Việc lớn đã hoàn thành được một nửa, Trọng Quang và Ma Hoàng vô cùng vui sướng, dồn dập gia tăng công lực, nghĩ muốn thúc cho quả kia nở luôn.
Đóa Huyền Thiên chi hoa kia nở chín chín tám mươi mốt ngày, đột nhiên tỏa ra một mùi hương bí ẩn khó có thể miêu tả, biến thành một cơn gió mát, phiêu tán trong hư không.
Trọng Quang chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào bay vào trong mũi, cả người đều chìm đắm trong hương hoa thấm đượm lòng người, nhưng rồi hắn thình lình cảm thấy không đúng, đột ngột mở hai mắt, chỉ thấy một đôi ma nhãn sắc tím của Ma Hoàng đối diện đã biến thành màu đỏ, đang gắt gao nhìn hắn.
Trọng Quang đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hô to không ổn, nhưng chưa kịp phản ứng, Ma Hoàng ở đối diện đã đánh tới, áp đảo hắn.
Ý thức của Trọng Quang lúc này cũng bắt đầu mơ hồ, dựa vào bản năng bắt đầu dây dưa cùng Ma Hoàng.
Thì ra Huyền Thiên linh vật kia vốn là căn nguyên bắt đầu thế giới, khi nó trưởng thành kết quả thì, quả mới sinh ra liền có công hiệu thôi phát ***, sinh sản vạn vật.
Lúc này thế giới này đã có rất nhiều sinh vật, nhưng linh trí chưa mở, đều là sinh vật ngây thơ ngu xuẩn, không hiểu *** như thế nào. Mà đóa hoa của Huyền Thiên Linh Thụ phiêu tán, quả phát ra hương thơm, dần dần bắt đầu đánh thức vạn vật, phân ra âm dương, bắt đầu con đường sinh sản.
Trọng Quang nhất thời quên mất việc này. Hắn cùng Ma Hoàng ngồi đối diện nhau, luyện hóa tinh hoa thế gian để cho Huyền Thiên linh thụ hấp thu, linh lực đã hao phí rất nhiều, hơn nữa lại cách quả Huyền Thiên quá gần, cỗ hương thơm nồng đậm đầu tiên mà Huyền Thiên chi hoa kia phát ra đã bị hắn cùng Ma Hoàng đồng thời hấp thu, tất nhiên hiệu quả sẽ lớn nhất. Bởi vậy nhân vật giống như hắn cùng với Ma Hoàng, cũng đồng thời trúng chiêu.
Hai thần quấn lấy nhau, lăn dưới tàng cây, trong mắt lẫn nhau đều đã biến thành bạn lữ hoàn mỹ nhất trên thế gian này.
Ở trong mắt Ma Hoàng, Trọng Quang biến thành một vưu vật xinh đẹp, xinh đẹp đến không nói nên lời, chỉ muốn lập tức ôm vào trong lòng, hóa làm một thể.
Mà Trọng Quang là Thần đế của trời đất, thanh tâm dục quả, tâm trong sáng, không có *** với nữ tử, bởi vậy trong mắt vẫn duy trì nguyên vẹn tướng mạo của Ma Hoàng. Nhưng Ma Hoàng trong mắt hắn lúc này, đã hóa thành ái nhân tri kỷ, tình thâm khôn kể, cũng hận không thể ngay lập tức giao hòa triền miên, cùng lên núi xuống biển, không bao giờ xa rời nhau nữa.
Hai thần bỏ quần áo đi, toàn thân trần trụi, thay phiên áp đảo nhau, đều muốn đặt đối phương ở dưới thân.
Cuối cùng rốt cuộc là Trọng Quang thắng một bậc, áp đảo Ma Hoàng, tiến vào bí huyệt phía sau y, nhập hạng (ờ, là hang, ngõ….mọi người tự hiểu dùm…) giao hòa.
Nguyên lai thực lực của hai thần tương đương, vốn là khó phân thắng bại. Nhưng hơn ba trăm sáu mươi năm chuyển hóa linh lực thúc đẩy, Trọng Quang bản thân vốn được sinh ra từ linh khí của trời đất, tất nhiên phương thức nhanh hơn Ma Hoàng một tầng. Mà Ma Hoàng trước hết phải đem ma khí tự thân hóa thành linh lực, sau đó mới rèn luyện tinh hoa, liền hao phí hơn một tầng công phu so với Trọng Quang, linh lực tổn thất cũng lớn hơn một bậc.
