Mấy ma điệp khác lần lượt đưa tin tức về, liền biến mất không thấy đâu.
Minh Tôn đã có hiểu biết đại khái về Long cung, đồng thời cũng vì biện pháp an toàn của Long cung mà cảm thấy lo lắng. Khinh địch như vậy đã bị ma điệp của hắn tìm được tin tức, cũng không biết Long thần thiện lương lại mềm lòng kia bình thường quản lý Long cung như thế nào. (trừ ma đầu ngươi ra, ai có bản lĩnh có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức ở Long cung như thế chứ!)
Minh Tôn tính toán trong lòng, rồi ngã xuống chiếc giường ngọc trai rộng lớn khảm vô số trân châu nhắm mắt dưỡng thần. Qua một canh giờ, liền nhận ra hơi thở của tể tướng rùa kia lan đến cửa.
Tể tướng rùa gõ cửa, Minh Tôn không có lên tiếng trả lời.
Tể tướng rùa chờ một lát, lại gõ gõ cửa, bên trong vẫn không có động tĩnh gì, không khỏi có chút hoài nghi, cao giọng nói:
“Minh Tôn đại nhân, Long vương điện hạ chuẩn bị tiệc rượu, mời ngài đến dự tiệc. Minh Tôn đại nhân! Minh Tôn đại nhân?”
Bên trong lặng im không một tiếng động, sắc mặt tể tướng rùa khẽ biến, bàn tay vung lên, đại môn mở ra. Nhưng bên trong cũng không phải là khung cảnh trống không như lão tưởng, mà có một lớp chắn giống như sương mù mênh mông ở trước mặt, khiến lão không nhìn thấy tình hình bên trong.
Tể tướng rùa liền thử vài pháp quyết, nhưng như thế nào cũng không thể phá được lá chắn sương mù mờ ảo kia, sắc mặt không khỏi thay đổi, trong lòng lại có một nhận thức mới với thực lực của Minh Tôn.
Đúng vào lúc này, lá chắn kia bỗng nhiên tản ra một luồng sáng nhẹ, hóa thành hư vô, Minh Tôn y phục chỉnh tề hiện ra trước mắt.
Hắn ngáp một cái, nói:
“Thì ra là tể tướng rùa. Ngại ngùng, vừa rồi ta đang ngủ, không có nghe thấy tiếng của ngươi.”
Tể tướng rùa lúc này không còn dám khinh thường thanh niên này nữa, khẽ mỉm cười nói:
“Không có việc gì không có việc gì. Minh đại nhân là khách quý của Long vương, đường xa đến đây, hẳn là nên nghỉ ngơi đầy đủ. Đều là tại hạ lo lắng không chu toàn.”
Minh Tôn lười biếng duỗi duỗi thắt lưng, cười hắc hắc nói:
“Ta đã ngủ no rồi, lúc này tinh thần tốt lắm, chúng ta đi thôi, đừng để cho Ngao Liên đợi lâu.”
Tể tướng rùa đối với chuyện hắn gọi thẳng tục danh của Long vương rất biết điều mà coi như không nghe thấy, đi phía trước dẫn đường.
Ngao Liên quả nhiên là chuẩn bị tiệc rượu cùng ca múa, chỉ chiêu đãi một mình Minh Tôn, phải nói là chiêu đãi cực kỳ xa hoa.
Minh Tôn nâng chén rượu hỏi:
“Sao lại không thấy Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử?”
Ngao Liên cười nhạt nói:
“Bọn chúng còn phải tu luyện, bổn vương không cho bọn chúng tới.”
Minh Tôn nói:
“Nhân gian có một câu là ‘Mong nhi tử hóa rồng’. Nhi tử của ngươi đã là rồng, làm gì cần phải khắc nghiệt với bọn chúng như thế? Khó có được hôm nay có đủ rượu ngon, mỹ nữ ca múa, gọi bọn họ cùng đến vui vẻ thoải mái một chút được không?”
Ngao Liên nói:
“Con đường tu luyện, không tiến tất lùi, ngày đêm không thể lười biếng. Ta đã căn dặn bọn chúng chuyên tâm luyện công, nếu lúc này kêu bọn chúng ra, chỉ khiến cho tâm luyện công bị xao nhãng. Vẫn là thôi đi.”
