mắt y quả thực là không có chút sức hút nào, không biết vì sao nhi tử lại ở trong đó lưu luyến không muốn về, ngay cả ái nhân cũng muốn đi dạo chơi một lần. Nhưng y không chịu nổi bị Trọng Quang ghé bên tai thì thầm nói mãi, mà Trọng Quang vừa nhìn chính là một tên ngu ngốc kích động, bất kể mình đồng ý hay không đồng ý, đoán chắc rằng hắn đều sẽ chạy xuống đó chơi. Ma Hoàng cân nhắc lợi hại một hồi, cuối cùng vẫn là đồng ý với hắn.

Lúc này đại quyền của Ma giới phần lớn đều đã giao cho Minh Tôn, mà ái nhân Ngao Liên của hắn ở Ma giới cũng có địa vị vô cùng quan trọng.

Phải nói rõ một chút, Minh Tôn dùng pháp thuật phân thân chia bản thân mình làm hai thân phận thần tính và ma tính, bị phụ thân Trọng Quang một cước đá đến nhân gian trông coi đế quan là Minh Tôn ma tính, mà ở lại trông chừng Ma giới là Minh Tôn thần tính. Việc này khiến cư dân Ma giới phải chịu đủ loại khổ bức. Mỗi lần các vị Ma Tôn, Ma Vương và Ma Tướng nhìn thấy Ma Thái tử loại thần tính ngồi trên chính điện của Thiên Ma cung, toàn thân phát ra khí tức ôn hòa, khiêm nhã, cao quý, tràn đầy ánh sáng thì, đều phải hoài nghi một lần bản thân mình rốt cuộc là thần dân của Ma giới hay là thần của Thần giới? Loại cảm giác hỗn loạn này rốt cuộc là sẽ còn đến mức nào nữa?

Nhưng không thể không nói, Minh Tôn thần tính vẫn là tương đối đáng tin. Mặc dù hắn không có giây phút nào là không muốn chuồn ra khỏi Ma giới đến nhân gian trao đổi với ma tính của mình một chút, nhưng bị ái nhân Ngao Liên trông chừng nghiêm ngặt, một chút cơ hội chuồn êm cũng không có, bởi vậy hắn cũng chỉ đành chịu đủ loại khổ bức mà xắn tay áo lên đi quản lý Ma giới. Đám Ma thần không chịu nghe lời thích đánh nhau, không có chuyện gì làm đi diệt tộc khác hoặc là nghĩ đến chuyện xông ra khỏi Ma giới tấn công Thiên đình, đều bị Minh Tôn lấy đủ loại danh nghĩa để ‘dạy dỗ’.

Bởi vì Ma giới có nhi tử và nhi tức (có lẽ là nam nhi tức? Long nhi tức?) quản lý không tệ, Ma Hoàng đã ở trạng thái nửa về hưu tự nhiên là thoải mái đủ đường, đến nhân gian dạo chơi cũng không có trở ngại gì.

Y hẹn với Trọng Quang, hai bên tự đi từ nơi của mình ra, sẽ gặp mặt ở nhân gian. Nhưng hai vị này rõ ràng là đã quên đường đến nhân gian từ hai giới Thần, Ma là khác nhau. Hơn nữa bởi vì năng lực của bọn họ lớn mạnh, nếu xuất hiện ở nhân gian, sức mạnh cực lớn sẽ phá hoại phép tắc của không gian kia, khiến cho thế giới bị hủy diệt, bởi vậy khi đi qua thông đạo đến nhân gian thì, năng lực của bọn họ tự động bị phong ấn. Cho đến lúc ở lại nhân gian đến một thời gian nhất định, thích ứng được với quy luật yếu ớt mỏng manh dễ vỡ vụn của nhân gian rồi, mới chậm rãi hồi phục.

Lần đầu đến nhân gian tự do khiến cho một thần một ma rõ ràng là không có kinh nghiệm. Năm ấy Thần đế Đông Hoa đến nhân gian du ngoạn học hỏi tu luyện là trải qua mười thế luân hồi, chính là rời khỏi thân xác ban đầu dùng phương thức lấy hồn phách đầu thai qua nhục thể để hoàn thành. Mà Minh Tôn ma tính chính là bị Trọng Quang trực tiếp phong ấn phần lớn năng lực rồi ném xuống, tự nhiên được quy luật của nhân gian chấp nhận. Cho nên nên khi Trọng Quang và Ma Hoàng xuất hiện ở nhân gian thì, phát hiện năng lực trên người mình bị phong ấn hơn chín phần.

Với năng lực của bọn họ muốn phá bỏ phong ấn chỉ là việc nhỏ rất dễ dàng, nhưng cứ như vậy nhân gian này có thể sẽ không chịu nổi. Ma Hoàng là đến đây để giải buồn, không phải đến phá hoại thế giới, tuy rằng y là người đứng đầu chúng Ma Vương, nhưng còn chưa đến mức động tâm tư với một nhân gian nhỏ yếu như thế này.

Thôi thôi, phong ấn thì phong ấn đi, dù sao cũng không phải là không có sức mạnh. Nhưng mà…… Nơi đấy rốt cuộc là địa phương quỷ quái nào chứ!?

Ma Hoàng bệ hạ lạc đường trong rừng rậm đô thị, lần đầu tiên khổ não đến mức đôi mày nhíu lại.

***

Một ngày này, Minh Tôn chuồn ra khỏi đế quan, lấy một tấm thẻ Black Gold mà đám tín đồ xem như tiền hương khói quyên tặng (các thân ái xem qua ‘Thập Thế Luân Hồi chi Thương Hải Trường Ca’ có cảm thấy cảnh này nhìn quen mắt không?) lượn qua một vòng quanh thành phố buôn bán phồn hoa nhất này, đột nhiên một giọng nói thu hút sự chú ý của hắn.

“Ông chủ, điện thoại di động này có vấn đề, tôi muốn đổi một chiếc khác!”

Minh Tôn quay đầu, phát hiện có một người đàn ông cao ngất đang đứng trong cửa hàng bán đồ điện tử trước mặt, một thân âu phục màu đen vừa người toát ra khí thế cực lớn, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy bóng người chứ không nhìn đến được gương mặt và vẻ mặt của y, nhưng nhìn vẻ mặt của nhân viên bán hàng ở phía đối diện run rẩy căng thẳng cẩn thận chỉ hận không thể quỳ xuống, người này có lẽ là xã hội đen?

Nhân viên trong cửa hàng run rẩy lắp bắp nói:

“Quý, quý khách, điện thoại di động của ngài không, không có vấn đề gì, chúng tôi không, không, không thể đổi hàng.”

Người mặc đồ đen cao lớn kia nói chuyện không nhanh không chậm, bình tĩnh không chút gợn sóng, nhưng vẫn có thể khiến người ta cảm giác được y không vui.

