Trọng Quang quen biết Ma Hoàng đã được ngàn ngàn vạn vạn năm, dường như là bắt đầu từ lúc sinh ra, đã biết đối phương.
Nhưng sự thật thì, khi ba vị Thần đế Đại Chính, Đông Hoa và Trọng Quang được sinh ra ở mặt trước của ánh sáng thì, trong một khoảng thời gian thật dài lúc đầu đều không biết đến sự tồn tại của Ma Hoàng. Bởi vì Ma Hoàng được sinh ra ở mặt trái của ánh sáng – trong bóng tối.
Vũ trụ chia thành sáng và tối, âm và dương, là tồn tại không thể nào nghịch chuyển được. Trong hỗn độn của vũ trụ thai nghénba vị Thần đế được linh khí vận chuyển, ánh sáng bao trùm, là đại diện của ánh sáng. Mà ở nơi sâu nhất trong bóng tối của vũ trụ, một thế giới hoàn toàn tương phản cũng đang thai nghén.
Ba vị Thần đế ngủ say nhiều năm, chỉ biết được bên cạnh là tồn tại giống như huynh đệ với mình. Đến khi bọn họ tỉnh lại, vu trụ mới thành lập, trời đất được thai nghén, một ít linh khí tràn đầy trên bề mặt mới bắt đầu sinh ra thiên thần. Những vị thần này có phẩm cấp thấp hơn ba vị Thần đế tự sinh ra, nhưng ở sở trường của mình cũng vô cùng mạnh mẽ.
Cho đến khi một thế giới lớn nhất được khai sinh, vạn vật hợp nhất, ba vị Thần đế mới dừng chân ở đó, cũng phát hiện một thứ gọi là Thiên đạo được hình thành. Mà trước khi Thiên đạo hình thành, bọn họ liền phát hiện trong một thế giới khác hoàn toàn tương phản với mình, có một loại bóng tối toàn diện, cùng một loại ma có đặc tính hoàn toàn trái ngược với mình mới sinh. Đó chính là Ma Hoàng – Trường Đình.
Có lẽ là vì tà không thắng chính. Phía ánh sáng mới sinh ra ba vị Thần đế, nhưng phía bóng tối lại chỉ thai nghén ra một Ma Hoàng. Cho nên nói, Ma Hoàng trong một khoảng thời gian rất dài là lấy một địch ba, vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng khi đó bọn họ còn chưa hình thành lập trường đối lập, cho nên ba vị Thần đế chỉ là cảm thấy tò mò vạn phần với một Ma giới mới sinh. Mà Ma Hoàng có lẽ là trời sinh tính cách giảo hoạt, mẫn cảm phát hiện có vẻ bất lợi với mình (chỉ cần đếm số, y liền biết một với ba cái nào lớn hơn), cho nên y khéo léo che giấu dã tâm và bản tính của mình, thể hiện ra một mặt hoàn toàn vô hại.
Lần đầu tiên hai bên gặp mặt thực sự là một tình cờ trùng hợp. Khi đó Ma Hoàng đã ở Ma giới đến chán ngấy, liền phát hiện ra một loại sức mạnh hoàn toàn tương phản với mình, nhưng y từ đầu đã không thích cỗ sức mạnh kia, bởi vậy sau khi cân nhắc, cũng không tùy tiện tiến vào (Cho nên Ma Hoàng là một ma cực kỳ ổn trọng và cẩn thận đó.)
Nhưng sau đó y trong lúc du lịch không gian gặp phải một cơn cuồng phong trong vũ trụ. Đối với một Ma Hoàng mới sinh ra không bao lâu mà nói, sức mạnh của y to lớn, nhưng hoàn toàn không có đủ kinh nghiệm, bởi vậy không thể nghi ngờ là y bị cuốn ra ngoài, rồi mới xuất hiện trên địa bàn của ba vị Thần đế.
Khi ấy ba vị Thần đế đang làm cái gì vậy? Để chúng ta đến giới thiệu một chút.