Chỉ hơn kém một bậc này, liền khác biệt rất lớn, rốt cuộc cũng khiến cho Trọng Quang chiếm thế thượng phong, chiếm Ma Hoàng thành của mình.
Lại nói hai thần đều mất đi lý trí, bị hương thơm của quả cùng Huyền Thiên chia hoa kia kích phát ra bản năng *** nguyên thủy nhất, đều biến thành giống như dã thú, chỉ biết triền miên ***.
Ma Hoàng mặc dù cảm thấy bản thân bị mỹ nhân ôm vào lòng, đổi ngược lại mới là chuyện tốt, nhưng không biết vì sao, sau đó cảm thấy mình như hóa thành nữ tử, rúc vào trong ngực của một nam tử ung dung tuấn mỹ.
Hắn là Ma sinh cùng trời, bản năng *** tuần hoàn, nhưng lại không có ý phản cảm, ngược lại còn cảm thấy vui sướng tràn trề, cuối cùng lại có cảm giác cực nhanh.
Mà Trọng Quang chính là mới nếm thử ***, lại khắc cốt minh tâm, chỉ cảm thấy vẻ đẹp cùng phong thái của người dưới thân tràn đầy anh khí, đắm sâu triền miên, có một không hai.
Hai người tri kỷ giao hòa, bất cứ vạn vật nào khác trong trời đất này cũng không thể sánh bằng. Theo *** tăng cao, linh quang tận trời, ma khí giao triền.
Quả Huyền Thiên kia kết ở trên đầu hai người, bị một cỗ linh lực cũng ma khí giao nhau của hai thần đánh sâu vào, ánh sáng dần dần chuyển thành sắc hồng nhuận, hình thể cũng chậm rãi biến lớn, từ độ lớn chỉ bằng đốm sao thành lớn bằng nắm tay, đúng là hấp thụ ma thần khí của hai thần, từ từ lớn lên.
Hai thần làm tình ở dưới tàng cây, không biết qua ngày đêm bao năm. Quả Huyền Thiên kia lại từ từ chín rục, từ trên Huyền Thiên linh thụ chậm rãi rơi xuống, lúc rơi tựa như có ý thức, chui và trong cái kén sáng hình thành từ thần quang ma khí của hai thần, biến mất không thấy đâu.
Lại nói quả Huyền Thiên kia vừa chín rục rơi xuống đất, mùi thơm thúc đẩy vạn vật, mở ra linh trí, bắt đầu sinh sản cũng dần phai nhạt, không bao lâu sau, rốt cuộc mùi hương cũng hoàn toàn biến mất.
Hương này tan hết, Trọng Quang cùng Ma Hoàng cũng từ từ khôi phục thần trí.
Lúc này bọn họ ở trong cái kén ánh sáng hình thành từ thần quang ma khí quấn nhau triền miên đã được hai mươi mốt năm, khi thanh tỉnh thì thân thể vẫn tương giao với nhau, linh khí giao hòa.
Cặp đùi thon dài rắn chắc của Ma Hoàng quấn ở trên lưng Trọng Quang, hai tay ôm chặt lấy vai lưng của hắn. Mà Trọng Quang lại ‘thần khí’ nhập hạng, hai tay nắm lấy vú của Ma Hoàng, vùi đầu vào hồng anh trước ngực y.
Hai thần thanh tỉnh, giao triền với nhau, đều trợn mắt há hốc miệng.
Ma Hoàng giận dữ:
“Cút ra ngoài!”
Trọng Quang cảm thấy ‘thần khí’ của mình vẫn đang hưng phấn bừng bừng, chưa có giảiphóng. Mà ‘ma vật’ của Ma Hoàng vẫn cứng như thanh sắt đỉnh chạm vào bụng mình, rõ ràng là giống hệt mình.
Hắn thế nhưng rất tiêu sái, phục hồi tinh thần lại liền nói:
“Không bằng làm xong rồi nói sau.”
Ma Hoàng cuồng nộ, đang muốn nổi bão, không ngờ Trọng Quang dùng sức đỉnh lên một cái, ở giữa chỗ mẫn cảm, lập tức xương sống cùng thắt lưng của y thoát lực, nhuyễn thành một đoàn.