“Vì sao ta không lên được QQ?”

Minh Tôn ☉_☉một cái.

Nhân viên của cửa hàng kia vẫn run rẩy nói:

“Vậy, có lẽ là ngài nạp, nạp phí điện thoại không đủ. Hoặc là QQ của ngài đang cập, cập nhật.”

Người áo đen kia nói:

“Không hiểu. Ông kiểm tra một lần cho ta! Nó phải khôi phục lại chức năng cũ mới được!”

Loại cách nói như đang mệnh lệnh kia, khiến Minh Tôn không hiểu sao có chút nóng nảy. Hắn nghiêng đầu ngẫm nghĩ, bỗng nhiên nhếch miệng cười, đi qua cực kỳ tự nhiên vỗ vỗ vai người áo đen kia, cười hắc hắc nói:

“Ông anh, tôi xem giúp anh…… A a a—“

Sau khi Minh Tôn nhìn thấy rõ mặt của người áo đen kia mắt liền trừng lớn, dáng vẻ giống như là gặp phải quỷ, giọng nói cũng giống như có thứ gì đó tắc trong mũi.

Trên gương mặt người áo đen kia có đeo một chiếc kính đen cực kỳ tàn bạo, chỉ lộ ra sống mũi cao thẳng cùng đôi môi nghiêm túc mím chặt, nhưng sau khi nhìn thấy rõ Minh Tôn thì, đôi môi mỏng kia nhếch lên thành nụ cười mỉm không có ý tốt.

“A, con trai, con đến thật đúng lúc, xem giúp ta cái điện thoại di động này đi.”

Nhân viên cửa hàng ở đối diện thiếu chút nữa thì quỳ xuống. Người mặc áo đen này mặc dù có khí thế đáng sợ, nhưng vẻ ngoài cũng anh tuấn vô cùng, da thịt cũng căng bóng, nào giống người có con trai lớn như vậy rồi chứ?

Toàn thân Minh Tôn cứng lại, hận không thể xoay người bỏ chạy, lúc này chỉ có thể cười gượng đáp:

“Ha, ha, lão cha, ngài sao lại đến đây?”

Người áo đen cũng không nói lời dư thừa, trực tiếp ném điện thoại di động trong tay vào tay hắn.

Khóe miệng Minh Tôn co rút, cúi đầu nghiên cứu một chút, nói:

“Phần mềm đang nâng cấp. Con xem xem…… Ừm, như vậy, sau khi cập nhật còn mất thêm…… Được rồi, có thể sử dụng rồi.”

Minh Tôn đưa trả lại điện thoại di động, cúi đầu, xấu hổ đến mức hận không thể giả vờ như không nhận ra người thân.

Lão cha của hắn đã nhiều tuổi như thế, lại còn đi chơi nông trại vui vẻ…… Thậm chí hắn vừa rồi bất cẩn còn nhìn thấy lão cha hắn mở một tài khoản weibo nữa!!!?

Minh Tôn cúi thấp đầu tròng mắt đảo loạn nhanh như chớp, nghĩ làm cách nào có thể chạy trốn thoát khỏi lão cha.

Đáng chết, đều là do liên hệ máu mủ của Ma giới này không có cách nào làm phai mờ được nên mới vô thức bị lão cha hấp dẫn, muốn chết hay sao lại còn chạy đến đây hỏi chuyện. Huyết mạch kỳ diệu của Ma giới luôn tạo liên hệ gắn bó nhất giữa phụ thân và hài tử đầu tiên, những tử nữ phía sau lại khác biệt rất lớn. Hơn nữa là trưởng tử của vua ở Ma giới, Minh Tôn còn là Ma Thái tử đệ nhất được Ma giới thừa nhận, địa vị người kế thừa không thể lay chuyển, cho dù hai đệ đệ Thừa Thiên và Kế Tô mới sinh bên dưới cũng không thể thay đổi điểm này.

Ma Hoàng xác nhận điện thoại di động của mình đã khôi phục lại chức năng lên mạng như cũ, trong lòng rất thỏa mãn, thản nhiên nói với nhi tử:

“Được rồi, đi thôi.”

Minh Tôn hỏi:

“Đi đâu cơ?”

“Mời ta ăn cơm!”

Khóe miệng Minh Tôn co rút, nói:

“Thứ của nhân gian ngài có thể ăn sao? Còn nữa, lão cha ngài sao lại đến nhân gian vậy? Thế giới này có phải là sẽ bị nổ toi bất cứ lúc nào hay không?”

Vừa nói hắn vừa đảo mắt cảnh giới nhìn sang xung quanh, vẻ mặt giống như thế giới này sẽ không còn nhìn thấy ngày mai nữa.

Ma Hoàng trừng mắt liếc nhìn nhi tử một cái, ẩn ẩn có sát khí. Minh Tôn liền ngậm miệng không nói gì nữa.

Phẩm vị của Ma Hoàng cực cao, trực tiếp tiến vào một khách sạn lớn cấp độ năm sao xa hoa nhất ở tòa nhà thương mại bên cạnh, đi vào phòng ăn ngồi xuống, nhân viên phục vụ gần như phải quỳ xuống mà đưa thực đơn đồ ăn lên.

Minh Tôn nhịn không được dùng thần thức truyền âm nói:

“Phụ hoàng, ngài thu liễm khí thế một chút, cẩn thận lại dọa đến người khác.”

Ánh mắt lạnh lùng của Ma Hoàng liếc một cái lên kiểu tóc, khuyên tai cùng quần áo của nhi tử một cái, nói:

“Ta đã bị ngươi dọa trước rồi.”

Minh Tôn lại ngậm miệng lại.

Ma Hoàng cũng không hỏi ý kiến của nhi tử, tự gọi đồ ăn. Trong lúc đợi đồ ăn hai phụ tử mắt to trừng mắt nhỏ, không có ai nói chuyện. Ma Hoàng đã bỏ kính đen xuống, lộ ra gương mặt cực kỳ anh tuấn, lập tức thu hút đến vô số sự chú ý của người đi vào khách sạn, thậm chí có một nhân viên phục vụ bởi vì nhìn quá chăm chú mà lúc bưng khay đã đụng vào cây cột, còn là nam. (nữ thì khỏi cần nói đi |||)

Cảm giác tồn tại của Minh Tôn thực ra cũng là vô cùng mạnh mẽ. Vẻ ngoài tuấn mỹ âm nhu của hắn hoàn mỹ đến mức không thuộc về con người, một đôi mắt thâm thúy hẹp dài tản ra khí thế đường hoàng cùng hơi thở nguy hiểm, ngũ quan trên mặt rất hợp với mái tóc ngắn màu đỏ, còn có loại trang phục kiểu dáng khác thường kia nữa, không có giờ phút nào là không thu hút ánh mắt của người bên cạnh. Chỉ là ở trước mặt người cha Ma Hoàng của mình, hắn cố ý thu lại khí chất của bản thân, liền trông giống như một người bình thường, không hề thu hút sự chú ý của người khác.