Minh Tôn phùng mặt lên giống như cái bánh bao, nói:
“Nhưng chỉ có hai người ta và ngươi, ngươi lại lạnh nhạt như thế, ta cảm thấy rất tịch mịch a.”
Tể tướng rùa đang muốn nói chuyện đỡ giúp Long vương liền cứng đờ, nhất thời không biết phải nói như thế nào.
Ngao Liên cũng hơi ngừng lại một chút. Dưới đại điện nhiều người ca múa như vậy, lại có tể tướng rùa cùng ở đây, sao lại nói là chỉ có hai người bọn họ? Còn tịch mịch chỗ nào?
Ngao Liên hạ quyết tâm không cho hai nhi tử đến gần Minh Tôn, lúc này càng sẽ không gọi bọn họ đến xem náo nhiệt ở đây. Nhưng thấy Minh Tôn rõ ràng là không chịu bỏ qua, ẩn ẩn đoán được ý tứcủa hắn, không hỏi ướm thử:
“Hay là bổn vương còn chưa đủ nhiệt tình? Ngươi còn chỗ nào bất mãn nữa?”
Minh Tôn hơi hơi nghiêng người, tới gần long tọa của y, dùng thanh âm chỉ để cho hai người bọn họ nghe được nói:
“Nếu để cho bọn họ lui ra, ngươi một mình ở cùng ta, ta mới vừa lòng.”
Khóe miệng Ngao Liên hơi co rút, mặt không đổi sắc nói:
“Bổn vương đã biết. Tể tướng, ngươi cho các nàng lui ra đi, ngươi cũng lui ra.”
Tể tướng rùa không nghe thấy hai câu nói nhỏ cuối cùng của hai người, nhưng một câu ‘rất tịch mịch a’ của Minh Tôn khiến cho lão cảm thấy trong này có gì đó không ổn. Nhưng cái không ổn này rốt cuộc là cái gì, cho dù lão đã sống hơn vạn năm, cũng nhất thời không nghĩ ra (lão rùa đáng thương cũng là không nghĩ tới có người dám có chủ ý với Long thần nhà lão).
Ca múa chấm dứt, tể tướng rùa cũng chậm rãi lui ra, rốt cuộc chỉ còn có Long thần cùng Minh Tôn hai người.
Minh Tôn âm thầm thiết lập kết giới, kích động nâng chén rượu lên nói:
“Rốt cuộc chỉ còn lại hai người chúng ta. Liên, ta mời ngươi một ly.”
Khi nào thì quan hệ của chúng ta đã thân mật đến mức độ có thể gọi thẳng một chữ trong tên chứ?
Ngao Liên oán thầm trong lòng, cũng không muốn chấp nhặt với hắn ở vấn đề nhỏ này, liền nâng chén rượu lên nói:
“Mời.”
Hai người đều uống cạn chén của mình, trong lòng Minh Tôn lại vui vẻ, nói:
“Liên, ta biết ngươi không cho hai nhi tử của mình đến đây, là vì sợ ta có ý gì khác với bọn họ. Ngươi thật không hiểu ta. Minh Tôn ta tuy rằng tính tình có chút tùy tiện, cũng sẽ không làm khó tiểu bối. Huống chi bọn chúng là nhi tử của ngươi, không nhìn mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không những thế ta còn phải quan tâm một phần đâu.”
Ngao Liên cân nhắc một chút, nhưng thật ra tin tưởng lời của hắn. Mặc dù thời gian ở chung không lâu, nhưng tính cách của Minh Tôn cao ngạo, Ngao Liên vẫn có thể cảm nhận được. Hơn nữa thực lực của Minh Tôn cao hơn y rất nhiều, cũng không cần thiết phải lừa gạt y chuyện này.
Có những lời này của Minh Tôn, Ngao Liên liền yên tâm hơn không ít, thái độ cũng càng trở nên ôn hòa, mỉm cười nói:
“Là ta nghĩ nhiều, ngươi đừng để ý. Hai tiểu tử kia nghịch ngợm bướng bỉnh, không biết nặng nhẹ, ta cũng là sợ bọn chúng làm ngươi không vui.”
