Minh Tôn mở kết giới ra, lấy lòng mà nhảy ra ngoài trước một bước, xoay người làm một động tác ‘mời’ với Ngao Liên.
Ngao Liên dừng một chút, nhấc chân bước xuống khỏi đám mây. Đám mây kia mất đi sự bảo hộ của kết giới, lập tức hóa thành một đám bọt khí, biến mất trong nước biển.
Ngao Liên đi phía trước, Minh Tôn đi theo phía sau y, nhỏ giọng nói:
“Ngao Liên, ngươi thích dạng nam tử nào?”
Ta không thích nam tử!
Ngao Liên cắn răng trong lòng.
Minh Tôn không có được câu trả lời của y, lại hỏi:
“Ngao Liên, vì sao ngươi lại không thừa nhận là thích ta? Hay là bộ dạng của ta không đủ anh tuấn tiêu sái? Hoặc là ngươi cảm thấy ta không đủ lợi hại? Nhưng mà ngày đó ở trên giường…”
Ngao Liên đột nhiên quay đầu lại che miệng của hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Câm miệng!”
Lính tôm tướng cua trông coi Long cung vừa rồi đột nhiên thấy một nam tử xuất hiện trước đại môn của Long cung, đang muốn ngăn cản, đã thấy Long vương cũng đột ngột xuất hiện, hai người một trước một sau chậm rãi đi vào Long cung. Bọn họ không dám ngăn cản, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi xa lạ kia đi theo đằng sau Long vương, không biết nói gì đó, Long vương đột nhiên quay đầu lại che kín miệng của hắn.
Long vương luôn luôn tao nhã lịch sự đột nhiên làm ra chuyện không bình tĩnh như vậy, không khỏi khiến cho đám lính tôm tướng cua này há to miệng.
Ngao Liên thấp giọng uy hiếp nói:
“Ngươi còn dám nói hươu nói vượn trong Long cung của ta, đừng trách ta không khách khí với ngươi!”
Trong mắt Minh Tôn khẽ chuyển, gật gật đầu.
Lúc này Ngao Liên mới chậm rãi buông tay ra, một đôi mắt rồng vẫn cảnh giác theo dõi hắn.
Minh Tôi đưa tay kéo bên môi một cái, làm động tác ý bảo sẽ câm miệng.
Ngao Liên mặt không đổi sắc, nói:
“Đi bên này.”
Minh Tôn theo sau Ngao Liên, mắt sắc phát hiện vành tai cùng cổ của y đều nhiễm một tầng đỏ ửng.
Quả nhiên là một Long thần mặt mỏng mềm lòng a.
Ngao Liên mang theo Minh Tôn đi vào trong đại điện Long cung, tể tướng rùa chậm rãi đi ra đón:
“Bệ hạ.”
Ngao Liên ngồi trên vương vị, mời Minh Tôn ngồi xuống bên cạnh mình, giới thiệu:
“Vị này chính là khách quý của bổn vương, Minh Tôn. Minh đại nhân sẽ ở trong Long cung mấy ngày, ngươi đi sắp xếp một phòng tốt nhất, sau đó chuẩn bị đồ ăn cùng rượu ngon, bổn vương muốn khoản đãi khách nhân.”
“Vâng.”
Tể tướng rùa chậm rãi lui ra.
Ngao Liên nói với Minh Tôn:
“Nếu ngươi đã đến đây, liền ở lại trong Long cung của ta mấy ngày đi. Ta còn chưa hỏi, lần này ngươi đến tìm ta rốt cuộc là có chuyện gì?”
Minh Tôn cười, đang muốn nói chuyện, đã thấy nước gợn một trận dao động, có một thanh niên cao lớn mạnh mẽ đi đến.
Thanh niên kia một thân hoa phục màu đen, trang sức trân trâu, đầu đội kim quan, dáng vẻ long mi mắt phượng, anh tuấn trầm ổn.
Minh Tôn liếc mắt một cái liền nhìn ra, thanh niên này có quan hệ huyết thống với Ngao Liên.
Quả nhiên, thanh niên kia nhìn không chớp mắt, cung kính hành lễ với Ngao Liên:
“Hài nhi kiến quá phụ vương.”
Ngao Liên thản nhiên nói:
“Sao ngươi đến đây?”
“Con nghe nhị đệ nói có khách quý đến, đặc biệt đến bái kiến.”
Ngao Liên dừng lại một chút, nói với Minh Tôn:
“Đây là trưởng tử Ngao Cương của bổn vương. Cương nhi, vị này chính là… bạn cũ của bổn vương, Minh Tôn.”
Ngao Cương cung kính thi lễ với Minh Tôn:
“Ngao Cương kiến qua tiền bối.”
Minh Tôn liếc mắt đánh giá hắn một lượt, mỉm cười nói:
“Đại Hoàng tử thật sự là một nhân tài a.”
Ngao Cương mỉm cười, kính cẩn nói:
“Không dám nhận lời khen như vậy của tiền bối. Xin hỏi tiền bối ở Thiên đình thân cư chức gì? Tiểu chất nên xưng hô như thế nào?”