Ma Hoàng thực ra cũng dùng cách như thế, làm nhạt đi ma quang cùng dung mạo của bản thân. Nhưng dù vậy, sự quyến rũ của hắn cũng không phải loại mà người thường có thể thừa nhận.

Minh Tôn oán thầm trong lòng: Đây đúng là đại khí của hormone giống đực mà!

Ma Hoàng đột nhiên lên tiếng:

“Ngươi không thành thật ở trong đế quan của phụ thân ngươi, chạy ra đây làm cái gì!”

Minh Tôn còn tưởng là y nhìn thấu mấy lời mình vừa mắng thầm ở trong bụng chứ, không khỏi giật mình một cái, có chút chột dạ mà nhìn sang chỗ khác, nói:

“Con cũng không thường xuyên đi ra. Gần đây đúng lúc không có chuyện gì làm, đi ra ngoài hít thở một chút, thuận tiện mua vài thứ.”

Ma Hoàng liếc mắt một cái nhìn mấy thứ hắn mua, từ lỗ mũi phát ra một tiếng hừ lạnh khinh thường.

Minh Tôn nhịn không được trừng mắt, thầm nghĩ: Khinh thường cái gì chứ? Bản thân ngài còn không phải là mua một chiếc điện thoại di động táo gặm để chơi trò chơi trên mạng sao!

Tóm lại, hai cha con này thực ra là người tám lạng người nửa cân.

Đồ ăn được bưng lên, Ma Hoàng cử chỉ ưu nhã bắt đầu dùng cơm, Minh Tôn lại thờ ơ như không cầm dĩa ăn từng miếng bít tết. (Tên nhóc này răng miệng tốt, không cần cắt cũng có thể ăn sống thịt bò.)

“Cha, ngài đến nhân gian bao lâu? Phụ thân đâu? Không cùng đến với ngài sao?”

Minh Tôn đã thông qua thuật phân thân tìm hiểu được chân tướng Ma Hoàng đến nhân gian từ một nửa kia của mình ở Ma giới. Nhưng bởi vì tốc độ thời gian trôi qua ở Ma giới và nhân gian không giống nhau, ở Ma giới hiện tại chỉ qua nửa ngày, mà lão tử của hắn không biết là đã đến nhân gian bao lâu rồi.

Ma Hoàng thản nhiên nói:

“Hơn nửa năm đi. Hắn ở Châu Âu, không ở cùng với ta.”

Minh Tôn muốn hỏi: ‘Hai ngài không phải là đến nhân gian hưởng tuần trăng mật sao? Sao lại không ở cùng nhau chứ?’, nhưng nghĩ đến tính cách của lão tử hắn, Minh Tôn không có hứng thú bị y một cước đạp đến Bắc Cực, bởi vậy sáng suốt không có đi hỏi, sửa lời nói:

“Phụ thân làm gì ở Châu Âu? Ngài gần đây ở nhân gian sống thế nào?”

Bởi vì cấp bậc của Ma Hoàng và Trọng Quang quá cao, Minh Tôn mặc dù thật sự mạnh mẽ, nhưng bị Trọng Quang giam lại chín phần năng lực ném vào đế quan để tu luyện, bởi vậy hiện tại không hề có một chút cảm ứng nào với hơi thở của hai vị phụ thân. Nếu không phải hôm nay xui xẻo bị huyết duyên hấp dẫn gặp nhau, chỉ sợ đến lúc Ma Hoàng rời đi rồi Minh Tôn cũng sẽ không biết được là y từng đến đâu.

Ma Hoàng vừa ưu nhã xắt bít tết, vừa không nhanh không chậm nói:

“Hắn ở Italy trà trộn vào đảng Bàn Tay Đen, ta hiện tại đang làm công chức trong chính phủ.”

“Phụt –“

Rượu đỏ trong miệng Minh Tôn phun thẳng ra ngoài.

Ma Hoàng bình tĩnh thi pháp, khiến phạm vi đám rượu đỏ này bắn tới tránh xa khỏi mình.

Minh Tôn hoàn toàn thất hồn lạc phách. Nói thẳng ra là không biết phụ thân Thần đế của mình đi vào đảng Bàn Tay Đen khiến hắn chấn động, hay là lão tử Ma Hoàng của hắn lại vào chính phủ làm ‘nô bộc của nhân dân’ khiến hắn kinh hoảng hơn.

Hắn ngây ngốc một lát, cuối cùng bình tĩnh trở lại, thật cẩn thận nói:

“Ngài…… không định họp mặt với phụ thân sao?”

Ma Hoàng thong thả ung dung ăn một miếng thịt bò, lại uống một ngụm rượu đỏ, có vẻ là rất hài lòng với thức ăn của khách sạn này, trả lời bằng một câu khác:

“Khi nào quay về Ma giới thì nhớ nhắc nhở ta mang theo đầu bếp này về.”

Khóe miệng Minh Tôn giật nhẹ, nói:

“Thân thể của con người yếu ớt, không đến Ma giới được. Cho dù là dẫn hồn phách đi, đến Ma giới cũng không có cách nào hòa nhập với thân thể của ma.”

Ma Hoàng nói:

“Ta tự có cách.”

“Cha, con hỏi ngài chuyện của phụ thân mà. Các ngài không phải là cùng đến đây sao? Sao giờ lại như vậy chứ?”

Như vậy là có ý gì? Nếu hắn với Ngao Liên nhà hắn cùng đến nhân gian đi hưởng tuần trăng mật, thật không biết là đẹp biết bao nhiêu đâu.

Minh Tôn ở nhân gian và Minh Tôn ở Ma giới cùng tiếc nuối mà thở dài than.

“Gấp làm gì, sớm muộn cùng sẽ gặp lại.”

Ma Hoàng có chút thờ ơ. Thời gian đối với y là chuyện không có ý nghĩa nhất, cho dù tính là y nghèo đến mức không có gì cả, cũng có thời gian nhất. Lại nói, y một chút cũng không muốn gặp lại cái tên lười biếng khốn kiếp kia! Thật, sự, không, nhớ, một, chút, nào!

Minh Tôn đột nhiên nghĩ đến, vị phụ thân Thần đế kia của hắn nếu cũng đến nhân gian, bản thân mình sau này chỉ sợ sẽ không dễ chuồn êm nữa.

Không cần đâu! Hắn không muốn cả ngày phải ngồi trong đế quan tu luyện! Có gì mà cần phải tu luyện chứ? Hắn đã là người thừa kế của Ma giới, là ma có thực lực mạnh mẽ nhất chỉ sau Ma Hoàng, vì sao còn phải khổ bức tu luyện pháp thuật của thần tiên? Tương lai hắn cũng không phải là đi đến Thiên đình làm Ma Hoàng.