Bởi vì thế giới lúc này thuộc loại ánh sáng mới sinh ra từ hỗn độn, tất cả đều không hề theo quy luật. Mặt trời cách mặt đất rất gần, nhiệt độ cực cao, những loài có thể sống sót không nhiều, nhưng đều có tu vi cực kỳ lớn mạnh (không lớn mạnh thì đã sớm bị ánh mặt trời phơi nắng đến khô). Hơn nữa lúc này linh lực vô cùng dồi dào, cho nên tu luyện cũng dễ dàng hơn, bởi vậy mới sinh cũng không thiếu tiên linh cổ quái kỳ lại, ví như bộ tộc thần long, bộ tộc thần phượng, còn có những thần tiên dự trữ làm lính canh cổng.
Lúc này ba vị Thần đế còn chưa cao cao tại thượng, biểu hiện cực kỳ thân thiện (chủ yếu là vì Thiên đình còn chưa thành lập, ba vị thuộc loại nhân khẩu chạy khắp nhân gian), thường xuyên di chuyển trên mặt đất. Nhưng tính cách của ba vị Thần đế cũng đã lộ ra phần nào.
Thần đế Đại Chính vui vẻ chạy bốn bể, giúp đỡ quan sát sự sinh tồn và tu hành của những sinh linh trên mặt đất. Thần đế Đông Hoa vui vẻ tu luyện, thường xuyên bế quan không xuất hiện, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đi ngao du với Thần đế Đại Chính. Hơn nữa hai vị Thần đế đều hứng thú với thế gian rộng lớn, đối với mấy việc luyện khí luyện dược cũng là dám nghĩ dám thử.
Mà Trọng Quang thì sao? Chỉ có một chữ có thể hình dung hắn: Trạch! Rất trạch! Siêu cấp trạch! (Đây là mấy chữ rồi?)
(Trạch: chỉ người chỉ thích ở trong nhà.)
Hắn không chỉ trạch, còn lười. Vui vẻ đi ngủ. Đối với Đại Chính và Đông Hoa ngủ sau vô số năm tháng mới tỉnh lại mà nói, thật sự là không thể hiểu nổi vì sao hắn còn có thể tiếp tục ngủ được. Cuộc sống quả thực là không hề có mục tiêu gì cả.
Khi Ma Hoàng rơi xuống phía bên này thì, bởi vì cuồng phong vũ trụ có quy tắc sức mạnh ngang nhau sẽ va chạm, cho nên y nhất định phải va chạm với một sức mạnh to lớn nhất ở phía bên này. Mà khi ấy Đại Chính cùng Đông Hoa vừa lúc thu liễm tu vi toàn thân dạo chơi ở thế gian, cho nên duy nhất còn lại Trọng Quang vẫn nằm trong động phủ ngủ khò khò tuyệt không hề có ý kìm nén mà phát tán sức mạnh của mình, liền trở thành lựa chọn tốt nhất. (Đây chính là số mệnh định trước rồi ^0^)
Tiếng nổ thật to. Trong nháy mắt khi Ma Hoàng va phải kết giới thì, Trọng Quang cuối cùng cũng ngái ngủ mà tỉnh dậy.
Là ai quấy rầy hắn ngủ?
Hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một cỗ sức mạnh bóng tối to lớn lập tức lao đến.
Ù ù —
Ánh sáng và bóng tối va chạm, uy lực cực lớn, trong vòng một trăm dặm mặt đất đều vỡ vụn thành một cái hố to. Động phủ mà ba người Đại Chính, Đông Hoa và Trọng Quang vất vả dựng lên cũng thành phế tích.
“Kháo! Cái gì đây?”
Trọng Quang mở to hai mắt nhìn tên ma ngã xuống trước mặt mình.
Ma Hoàng (thực ra lúc này y còn chưa tự phong mình là ‘hoàng’) lúc này bởi vì kinh ngiệm không đủ, bị sức mạnh trụ cột tuyệt đối của cuồng phong đùa giỡn quá mức, dáng vẻ vô cùng chật vật, tứ chi cùng chống quỳ rạp trên mặt đất, mặt bị ụp xuống đất, muốn khó chịu bao nhiêu liền có bấy nhiêu.
