Hôm nay Ngao Liên nhận lời mời của Phong Hạo, đến Giao tộc làm khách, Phong Hạo âm thầm bày ra bẫy rập, lừa y uống hết độc dược chứa lời nguyền Phượng huyết. Nhưng gã lại phán đoán sai về sức mạnh của Thần long Thượng cổ. Lời nguyền Phượng huyết kia đối với Long tộc bình thường mà nói là kịch độc, công tâm không cứu nổi. Nhưng với Thần long Thượng cổ mà nói, chỉ có thể khắc chế thần lực, khiến cho sức mạnh của y bị giảm mạnh.
Phong Hạo này ra tay tàn nhẫn, thấy thần lực của Ngao Liên bị phong ấn, lập tức gọi người ra hạ độc thủ. Đáng hận nhất chính là, Phong Hạo kia bộ dáng vô lực của Ngao Liên sau khi trúng độc, lại động tâm *** loạn, phun khói độc hàm chứa một lượng lớn tác dụng thúc tình về phía y.
Ngao Liên suýt nữa bị gã vũ nhục, khó thở công tâm, ra sức thúc giục nội đan giải khắc chế của lời nguyền Phượng huyết kia, liều chết mở đường xông ra.
Y chiến đầu một hồi, cắn chết bốn con độc giao trốn thoát, Phong Hạo liền cùng đệ đệ của gã một đường chạy theo đuổi giết. Ngao Liên vừa rồi đã sắp dầu hết đèn tắt, nếu không phải gặp được Minh Tôn ra tay giúp đỡ, cho dù y là Thần long Thượng cổ, chỉ sợ cũng không tránh được vận mệnh ngã xuống bỏ mình.
Ngao Liên nghĩ đến sự phản bội của Vương phi, sự âm hiểm của Phong Hạo, bi phẫn cực kỳ, chỉ hận không thể lập tức chạy về Long cung, đánh chết thư long ngoan độc kia dưới móng vuốt của mình.
“A –“
Thân thể đau nhức, gọi Long hồn của Ngao Liên về trong thân thể.
Thứ thật lớn của Minh Tôn đã cắm vào trong cơ thể y, đang ra vào một cách hung mãnh.
Hai tròng mắt của Ngao Liên hiện lên một tia thanh minh, không khỏi cực kỳ cáu giận. Nhưng bản tính của Long tộc bị kích thích, mà thứ xuân dược cổ quái kia lại có hiệu lực kinh người, y không khắc chế nổi bản năng của thân thể, gắt gao bám lấy thân thể của thiếu niên xa lạ kia.
“Long Vương điện hạ, ngươi thật đúng là nhiệt tình. Ha ha…”
Đây là lần đầu tiên Minh Tôn ‘làm’ một Thần long, không khỏi cực kỳ hưng phấn. Hắn một tay nâng vòng eo của Ngao Liên lên, một tay vuốt ve bờ mông cánh hoa của y, ‘hung khí’ dưới thân mạnh mẽ ra vào.
Thân thể va chạm, dịch thể tràn ra, phát ra tiếng động ‘chậc chậc’ *** dục.
Minh Tôn tham lam hút da thịt Ngao Liên, miệng lưỡi xẹt qua da thịt trước ngực y, một hơi ngậm lấy đầu nhũ đỏ sẫm kia.
“A –“
Ngao Liên chưa từng biết rằng thân thể của mình cũng mẫn cảm như thế. Y run rẩy kịch liệt, cả người bị loại tình cảm mãnh liệt chưa bao giờ có kích thích đến phát run.
Đầu lưỡi mềm mịn linh hoạt đảo quanh trước ngực y, thỉnh thoảng hút lấy. Thứ thật lớn ở trong cơ thể y không nhanh không chậm mà ra vào, mỗi một lần đều giống như cắm vào nơi sâu nhất trong cơ thể y, một cỗ cảm giác kỳ diệu kích thích cảm quan của y, làm cho đại não của y trống rỗng.
Trong năm nghìn năm qua kể từ khi Ngao Liên được sinh ra, chưa bao giờ có được cảm giác như thế. Khoái cảm khi hoan hảo cùng với Vương phi, căn bản còn không bằng một phần mười so với thời khắc này.
Minh Tôn là tay già đời dạo chơi giữa các bụi hoa. Khi còn ở Ma giới không phân biệt giới tính, duyệt ma vô số, cực kỳ quen thuộc với nơi mẫn cảm trong thân thể nam tính. Vừa thấy phản ứng này của Ngao Liên, liền biết là lần đầu, không khỏi càng thêm động tâm, thủ đoạn lại đa dạng biến đổi, rất nhanh Ngao Liên đã bị đánh cho tơi bời, thần hồn điên đảo.
Thân thể Long tộc mạnh mẽ giúp cho Ngao Liên khi Minh Tôn tiến vào cũng không có gì không thoải mái, ngoại trừ chút đau đớn khi mới bắt đầu, phía sau cũng dần dần càng trở nên hòa hợp. Long huyệt kia vừa co rụt lại, liền tự động phân bố ra long thủy, lại cùng ‘ma khí’ của Minh Tôn phối hợp khăng khít.
Minh Tôn phát hiện ra Ngao Liên đã khôi phục thần trí, không khỏi càng thêm hưng phấn.
Hắn thân là Thái tử Ma giới, tính cách vô cùng kiêu ngạo. Vừa rồi Ngao Liên là trúng độc dược mới chủ động cầu hoan, ý thức không rõ, không tính là bản lĩnh của mình. Hiện tại Ngao Liên đã khôi phục thần trí, hắn liền xuất thực lực ra, dùng mị lực của chính mình chinh phục y!