Ma nào mới có thể đuổi được vị phụ thân Thần đế kia đi đây? Đúng rồi, chỉ cần để phụ thân và lão cha ở cùng với nhau, ông ấy sẽ không có thời gian trông chừng mình. Với tính cách tản mạn lười biếng của phụ thân, một lần chỉ có thể nhìn thẳng một người. Hơn nữa ở cùng một chỗ với phụ thân, lão tử Ma Hoàng của hắn đại khái cũng không có thời gian để quản hắn.

Minh Tôn nhanh chóng tìm được điểm quan trọng, không khỏi lộ ra một nụ cười tươi có chút xảo trá.

Phụ tử hai người dùng cơm xong, Ma Hoàng bình tĩnh đợi Minh Tôn thanh toán. Minh Tôn không còn đường lựa chọn lấy thẻ Black Gold ra tính tiền cơm hơn vạn đồng. Thẻ Black Gold này vẫn là do tín đồ lần trước đến được đế quan hoàn nguyện dâng làm phí hương khói, nếu không có tiền của tập đoàn Lư thị, tài sản của hai phu phu kia cũng đến góp một nửa, bằng không sẽ không chịu nổi mức độ tiêu tiền như thế này của Minh Tôn đâu. (Tình hình cụ thể xem bản sách đặc điển của ‘Thập Thế Luân Hồi chi Thương Hải Trường Ca’)

Xem ra năng lực tiêu tiền của lão tử hắn cũng không thấp. Minh Tôn nếu không muốn bị ăn đến sụp đổ, thì phải mau mau nghĩ cách đuổi lão tử của hắn đi.

Ra khỏi khách sạn, Ma Hoàng lấy điện thoại di động ra:

“Đưa số di động và QQ của ngươi cho ta.”

Minh Tôn không khỏi lộ ra vẻ mặt ☉o☉. Hắn vốn muốn nói rằng mình không có, nhưng nhìn dáng vẻ cười như không cười của lão tử hắn nhìn mình chằm chằm, vẫn là ngoan ngoãn dâng số của mình lên.

Ma Hoàng phất phất tay:

“Giữ liên lạc!”

Rồi mới thành thạo gọi một chiếc taxi rời đi.

Minh Tôn sau khi ngây người ra hồi lâu, lập tức thuấn di phi về đế quan của Thần đế Trọng Quang, lật ra ngọc bội liên lạc mà phụ thân để lại cho hắn, tìm kiếm vị trí của phụ thân.

***

Ba ngày sau, Thần đế Trọng Quang bị Minh Tôn khẩn cấp gọi về lười biếng đi xuống máy bay, hai tay trống không đi ra khỏi sân bay, Minh Tôn đang dựa bên cửa khẩu chờ hắn.

Trọng Quang để tóc dài đến bả vai, trên mặt đeo kính đen. Thân trên mặc một chiếc sơmi màu tím đậm, ngực và cổ tay áo đều thêu hoa văn vàng kim tinh xảo, cổ áo hơi mở rộng, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp bên trong, trên cổ đeo một sợi xích bằng bạch kim tao nhã, phía trước có ***g một mặt bạch ngọc. Thân dưới hắn mặc một chiếc quần âu dài màu đen thẳng tắp vừa người, dưới chân cũng đi một đôi giày da màu đen.

Cách ăn mặc như thế này thật ra rất bình thường, nhưng mặc ở trên người hắn liền lộ ra khí chất vô cùng cao nhã, hơn nữa vai rộng eo nhỏ, chân dài thẳng tắp, giống hệt như người mẫu, tản ra khí chất vô cùng mạnh mẽ của ngôi sao hàng đầu, vô cùng thu hút người khác. Đi qua sân bay không có người nào là không ghé mắt nhìn, thậm chí còn có mấy paparazzi cầm máy ảnh lén chụp liên hồi, vừa tìm kiếm trong ký ức là dáng vẻ của vị đại minh tinh nào trong làng giải trí? Dáng vẻ đẹp như thế không có lý nào không phải là ngôi sao hạng nhất!

Minh Tôn cũng kế thừa thể chất quyến rũ người khác của hai lão tử. Hắn tùy tiện mặc bên trong một chiếc áo ba lỗ màu trắng, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lửng màu đen bình thường, thân dưới mặc một chiếc quần quân phục màu đen, chân đi một đôi bốt cao cổ của nam kiểu dáng mới nhất năm nay, toàn thân tản ra hơi thở phóng khoáng tràn đầy thanh xuân.

Trên mặt hắn đeo một chiếc kính đen siêu lớn, còn lớn hơn cả chiếc kính đen của lão tử hắn, che khuất hơn nửa gương mặt tuấn mỹ tinh xảo của hắn. Mái tóc ngắn màu đỏ vểnh lên, vành tai đeo hai chiếc khuyên hình đầu lâu bằng bạc lấp lánh.

“Ha, nhi tử.”

Đôi chân dài của Trọng Quang không nhanh không chậm đi qua, lười biếng gọi.

Minh Tôn chạy qua, không nhịn được nói:

“Sao lại lâu như vậy? Con đã đợi hơn một giờ rồi.”

“Máy bay cất cánh muộn.”

Trọng Quang nhún vai.

“Sao ngài không tự mình bay đến đây, còn ngồi máy bay làm gì chứ!”

Minh Tôn nhịn không được oán giận. Là vị thần cai quản thời gian và không gian, Trọng Quang chỉ mất chút thời gian là có thể di chuyển từ Italy đến đây, ai ngờ lại nhất định muốn ngồi máy bay gì đó, còn dứt khoát phải là nhi tử tự mình đến đón. Trong mắt Minh Tôn, đây chỉ là trò của đám ăn chơi trác táng, lắm trò vẽ chuyện như thế!

“Như vậy đỡ phí sức rất nhiều. Còn có thể đánh một giấc ở trên máy bay.”

Trọng Quang tháo kính đen xuống nheo mắt cười nhìn nhi tử, đưa tay lên đầu hắn xoa xoa, khen nói:

“Ai da, kiểu tóc không tệ.”

“Đừng có sờ loạn!”

Minh Tôn vỗ tay hắn gạt ra, thực sự cảm thấy tuyệt vọng với độ lười biếng của lão tử hắn, nói:

“Nhanh nhanh đi thôi, phí đỗ xe rất đắt.”

“Tiền hương khói không đủ để ngươi tiêu sao nhi tử? Ta nhớ rõ đám tín đồ của ta đều rất hào phóng.”

Minh Tôn hừ nói:

“Hiện tại vật giá rất đắt, có thể giảm liền giảm, lãng phí là đáng xấu hổ!”