Tuy rằng hoan ái suốt hai mươi mốt năm này sinh ra là do thần trí không rõ cùng quả Huyền Thiên kích thích, nhưng hai thần đều là sự tồn tại không giống bình thường, vẫn lưu lại ấn tượng khắc sâu.
Trọng Quang đối với chỗ mẫn cảm của Ma Hoàng hiểu rõ vô cùng, lúc này làm rồi liền làm luôn, tiếp tục luật động, Ma Hoàng rốt cuộc khó có thể khắc chế, kéo y từ trạng thái thanh tỉnh xuống đến tiếp một hồi nữa.
Đợi hai thần làm xong lần này, chín thái dương trên trời đã mọc đủ bảy bảy bốn mươi chín lần.
Kén sáng hình thành khi thần ma giao hoan từ từ tán đi, hai thần trở lại bình thường như lúc đầu, thân mặc thần giáp, cầm trong tay lưỡi đao sắc bén, nhìn chằm chằm vào nhau.
Chính là trong lòng Ma Hoàng cao ngạo lãnh liệt có thêm một tia buồn bực, một tia hận ý, còn có một tia quyến rũ khó có thể che dấu.
Mà biểu tình lười biếng lạnh nhạt của Trọng Quang lại trở nên bí hiểm, một đôi con ngươi đen láy sáng ngời lại có hơn một cỗ khói lửa nhân gian.
Hai thần im lặng đến quá trưa, vẫn là Trọng Quang mở miệng trước:
“Quả Huyền Thiên không thấy đâu.”
Ma Hoàng hơi hơi chấn động, chăm chú nhìn linh thụ, quả nhiên không thấy bóng dáng của quả Huyền Thiên.
Sắc mặt y khẽ biến, mặc dù cực độ không muốn để ý tới đối phương, nhưng hiểu rõ nhất huyền thiên linh vật cùng thông đạo không gian chỉ có Trọng Quang, cho nên đành phải không tình nguyện mà mở miệng:
“Như thế nào lại không thấy? Đã không thấy quả Huyền Thiên, chúng ta phải trở về như thế nào?”
Trọng Quang thấy thần sắc của y, biết trong lòng y có hoài nghi. Nếu là trước kia hắn tất sẽ không giải thích, nhưng lúc này lại nói:
“Ta cũng không biết quả Huyền Thiên kia vì sao lại biến mất, lúc ấy….khụ, chúng ta đều đang bận. Nếu như có người khác đến hái quả, cũng tuyệt không có khả năng. Chỉ sợ rằng quả Huyền Thiên là tự mình mở ra linh trí, đã hóa thân vào trong mảnh đại địa này.”
Đáng tiếc là lần này hắn cũng đã đoán sai. Bất quá lúc ấy thần trí của hai thần đều mê mang, tất nhiên sẽ không biết nơi quả Huyền Thiên kia đi đến.
Thần sắc Ma Hoàng ngưng trọng, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn:
“Ý của ngươi là, công phu của chúng ta mấy trăm năm này đều uổng phí?”
Tràng hoan ái kéo dài suốt hai mươi mốt năm lại thêm bốn mươi chín ngày kia, làm sao mà y có thể nuốt trôi cục tức này?
Trọng Quang thấy Diệt Thế Trảm Linh Thiên Ma kiếm trong tay y ma quang tăng vọt, rục rịch, vội nói:
“Tuy rằng không có quả Huyền Thiên, nhưng chúng ta cũng không phải là không thể trở về.”
“A?”
Một chữ ngắn ngủn của Ma Hoàng, rất có khí thế nếu ngươi không có câu trả lời thuyết phục khiến cho ta hài lòng ta liền tại chỗ chém chết ngươi.
Trọng Quang nói:
“Quả rơi xuống đất, sinh mệnh của Huyền Thiên linh thụ này cũng sắp chấm dứt. Chỉ cần chúng ta chờ nó héo rũ tiêu tán hết, lợi dụng lúc linh khí cực đại cuối cùng của nó tản ra, có thêm thần quang linh hoạt kỳ ảo của ta cùng ma khí chí tôn của ngươi, liền có thể bổ ra một thông đạo, tìm đường quay về thiên giới.”