Nhưng không thể không nói Ma Hoàng là một ma từ nhỏ đã biết giả bộ ngây thơ. Mặc dù khi đó y cũng không biết giả bộ ngây thơ là gì. Nghe thấy tiếng của Trọng Quang, Ma Hoàng lấy tộc độ một phần mười vạn khắc nháy mắt đã bò dậy nhanh chóng sửa sang lại bề ngoài cho tốt cùng đuôi tay áo có chút tơi tả.
“Ta là Trường Đình. Ngươi là người nào?”
Vẻ mặt Ma Hoàng uy nghiêm. (Này là trời sinh, không phải giả bộ……)
Trọng Quang nhìn y, vẻ mặt là như vậy: ☉o☉. Đồng thời cũng nghĩ rằng thứ này rốt cuộc là thứ gì mà có thể sửa sang lại dáng vẻ nhanh chóng như thế?
Hắn vừa mở miệng muốn nói chuyện, liền thấy hai luồng sáng lóe lên, Đại Chính và Đông Hoa nghe thấy tiếng động kịp thời chạy về xuất hiện, cùng lên tiếng hỏi:
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ma Hoàng hơi rùng mình, từ việc đối phương có thể sử dụng thuấn di nhẹ nhàng này liền lập tức phán đoán ra ba người trước mắt đều có sức mạnh cực lớn, không chênh lệch với mình bao nhiêu. Nếu đơn độc một đấu một, y có thể nắm chắc phần thắng. Nhưng nếu ba người này hợp sức lại…… Chỉ cần không ngốc, liền biết phải làm thế nào.
Ma Hoàng ho nhẹ một tiếng, tao nhã lễ phép nói:
“Thật ngại, ta là Trường Đình của Ma giới, trong lúc du lịch không gian thì gặp phải cuồng phong vũ trụ, bị cuốn lạc vào đây, chen ngang việc tu hành của ba vị. Không biết ba vị đây xưng hô thế nào?”
Ba vị Thần đế cùng nhìn về phía Ma Hoàng, không khỏi cùng tán thán, thì ra ngoài bọn ọ còn có người tuấn mỹ văn nhã như vậy trên đời, phong độ phiêu dật, thật sự là một đại thần mạnh mẽ mà.
Không tệ, đây là ấn tượng đầu tiên của ba vị Thần đế tối cao tối thượng nhất trên thế gia này, với một tồn tại song song trong vũ trụ là Ma Hoàng.
Không thể không nói, Ma Hoàng sinh ra có dáng vẻ rất tốt. Xem đi, ba vị Thần đế Thượng cổ đều bị lừa rồi?
Ba vị Thần đế lần lượt giới thiệu mình, chỉ có giọng nói của Trọng Quang có chút không tình nguyện, vẻ mặt cùng dáng vẻ đều khó chịu. Phải biết là hắn đang ngủ ngon lành đâu, cái tên này đột nhiên rơi từ trên trời xuống, đánh thức mình khỏi giấc ngủ không nói, còn phá hủy kết giới và cả động phủ, tổn thất này cũng quá lớn.
Hắn vừa nghĩ đến việc xây dựng lại động phủ phải tiêu phí nhiều thời gian và tinh lực, liền đủ loại nhìn Ma Hoàng không thuận mắt. Nhưng ấn tượng của Đại Chính và Đông Hoa với Ma Hoàng lại rất tốt, nói chuyện với y cực kỳ hợp ý, nên cũng không tiện nói chen vào.
Thế giới này mới sinh ra chưa lâu, mọi người đều là thần ma trẻ tuổi đơn giản, không có quá nhiều suy tính lòng vòng, đều chỉ một lòng tăng cường tu vi của chính mình. Đại Chính cùng Đông Hoa khó có được một lần gặp được một vị thần có sức mạnh tương đương với mình, liền cùng y tìm hiểu chuyện tu luyện.
Thần Đại Chính hỏi:
“Ma giới nằm ở đâu? Nhìn sức mạnh của ngươi quả thực là không tầm thường, không biết là tu luyện như thế nào?”
Ma Hoàng cảm thấy linh khí của thế giới này so với ma khí mình quen dùng khác nhau rất lớn, mà dường như ẩn ẩn có bài xích, cảm giác tương khắc, không khỏi thầm rùng mình. Chỉ là lúc này hai bên còn chưa phải địch ta đối lập, bởi vậy y chỉ giấu diếm một mặt bất lợi, những mặt khác đều thản nhiên nói ra, thậm chí còn thi triển một chiêu.