“Quả nhiên là có tiến bộ.”

Trọng Quang khen thưởng. Cũng không phí công ném nhi tử đến nhân gian học hỏi, xem, thói quen xa xỉ bị Ma Hoàng dưỡng từ nhỏ đã sửa được không ít rồi.

Trọng Quang có chút đắc ý trong lòng, nói:

“Con đợi đã, ta còn có một người bạn đến cùng.”

Minh Tôn nhíu mày:

“Không phải chỉ có một mình ngài sao? Còn bạn bè gì nữa?”

“Đến đến. Ly Tranh, bên này bên này!”

Trọng Quang nhiệt tình vẫy vẫy tay.

Minh Tôn đưa mắt nhìn theo hắn, thiếu chút nữa ngã lăn ra đất. Cha của ta ơi, ngài mang Thần đế Đông Hoa cùng với cái tên miệng rộng nhà hắn đến làm gì vậy?

Một người đàn ông cao lớn tuấn mỹ ôm một người có gương mặt xinh đẹp độ tuổi giữa thiếu niên và thanh niên đi đến đây.

“Chào, Thần đế Đông Hoa, Thố Nhi Thần, đã lâu không gặp.”

Khóe miệng Minh Tôn giật nhẹ.

Người đàn ông tuấn mỹ cười ôn hòa, nói:

“Đã lâu không gặp. Ngao Liên gần đây khỏe không?”

“Y rất khỏe, Ngao Mộng và Doanh Thái cũng khỏe, cả nhà chúng ta đều rất khỏe!”

Minh Tôn gật đầu, nói:

“Ngài và Thố Nhi Thần đến đây chơi sao? Chào mừng chào mừng. Nhưng lão tử nhà ta cũng ở trong thành phố, nhỡ như đụng phải các người sẽ không đánh nhau một trận chứ?”

Vừa nói hắn vừa u oán liếc mắt nhìn Trọng Quang một cái.

Trọng Quang cười ha ha:

“Có ta ở đây, sao bọn họ có thể đánh nhau chứ? Nhi tử ngươi hiện tại càng lúc càng lo nhiều, cẩn thận nhanh già.”

@#$%^%&!!! Minh Tôn nhịn không được mắng to trong lòng. Ngài coi đây là chuyến dạo chơi của thần ma chắc? Cả đám nhập vào sẽ náo nhiệt như thế nào!

Thố Nhi Thần chơi đùa lọn tóc dài buông xuống trước ngực, cười khẽ, chậm rãi nói:

“Ngươi dường như có chút không chào đón chúng ta? Chắc là không phải đang thầm mắng chúng ta trong lòng là phiền chứ?”

Thố Nhi Thần kiêu ngạo nhà ngươi nữa, không có việc gì không ở nhà ôm con, chạy ra đây muốn gây họa hại ai!? Minh Tôn nhìn Thố Nhi Thần cao ngạo khó gần lại tùy ý phát tán khí chất cùng dùng mạo kiều diễm, liền nhịn không được muốn trừng mắt. Trong lòng là thật sự khâm phục Thần đế Đông Hoa, còn thật sự không hiểu vì sao Thần đế Đông Hoa lại coi trọng Thố Nhi Thần kiêu ngạo tự yêu bản thân lại có chút vui giận bất thường này nữa. Cho dù Thố Nhi Thần là thần tiên cai quản nhân duyên đồng tính, cũng không có bản lĩnh lớn đến mức bẻ cong được một vị Thần đế Thượng Cổ đâu.

Minh Tôn cuối cùng chỉ có thể tổng kết: Thần đế Thượng Cổ đều không có mắt nhìn tốt! Nhìn vị lão tử Thần đế nhà hắn xem, còn không phải là coi trọng phụ vương Ma Hoàng cáu kỉnh lãnh ngạo kia của hắn sao.

Minh Tôn cũng không so đo với Thố Nhi Thần, nhẹ nhàng mỉm cười nói:

“Ngài nghĩ nhiều rồi, nhiều người mới náo nhiệt. Các ngài muốn đi đâu? Nếu cùng đường ta có thể đưa các ngài một đoạn.”

Bốn người ra khỏi sân bay, một đường bị vô số người ghé mắt nhìn, thật sự là rất chói mắt. Nhưng bốn người đã sớm quen với những ánh mắt này, vô cùng bình tĩnh.

Minh Tôn lái một chiếc Land Rover bóng loáng đến, Trọng Quang cười nói:

“Con ngoan, ánh mắt ngươi không tệ.”

Phụt một tiếng, Thố Nhi Thần không chút lịch sự bật cười. Con ngoan? Có lẽ y về nhà cũng có thể gọi đám bảo bối nhà mình như thế, hơn nữa thật chờ mong vẻ mặt của Thanh Chiếu lúc đó.

Minh Tôn đã miễn dịch với biệt danh mà phụ thân thỉnh thoảng gọi, mặt không chút cảm xúc nói:

“Bình thường bình thường. Lên xe thôi.”

Thần đế Đông Hoa khách sáo nói:

“Đa tạ ngươi. Đưa chúng ta đến khách sạn là được rồi.”

Minh Tôn hỏi:

“Các ngài là đi tu hành?”

“Du lịch. Thố Nhi nghe nói gần đây nhân gian rất phồn hoa, nhất định phải đi thử cho biết.”

Thố Nhi Thần nói:

“Chúng ta vừa quay về từ Châu Âu, ở bên kia vừa gặp được Thần đế Trọng Quang. Không ngờ rằng Thần đế Trọng Quang cùng vị Ma Hoàng bệ hạ kia cũng đến nhân gian giải sầu.”

Trọng Quang cười nói:

“Chủ yếu là đến xem nhi tử thôi.”

Mắt hạnh quyến rũ của Thố Nhi Thần hơi nheo lại, liếc nhìn về phía Minh Tôn đang lái xe ở đằng trước, mím môi cười:

“Thật là tấm lòng của từ phụ.”

Minh Tôn vừa lái xe khóe miệng vừa run rẩy. Thố Nhi Thần này rất có bản lĩnh biến một câu nói bình thường thành quái lạ, không khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp thì chính là bị cười cợt chế nhạo, tóm lại là có thể khiến ngươi tức chết.

Tiễn Thần đế Đông Hoa và Thố Nhi Thần đến khách sạn rồi, Minh Tôn kéo Trọng Quang muốn quay về đế quan, Trọng Quang nói:

“Từ từ đã, đến thẳng tìm Trường Đình đi, cho y một kinh hỉ.”

Minh Tôn mừng thầm trong lòng, chỉ cần phụ thân và phụ vương ngâm mình ở cùng nhau, sau này sẽ không có thời gian đi quản hắn. Ngoài miệng còn rất đứng đắn nói:

“Vậy ngài tự đi là được rồi, con không đi. Con muốn quay về trông coi đế quan nữa.”