Thủ đoạn của Minh Tôn càng lúc càng cao minh, Ngao Liên chịu không nổi, ở dưới thân hắn thở dốc dồn dập, run rẩy từng hồi.
“A – a…”
Ngao Liên không tự chủ được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Tuy rằng thoát khỏi sự khống chế của xuân dược, nhưng giờ này khắc này y lại không cách nào thoát khỏi dục vọng của chính thân thể mình.
Minh Tôn đè nặng lật y lại, phủ lên cái lưng trơn bóng của y, một bên không nhanh không chậm mà luật động thật sâu, một bên thấp giọng cười nói:
“Long tộc ***, có phải là thích tư thế này hơn không?”
Ngao Liên bị hắn đâm đến không nói nên lời, hai tay nắm chặt gối đầu mềm mại trên giường lớn, miệng bật ra từng trận rên rỉ, hai tròng mắt mê mang.
Minh Tôn vô cùng vui mừng, tính khí thật lớn đẩy nhanh tốc độ.
“Không… Không… Chậm một chút…”
Ngao Liên rốt cuộc thanh tỉnh một chút, giãy dụa nói.
Minh Tôn đáp:
“Ngươi xác định?”
Tính khí kia cọ xát lên chỗ mẫn cảm của y. Ngao Liên kêu thấp một tiếng, cả người run lên, cơ thể co rút lại, ngay cả bắp chân cũng bị cỗ khoái cảm này kích thích trở nên căng cứng. Y không tự chủ được mà gục đầu xuống gối, cố sức thở dốc, mái tóc dài màu trà theo thân thể đong đưa không ngừng.
Trận *** này của Ma cùng Long kéo dài trong thời gian cực lâu. Từ lúc Minh Tôn rời khỏi Ma giới đến giờ, đã gần trăm năm, vẫn luôn không có cơ hội phát tiết dục vọng (sức mạnh chỉ đủ duy trì dáng vẻ của một hài đồng, cũng không còn cái hưng trí kia).
Hiện tại hắn đã khôi phục bộ dáng thiếu niên, mỹ nhân dưới thân lại là người hắn đã sớm nhìn trúng, cơ hội khó có được như thế có thể nào dễ dàng bỏ qua?
Sức mạnh của Ma tộc cường hãn, việc trên giường lại càng rõ ràng. Tuy là Long tộc nổi tiếng *** tính cũng chịu không nổi.
Ngao Liên bị hắn lật tới lật lui, ước chừng bị áp trên giường làm một ngày một đêm. Cuối cùng bởi vì thể lực chống đỡ hết nổi, hôn mê.
Minh Tôn thấy y đang ở trong tình huống trọng thương chưa lành, rốt cuộc cũng lưu luyến mà thả tay.
Ôm Thần long hôn mê đi tắm rửa một cái, bọc vào chăn đơn đặt lên giường, Minh Tôn đi ra khỏi sơn động, thần thanh khí sảng lười biếng vặn vẹo thắt lưng.
Nhận thấy được linh lực trong cơ thể hình như có chút tăng trưởng, Minh Tôn sờ sờ cằm:
“Không ngờ hoan hảo với Thần long còn có ưu đãi bậc này nữa.”
Hắn vẫn chưa sử dụng phương pháp song tu, chỉ dựa theo thói quen của Ma tộc, khi hoan hảo liền kích phát ma lực cùng linh lực trong cơ thể, ai ngờ lại có được việc tốt ngoài ý muốn. Thần long chính là chủng tộc thần linh sinh ra cùng trời đất, thân thể của bản thân đã là một thế giới nhỏ tự động tuần hoàn, sản sinh âm dương. Cho dù không có ý chí khống chế, bản năng của thân thể cũng thúc đẩy nó hấp thu thứ có lợi nhất với mình, bởi vậy liền tự động tự phát phối hợp với Minh Tôn.
Loại ưu đãi này đúng là có lợi cho nhau. Thần lực Long tộc của Ngao Liên gia tăng linh lực của hắn, đồng thời sức mạnh thuần khiết của hắn cũng làm dịu đi thân thể của Ngao Liên, giúp thương thế của hắn khỏi nhanh hơn.
Việc tốt ngoài ý muốn này khiến Minh Tôn có chút suy ngẫm.
Xem ra Thần long Thượng cổ này quả nhiên không giống người thường, Long tộc bình thường cũng không thể sánh được, lại càng khác với Ma long ở Ma giới.
Mấy năm gần đây Minh Tôn cũng hiểu biết không ít chuyện. Thân thể của Ngao Liên đã thăm dò rõ ràng. Trong núi sâu tuy rằng mênh mông không có người ở, nhưng linh thú thần vật địa tiên vân vân cũng có không ít, còn có những yêu tiên đã sống thật lâu, tin tức nhanh nhạy. Bất quá Thần long Thượng cổ đã biết mất hầu như không còn, huyết mạch trực hệ duy nhất còn lại chỉ có một con rồng là Ngao Liên, y lại ở trong Long cung xa xôi ở Đông Hải, cho nên có rất nhiều việc cũng không biết được rõ ràng lắm.
Minh Tôn nheo mắt lại, càng cảm thấy hứng thú với mỹ nhân đang mê man nằm trên giường mình kia.
“A? Thứ không có mắt kia lại tới.”
Minh Tôn phát hiện có một hơi thở xa lạ ở cực xa đang bay đến gần. Trong đó có một con đúng là hắc giao hai đầu bị hắn đánh chạy kia.