Nói như vậy, là do đến Long cung còn được Ngao Liên gọi là bạn, mặc kệ tuổi lớn nhỏ bao nhiêu, đều là trưởng bối của Ngao Cương cùng Ngao Dã. Bởi vì phần lớn thần tiên đều có thuật trú nhan, không thể dựa vào tướng mạo bên ngoài để luận định thân phận. Mà có thể xưng là bạn với Ngao Liên, cũng chỉ có Long tộc cùng người của Thiên đình. Ngao Cương vừa hỏi chức vị ở Thiên đình của Minh Tôn, là muốn hỏi chức vị tương xứng, như vậy càng có vẻ tôn trọng. Ví dụ như một thượng tiên nào đó, một đế quân nào đó, một động chủ linh tinh nào đó. Bất quá xưng hô như thế cũng sẽ để lộ ra một chút mới lạ.
Vấn đề này của hắn cũng là điều mà Ngao Liên muốn biết. Mỗi lần ở cùng với Minh Tôn, y luôn không kịp tìm hiểu những vấn đề đứng đắn như thế.
Minh Tôn cười nói:
“Ta chỉ là một Tán tiên, ở Thiên đình cũng không có chức vị gì. Ta và phụ thân ngươi có quan hệ không giống bình thường, ngươi gọi ta ‘Minh thúc’ là được rồi.”
Ngao Cương sửng sốt.
Xưng hộ thân mật kiểu như ‘thúc thúc’ này, đều là giữa những rồng trong cùng một Long tộc có quan hệ huyết thống chân chính sử dụng. Kết giao giữa các tiên nhân thường nhẹ như nước, bình thường đều trực tiếp lấy tiên chức hoặc tiên danh tương xứng, nhiều nhất thì thêm ở đằng sau tôn xưng là ‘Đại nhân’, ‘Điện hạ’ linh tinh gì đó. Nào có xưng hô như vậy? Hay là phụ vương thực sự quen biết hắn đến tận bực này?
Ngao Cương không khỏi quay đầu nhìn về phía Ngao Liên.
Ngao Liên bỗng nhiên cảm thấy khó giải quyết.
Y vẫn cảm thấy Minh Tôn bất quá là tâm tính tiểu hài tử, nhân duyên tình cờ lần trước chỉ là một lần ngẫu nhiên, quấn quít đối với mình chỉ là hứng thú nhất thời, tuyệt đối không thể coi là thật. Cuộc sống lâu dài của thần tiên giống như một con đường dài không có điểm cuối. Trên con đường tu luyện thanh tịch vĩnh hằng như thế, dù sao thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra một số chuyện đặc biệt, mới có thể thắp sáng sinh mệnh buồn tẻ.
Bởi vậy tuy rằng Ngao Liên cảm thấy xấu hổ buồn bực với sự khiêu khích cùng theo đuổi của Minh Tôn, nhưng cũng không có để ở trong lòng, cũng không có thực sự động tình. Cho dù lần này Minh Tôn đi vào Đông Hải, Ngao Liên cũng không tin hắn thật sự chỉ là muốn gặp mình, chắc chắn còn có chuyện khác (đoán đúng rồi).
Chính là nghe thấy Minh Tôn bảo Ngao Cương gọi hắn là ‘thúc thúc’, Ngao Liên có chút không bình tĩnh.
Loại thân phận này một khi đã xác định rồi, giống như còn có một chuyện gì đó đã xảy ra.
Ngao Liên không cách nào hình dung được loại cảm giác này. Minh Tôn rõ ràng nhìn qua còn nhỏ hơn Ngao Cương, nhưng thực lực quả thực mạnh mẽ, so với y còn mạnh hơn vài phần. Vả lại thân phận của Minh Tôn không rõ, Ngao Liên không biết hắn đến từ đâu, không biết hắn bái người nào làm sư, cũng không biết năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi. Một thiếu niên có thân phận thần bí như thế, lại kiên trì xưng hô ngang hàng với mình, thậm chí còn bảo nhi tử của y gọi hắn là thúc phụ….
Ngao Liên không muốn để cho quan hệ của hai người tiến gần thêm một bước, thản nhiên nói:
“Cương nhi, ngươi gọi đại nhân là được rồi.”
Ngao Cương biết nghe lời phải, lập tức nói:
“Minh đại nhân.”
Minh Tôn đưa mắt liếc Ngao Liên một cái, cũng không phản đối. Dù sao thân phận của hắn tôn quý, khi hoành hành ở Ma giới đều được xưng một tiếng Thái tử điện hạ, thỉnh thoảng gặp được Ma thần không biết hắn, bị thực lực của hắn chấn động, cũng đều xưng hô là ‘Đại nhân’.
Đơn giản mà nói, đây là một cách xưng hô phổ biến nhất ở Ma giới, chỉ cần là kẻ mạnh có thực lực cao hơn, đều được người có thực lực thấp hơn mình xưng hô như thế, không liên quan đến địa vị chân chính.
Ngao Liên thấy Minh Tôn tiếp nhận rồi, cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc nhỏ này nữa, trực tiếp nói với Ngao Cương:
“Đã chào hỏi xong rồi, ngươi quay về đi.”
Ngao Cương có chút khó xử nói:
“Vâng, nhưng mà phụ vương… Nhi thần vừa rồi gặp nhị đệ, hình như nhị đệ bị thương một chút, ngài không nhanh đến xem sao?”
Ngao Liên nhíu mày nói:
“Nó lén chuồn ra ngoài chơi, bị Minh Tôn đại nhân gặp được, ra tay dạy dỗ một chút, vẫn chưa chịu trọng thương gì. Ngươi cẩn thận trông chừng nó tu luyện, không được để cho nó ham chơi nữa. Nếu bị ta biết nó lại chuồn ra ngoài, tuyệt không tha nhẹ!”