Trọng Quang túm cổ nhi tử xách lên:

“Gấp cái gì chứ. Khó có được một nhà ba người chúng ta họp mặt, cùng ăn một bữa cơm đi.”

Minh Tôn cười gượng nói:

“Không tốt đâu. Con cũng không muốn làm bóng đèn chen giữa ngài với phụ hoàng.”

Trọng Quang nói:

“Không sao. Ngươi chính là bảo bối trong lòng chúng ta mà, các phụ thân sao có thể ngại ngươi cản trở chứ.”

Khóe miệng Minh Tôn sắp rút gân, cắn răng nói:

“Con thấy sau này nên để Kế Tô đến trông coi đế quan giúp ngài đi. Liên gần đây có mang, con muốn rút thêm chút thời gian ở bên cạnh y.”

Trọng Quang không chút bận tâm nói:

“Ngươi không phải là luôn ở bên cạnh nó ở Ma giới sao?”

Vậy thì ngài đừng có tách một nửa của con ra nhốt ở trong này nữa, còn bắt người ta ở Ma giới giữ nhà, lại kêu người ta đi trông coi đế quan, sao có thể sai bảo nhi tử như thế chứ!

Minh Tôn lặng lẽ cầu khẩn hai đệ đệ Thừa Thiên và Kế Tô có thể sớm ngày trưởng thành, nhanh nhanh đến giúp hắn làm việc đi!

Đến chỗ Ma Hoàng làm việc, Minh Tôn nhìn bên ngoài cánh cổng kia treo sáu chữ lớn ‘Trụ Sở Công An Hoàng Thành’, không khỏi nằm gục trên bàn thở dốc.

Phụ hoàng, ngài còn việc gì kích thích hơn nữa không? Làm công chức thì thôi đi, lại còn là cảnh sát……

Minh Tôn vào một giây này cuối cùng cũng nhận ra Ma Hoàng là boss có sức mạnh lớn nhất. Liệu có thể bị nổ đến mức máu thịt tung tóe hay không đây!?

Ma Hoàng đúng năm giờ ba mươi thì tan tầm. Thay đổi đồng phục thảnh thơi thảnh thơi đi ra khỏi phòng làm việc, dọc một đường đi đồng nghiệp, cấp trên, bác gái quét dọn, ngay cả mấy tên trộm vặt và nát rượu làm bậy bị bắt về cũng đều dùng ánh mắt si mê nhìn theo y đi xa.

Ma Hoàng cực kỳ bình tĩnh trước mấy ánh mắt này. Mặc dù lúc đầu y đối với mấy nhân loại nhỏ bé như con dế này cũng không có chút bận tâm, nhưng sau khi ở chung với nhau một thời gian, loại cuộc sống của cảnh sát lúc nào cũng bận rộn với mấy việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi này, thế nhưng lại khiến tâm ma bất động đã lâu của y sinh ra một chút hứng thú.

Xem ra cuộc sống ở nhân gian quả thực là thứ hao mòn thời gian tốt nhất.

Ma Hoàng chậm rãi đi ra cổng, liếc mắt một cái liền nhìn thấy chiếc xe Land Rover kiêu ngạo ngang ngược kia của nhi tử đỗ ở bên đường. Trọng Quang từ trong xe vươn đầu ra, mỉm cười với y, ngón tay nhẹ nhàng điểm nhẹ một cái lên môi mình, rồi mới thổi một hơi, làm động tác thổi sang đây.

Ma Hoàng đã coi như nhìn không thấy loại hôn gió mờ nhạt này của Trọng Quang (thực ra trong lòng vẫn rất vui vẻ đi?), bình tình kéo cửa xe ra đi vào, nói:

“Sao ngươi lại đến đây?”

Ngữ khí của Trọng Quang vô cùng thản nhiên nói:

“Vốn từ đầu chúng ta nên ở cũng một chỗ. Ta đến muộn, gần đây ngươi thế nào rồi?”

Ma Hoàng trả lời ngắn gọn:

“Rất tốt.”

Trọng Quang nắm chặt tay y vuốt vẻ, khóe miệng lộ ra ý cười dịu dàng:

“Nhớ chết ta rồi.”

Ma Hoàng nghiêng đầu nhìn về phía hắn. Trọng Quang chậm rãi nghiêng qua.

“Khụ khụ khụ –“

Tiếng ho khan kịch liệt vang lên chen ngang không khí màu hồng phấn giữa hai người. Gương mặt Minh Tôn cũng sắp co rút, cắn răng nói:

“Các ngài sẽ không quên là con còn ở trong này đi?”

Ma Hoàng lạnh lùng phóng một ánh mắt như đao qua, Minh Tôn ngồi ở hàng ghế trước cảm thấy lưng mình phát lạnh. Vẫn là Trọng Quang dịu dàng hơn, nói:

“Con ngoan mau lái xe. Cha ngươi vừa mới tan tầm, nhất định là đói bụng, chúng ta nhanh đi ăn cơm.”

Minh Tôn bị giọng điệu ‘vợ hiền’ của phụ thân làm cho buồn nôn đến sắp thổ ra rồi, nhịn không được oán giận với ái nhân ở Ma giới:

“Ngươi nói xem đây là chuyện gì chứ! Phu phu bọn họ buồn nôn còn mắng ta sao? Ta chỉ là tài xế! Ta chỉ là một cái bóng đèn chen ngang!”

Ngao Liên thấp giọng cười một tiếng, an ủi ái nhân đang nổi trận lôi đình:

“Phụ thân bọn họ cũng là nhớ thương ngươi, ngươi cứ đi theo bồi bọn họ đi.”

Minh Tôn ôm Ngao Liên cắn lên cổ y một cái, nói:

“Ta và ngươi lúc ở cùng nhau thì, chưa bao giờ muốn để Ngao Mộng và Doanh Thái chen ngang chúng ta.”

Ngao Liên nghe vậy không khỏi bật cười, vuốt ve cái bụng hơi hở ra của mình, nhướn mày nhìn về phía Minh Tôn:

“Vậy nó thì sao?”

Minh Tôn nhịn không được cũng mỉm cười, vuốt ve bụng y nói:

“Này thì không có cách nào. Nhưng đợi nó sinh ra rồi, có thể ném xa bao nhiêu ta sẽ ném.”

Ngao Liên đặt vuốt rồng của mình lên cổ Minh Tôn uy hiếp, nheo mắt nói:

“Ngươi ném thử xem.”

“Nói đùa nói đùa thôi! Ta nào bỏ được chứ!”

Minh Tôn ôm Ngao Liên ngã xuống giường, vừa hôn lên cổ y, vừa vuốt ve thân thể y, đồng thời đáy mắt cũng lóe lên tia sáng, xẹt qua một tia sáng giảo hoạt xấu xa.