Ánh mắt của Đại Chính và Đông Hoa không tầm thường, lập tức nhìn ra sức mạnh này tương phản với những thứ mình thường sử dụng, không khỏi đều cảm thấy hứng thú. Ma Hoàng cũng đang muốn biết rõ nơi này là nơi nào, ba đại thần có sức mạnh to lớn này như thế nào, liền bắt đầu trò chuyện với bọn họ, có cảm giác là vừa gặp đã thân.
Ba người trò chuyện đến vui vẻ, dứt khoát thiết lập kết giới, lại ngồi ngay trên đống phế tích này bắt đầu tìm hiểu.
Trọng Quang ở bên cạnh xem thấy không có gì thú vị, liền lăn ra thành một đống, không đến bao lâu sau liền khò khò ngủ say.
Ma Hoàng không để lại dấu vết mà liếc nhìn hắn, trong lòng thầm khinh thường, thật là đang khinh thường trên đời này lại có thứ không bận tâm đến thiên phú của mình còn lãng phí thời gian đi ngủ. Bởi vậy trong lần đầu Ma Hoàng mới quen biết với ba vị Thần đế, y hoàn toàn không chú ý đến thiếu niên Trọng Quang lười biếng này.
Mà lần trao đổi này thành lập trên cơ sở hữu hảo, lấy sức mạnh khác biệt thế giới khác biệt làm trung tâm, đến vấn đề phát triển tu luyện đủ loại hình thức và các loại sức mạnh, hai bên đều tiến hành xâm nhập điều tra hữu hảo, thu được đột phá và tiến bộ cực lớn.
Bọn họ lần này là gặp mặt lần đầu, kéo dài đại khái trong thời gian khoảng năm trăm năm. Sau khi việc bế quan thăm dò trong kết giới kết thúc thì, Ma Hoàng còn đi theo Đại Chính và Đông Hoa vòng một vòng quanh thế giới này, thuận tiện góp nhặt không ít linh khí và linh vật. Đồng thời y còn nhiệt tình mời hai vị Thần đế đến Ma giới của y chơi một chuyến. Trong khoảng thời gian này, Trọng Quang vẫn đang ngủ. = =|||
Đại Chính và Đông Hoa đã quen với thói lười biếng của hắn, mà ấn tượng của Ma Hoàng với hắn thì càng ngày càng kém. Nhưng khiến Ma Hoàng không ngờ nổi là, khi y theo Đại Chính và Đông Hoa quay lại trên động phủ bị phá hủy lúc trước thì, nhìn Trọng Quang lười biếng tỉnh lại ở trong kết giới, liền giật mình phát hiện tu vi của hắn có tăng tiến.
Ma Hoàng mở to hai mắt nhìn.
Thần đế Đông Hoa ôn hòa cười, nói:
“Trọng Quang chính là một tên như vậy, đi ngủ cũng có thể tu luyện, khác với người bình thường.”
Ma Hoàng lúc ấy liền âm thầm, âm thầm mà ghen tị. Trên đời thế nhưng còn có thiên phú như thế? Đúng là kẻ lười có phúc lười. Thế là khi nhắc đến trong ba vị Thần đế không vừa mắt ai nhất, không thể nghi ngờ là Trọng Quang. Mà ấn tượng không tốt này, còn kéo dài đến mấy ngàn vạn năm.
Còn Trọng Quang….. Hắn vẫn luôn nhìn không vừa mắt kẻ đến phá đám giấc ngủ ngon của mình. Huống chi lần đầu tiên Ma Hoàng gặp hắn liền phá hoại động phủ của hắn, chen ngang giấc ngủ của hắn, còn giả bộ ngây ngô ở trước mặt hắn, bởi vậy ấn tượng đã tệ lại càng tệ. Thậm chí khi thế giới của hai bên hoàn toàn trở mặt thì, Trọng Quang mỗi khi nhắc đến Ma Hoàng đều chỉ có một vẻ mặt, đó chính là: trừng, mắt, xem, thường!
—— Phiên ngoại Ma Hoàng – Kết thúc ——