Minh Tôn phất tay:
“Tâm tư của ngươi ta hiểu được, lo lắng cho nhi tử là chuyện thường tình, ngươi thật sự có tâm của từ phụ. Bất quá ngươi cũng nên tin tưởng ta vài phần. Chẳng lẽ ta là loại người bạo ngược không để ý người khác nói gì sao?
Mấy lời sau vẫn như cũ, lại lộ ra vài phần ủy khuất nho nhỏ.
Ngao Liên tự biết mình đuối lý, bưng chén rượu lên:
“Là ta sai lầm rồi, mời ngươi một ly. Sau chén này, mong rằng Minh Tôn sẽ không trách ta nữa.”
Minh tôn hiểu được chuyện có chuyển biến tốt, cười ha ha nói:
“Ta cũng không phải là người hẹp hòi như thế. Đến, cạn!”
Hai người lại uống một chén, quan hệ rõ ràng có chuyển biến tốt, Ngao Liên cũng bỏ xuống tâm đề phòng.
Quả nhiên tình bạn giữa nam nhân đều được bồi dưỡng ở trên bàn rượu.
Minh Tôn có mấy chén rượu nhỏ vào bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ bừng lên, lại tạo cảm giác có vài phần non nớt đáng yêu. Bộ dạng của hắn vốn tuấn mỹ tà mị, nhưng bởi vì công phu chưa khôi phục đến thời kỳ mạnh mẽ nhất, nhìn qua bộ dáng giống như chỉ tầm mười tám, mười chín tuổi, lúc này nhìn thấy có chút ngây ngô non nớt.
“Liên, ngươi có phải hay không tò mò vì sao ta đến Đông Hải tìm ngươi a?”
Ngao Liên ngừng lại một chút, nói:
“Cũng đang muốn hỏi.”
Minh Tôn thành thật nói:
“Thực ra chưa có nói với ngươi, ta đối với ngươi quả thực là vô cùng nhung nhớ. Nhưng lần này đến tìm ngươi cũng là có chuyện quan trọng muốn nhờ.”
Ngao Liên nghe hắn nói thẳng là có chuyện quan trọng muốn nhờ, ngược lại nhẹ nhàng thở ra, thành khẩn nói:
“Ngươi có ân cứu mạng với ta, chỉ cần là việc Ngao mỗ có thể, nhất định sẽ dốc sức tương trợ. Vượt lửa qua sông, không hề hối tiếc.”
Hai tròng mắt tà mị của Minh Tôn hơi hơi nhíu lại, mỉm cười nói:
“Bắt ngươi vượt lửa qua sông, ta sẽ luyến tiếc.”
Vẻ mặt của hắn mị hoặc, ngữ khí lại vô cùng nghiêm trang, Ngao Liên không khỏi sửng sốt, tim đập có chút tăng tốc.
Minh Tôn lại nói:
“Mặc dù ngươi đã đồng ý với ta ba việc, nhưng ta tuyệt sẽ không lấy chuyện khiến tính mệnh ngươi gặp nguy hiểm đến nhờ. Ở trong lòng ta, ngươi so ra còn quan trọng hơn mấy chuyện này.”
Cho dù là Ngao Liên có chút quen với miệng lưỡi không gì cản nổi của hắn, lúc này vẫn cảm thấy mặt mình nóng lên, thúc giục nói:
“Ngươi vẫn là mau nói xem có việc gì đi.”
Minh Tôn cười, cân nhắc một chút, nói:
“Ngươi có từng nghe nói qua về Thần đế Thượng cổ không?”
Ngao Liên nói:
“Ngươi muốn hỏi về vị đế quân nào?”
“Ba vị ấy ngươi có biết không?”
Ngao Liên ngẫm nghĩ, nói:
“Chỉ có Thần đế Đông Hoa là biết được một phần thôi. Thần đế Đại Chính và Thần đế Trọng Quang biến mất đã lâu, ta cũng không biết nhiều lắm.”
Minh Tôn nói:
“Vậy ngươi kể về người ngươi biết một chút cho ta nghe đi.”