Hừ hừ, nếu lão cha nhất định muốn cho hắn đi làm bóng đèn, vậy hắn cũng không thể lãng phí thời cơ này, nhất định phải khiến hai vị phụ thân trở nên ‘bận rộn’, tương lai cũng không còn thời giờ đi quản hắn mới được!

“Ai da –“

Minh Tôn còn đang đắc ý, đột nhiên vành tai nhói đau, bị Long thần đại nhân nhéo một cái.

Ngao Liên nheo mắt cười nhạt nói:

“Nếu lúc ở cùng ta không tập trung như thế, vậy thì cút ra xa một chút đi!”

“Đừng, đừng! Đây chỉ là hiểu lầm……”

Không nhắc đến Minh Tôn ở Ma giới an ủi ái nhân đang buồn bực thế nào, lúc này hắn ngồi ở trong khách sạn nơi nhân gian, đang cầm tờ thực đơn ‘chăm chú’ gọi đồ ăn.

Hắn không chăm chú không được, bởi vì hai vị phụ thân đại nhân ở đối diện toàn thân đang phát ra loại không khí màu hồng phấn nhàn nhạt, khiến hắn hận bản thân mình không thể cũng biến luôn thành không khí.

“Khụ khụ, mấy món ăn này đã được chưa? Phụ thân đại nhân còn ý kiến gì không?”

Trọng Quang và Ma Hoàng cùng nói:

“Không có ý kiến.”

“Như vậy đi.”

Minh Tôn ấn nút gọi nhân viên phục vụ đến phòng gọi đồ ăn, rồi mới tự mình cầm bình rượu rót cho hai vị phụ thân, cười bồi nói:

“Đã lâu không gặp hai vị phụ thân đại nhân, nhi tử xin kính các ngài trước một ly.”

Trọng Quang và Ma Hoàng đều cho nhi tử thể diện, nâng ly rượu lên uống.

Minh Tôn lại ân cần khích lệ nói:

“Một nhà ba người chúng ta khó có được cùng tụ họp một chỗ, nào nào, phụ hoàng phụ thân, lại uống thêm một ly.”

Trọng Quang nói:

“Nhi tử ngoan hiểu chuyện.”

Ma Hoàng nói:

“Bản thân nó cũng có nhi tử lớn cả rồi, còn không hiểu chuyện vậy là sống uổng phí.”

Minh Tôn đã sớm quen với giáo dục đả kích của Ma Hoàng, coi như không có chuyện gì mà đông kéo tây quấn, một hồi hỏi Trọng Quang ở Italy tham gia đảng Bàn Tay Đen thấy thế nào, chơi có vui không; một hồi lại quấn lấy Ma Hoàng hỏi công việc của cảnh sát làm tốt chứ. Tóm lại miệng không nhàn phút nào.

Dần dần Trọng Quang và Ma Hoàng đều cảm thấy ầm ĩ, hai người vừa dùng bữa vừa ứng phó với đủ loại câu hỏi của nhi tử, tay Trọng Quang ở dưới bàn vuốt ve đùi Ma Hoàng, còn có xu hướng dần dần đi lên trên. Vẻ mặt Ma Hoàng vẫn duy trì bình tĩnh, bên dưới lại lấy tay nhéo mạnh.

Hai người ở dưới bàn ngươi đến ta nhéo, đối với chuyện ở trên bàn liền có chút thờ ơ không tập trung. Đợi dùng cơm xong, Ma Hoàng ưu nhã lau miệng, bình tĩnh nói:

“Minh Tôn ngươi đi về trước đi, ta với phụ thân ngươi còn có chuyện cần bàn.”

Minh Tôn biết điều nói:

“Các ngài chậm rãi trò chuyện, con đi trước. Các phụ thân vui vẻ nhé.”

Hắn tiêu sái đi ra, đợi ra khỏi khách sạn rồi mới nhịn không được ôm bụng cười ha ha. Ai kêu bọn họ ở trước mặt mình chơi trò ân ái chứ. Hừ hừ, vậy để cho bọn họ ở trong khách sạn ‘ân ái’ đến đủ đi!

Ma Hoàng và Trọng Quang vốn là không rời khỏi khách sạn, trực tiếp đặt một phòng ở tầng trên. Cô gái kia lúc đặt phòng cho họ thì hai mắt nhìn họ bắn ra sao, trong miệng còn thì thào cái gì mà ‘cường cường’, ‘xinh đẹp’ gì gì đó.

Hai người gấp gáp đi vào trong phòng. Vừa bước vào Ma Hoàng đã ấn Trọng Quang lên tường, kéo tay hắn cầm lấy tính khí của mình, cọ cọ trong lòng bàn tay hắn mấy cái, rất nhanh đã có cảm giác ẩm ướt.

Trọng Quang có chút kinh ngạc, nhưng bản thân cũng rất là hưng phấn, dục vọng đến nhanh khó hiểu. Mặc dù bọn họ không gặp một thời gian, đã sớm không kiềm chế nổi, nhưng với định lực của bọn họ không thể nào không chống lại nổi sự hấp dẫn của đối phương như thế. Nhưng Trọng Quang đã nhanh chóng ném nghi hoặc này ra sau đầu, chỉ cho là vì đi đến nhân gian phải áp chế phần lớn sức mạnh của mình xuống, cho nên sức kiềm chế cũng bị giảm xuống.

“Côn Hạo……”

Ma Hoàng thấp giọng lẩm bẩm, giọng nói trầm thấp ẩn chứa ***, gợi cảm kinh người. Động tác của y rất nhanh, vừa ấn tay Trọng Quang đến vuốt ve tính khí của mình, vừa nhanh chóng cởi thắt lưng của hai người ra, ngón tay còn tràn đầy khiêu khích nhéo mông Trọng Quang một cái.

Trọng Quang thích y nhiệt tình. Ma Hoàng kể tử khi cởi bỏ tâm kết ở cùng một chỗ với hắn thì, dục vọng đối với hắn liền tràn đầy đến kinh người. Trọng Quang cũng không nhàn, một tay nắm lấy tính khí của y nhiệt tình cọ xát, một tay xoa nắn trên cái mông cong của Ma Hoàng, thuận tiện cắm ngón tay vào trong cái khe hẹp kia.

Khi ngón tay chen vào trong thân thể của Ma Hoàng thì, Trọng Quang thay đổi tư thế với y, áp y lên vách tường, đồng thời thắt lưng da cũng tuột ra, quần dài rơi xuống đất.

Trọng Quang ném quần áo vướng víu sang một bên, bắt đầu cúi người xuống tràn đầy *** mà liếm hôn, từ cổ đến xương quai xanh của Ma Hoàng, đầu ngực, eo cùng cơ bụng sáu múi hoàn mỹ, một đường hôn xuống thứ đang nằm trong bụi cỏ rậm rạp kia.

Ma Hoàng phát ra tiếng rên rỉ phiến tình, nhịn không được túm lấy đầu Trọng Quang ấn lên tính khí của mình.

Trọng Quang thân là Thần đế Thượng Cổ, tính cách thực ra vô cùng lạnh nhạt, đối với *** thực ra cũng không nhiệt liệt như thế. Nhưng khi ở cùng với Ma Hoàng thì, hắn lại nguyện ý làm nhiều hơn. Hắn dễ dàng ngậm lấy ‘ma khí’ đã bộc phát kia của Ma Hoàng, chu đáo liếm mút, đầu lưỡi hồng nhạt liếm từ đỉnh xuống thân một lượt rồi mới ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi cực kỳ có tiết tấu mà phun ra nuốt vào.

“Côn Hạo……”

Ma Hoàng rõ ràng là xúc động khó nhịn, nhưng biểu tình trên mặt trước sau vẫn là lạnh lùng không chút thay đổi.

Trọng Quang nhướn mày nhìn lên Ma Hoàng, ánh mắt nóng bỏng quyến rũ, đôi môi đỏ hồng lấp loáng yêu dã xinh đẹp, chỉ là nhìn, Ma Hoàng liền nhịn không được muốn bắn ra.

Không biết qua bao lâu, Trọng Quang vuốt ve phần gốc của y, dùng lực hút một cái, Ma Hoàng cuối cùng cũng phóng thích ra, dịch thể nóng rực ở trong không khí hóa thành ma khí nhàn nhạt, nhanh chóng biến mất.

“Đáng tiếc……”

Trọng Quang có chút tiếc nuối vì bản thân không có cách nào hút được tinh hoa của Ma Hoàng, nhưng việc này cũng không cản trở việc hoan ái song tu của bọn họ.

Hắn lật người Ma Hoàng lại, tiểu huyệt vừa khai thác được một nửa kia đã mở ra đóng lại, ẩn ẩn có chút ẩm ướt. Trọng Quang nhẹ nhàng cắm ngón tay vào, môi nhếch lên cười, ghé bên tai Ma Hoàng nói:

“Bảo bối, ngươi đang gấp gáp chào đón ta đấy.”

Ma Hoàng hừ một tiếng, hai tay chống trên tường, giọng nói khàn khàn:

“Đừng lằng nhằng!”

Trọng Quang biết y sẽ không bị thương, nhưng vẫn cắm vào thật chậm. Hắn thích nhìn thân thể Ma Hoàng cứng lại trong quá trình này, dáng vẻ hơi hơi run rẩy, cho đến khi hoàn toàn đi vào, Ma Hoàng nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp, hắn mới bắt đầu cử động.

Lồng ngực Ma Hoàng phát ra tiếng thở dốc ồ ồ. Trọng Quang dần dần khó có thể kiềm chế, gắp gao nắm chặt vòng eo của Ma Hoàng bắt đầu va chạm mạnh. Mỗi lần đụng vào chỗ sâu nhất, Ma Hoàng liền theo đó mà ngân lên một tiếng cao vút, thân thể cũng càng trở nên mềm mại.

Thân thể bọn họ đều vô cùng mạnh khỏe, không cần bất cứ tư thế xinh đẹp cùng tình thú phụ trợ nào cũng có thể dễ dàng kích động. Bọn họ ở trên vách tường đứng thẳng làm một lần, đến trên giường đổi tư thế lại đến một lần, cho đến khi sắc trời hửng sáng thì Trọng Quang mới ôm Ma Hoàng vào trong phòng tắm, sau đó hai người không nhịn được lại đến một lần nữa trong bồn tắm xa hoa.

Cho đến khi mặt trời lên cao, hai người mới tắm rửa sạch sẽ, cùng ra khỏi khách sạn.

Bọn không cần ngủ hay nghỉ ngơi, cho dù là đại chiến tròn một đêm cũng chỉ là việc nhỏ. Hơn nữa pháp thuật song tu đều tốt cho hai người, bởi vậy hai người đều là thoải mái thích ý. Nhưng khi ra khỏi khách sạn, Ma Hoàng hơi nhíu mi nói:

“Ngươi không cảm thấy đêm qua có chút cổ quái sao?”

Trọng Quang cười khẽ:

“Minh Tôn đại khái là thấy chúng ta lâu ngày gặp lại, làm chút trò thôi, đừng tính toán với nó.”

Ma Hoàng hừ lạnh một tiếng:

“Tiểu tử này càng lúc càng lớn mật, dám chọc ghẹo lên người lão tử, xem ta về sẽ thu thập nó thế nào!”

“Được rồi. Ngươi không phải còn muốn đi làm sao? Sắp muộn rồi, có muốn xin nghỉ hôm nay không?”

Ma Hoàng nói:

“Không được! Ta còn muốn được khen thưởng nữa! Ta đi trước!”

Nói xong liền thi triển một pháp quyết, trong nháy mắt thân ảnh đã biến mất.

Trọng Quang lẩm bẩm:

“Nghiêm túc như vậy làm gì chứ? Thật không biết cách hưởng thụ cuộc sống….. Thôi đi, ta đi về ngủ trước.”

Nói rồi vặn eo một chút, thi triển pháp quyết quay về đế quan.

Lúc này bọn họ còn chưa biết, ngày hôm qua Minh Tôn lén lút bỏ ở vào trong ly rượu của bọn họ thứ gì đó, không chỉ có tác dụng nhất thời đâu.

Minh Tôn ở Ma giới xa xa ôm Long thần cười đắc ý:

“Đây là thứ mà lần trước ta lấy được từ trên Thiên đình…… Ha ha, năm ấy bọn họ sinh ta thế nào, lần này liền sinh thêm một đứa nữa như thế đi!”

“Chẳng lẽ ngươi……”

Ngao Liên giật mình nhìn hắn.

Minh Tôn cười hắc hắc:

“Thừa Thiên và Kế Tô đều không cần bọn họ bận tâm nữa. Lần này tốt nhất là để bọn họ sinh một nữ nhi, cũng thử tư vị bị người quấn xem thế nào!”

Ngao Liên không có cách nào khác ngồi bên cạnh lắc đầu. Xem ra lúc đó sinh Doanh Thái thì tay bận chân loạn, thật sự là để lại bóng ma không nhỏ cho Minh Tôn. Nhưng mà…… Nếu như Thần đế Trọng Quang và Ma Hoàng bệ hạ sinh thêm một tiểu Công chúa, làm bạn với hài tử ở trong bụng mình, có vẻ cũng không tệ.

Ngao Liên nhẹ nhàng vuốt ve bụng, bắt đầu chờ mong một hồi náo nhiệt vẫn chưa đến trong Thiên Ma Cung.

—— Toàn bộ kết thúc ——