Thần Ma Cửu Biến

Chương 162: Thủy Lôi Thuật, Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp




Cổ quản gia mặt không biểu tình, tùy ý để tia huyết sắc tiến vào trong thủy cầu, nhưng mà khác với lúc trước, tia huyết sắc tựa như mất đi lực xuyên thủng đáng sợ, mà theo nước chảy bắt đầu vòng quanh thân Cổ quản gia.

Sùng sục, thủy cầu lại rút nhỏ hơn phân nửa, hiện tại chỉ vẻn vẹn lớn cỡ vài thước.

Ân Sơn đã cảm giác được một tia không ổn, trên mặt hiện lên sự dữ tợn, thầm nghĩ: Coi như là lần này giảm tu vi xuống cũng phải thi triển Bạo Huyết Thuật lần thứ hai.

Bạo Huyết Thuật là bí thuật Huyết Ma Quật, có thể thông qua bí pháp nào đó thúc đẩy tiềm năng trong huyết châu, phải biết rằng trời đất vạn vật mỗi một thứu gì đó đều có tiềm năng của nó, một khi dẫn dắt ra ngoài, uy lực tuyệt đối có thể làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Đương nhiên, là bí thuật, cũng có hạn chế của nó, ví dụ như Bạo Huyết Thuật này một ngày nhiều nhất chỉ có thể sử dụng một lần, dùng lần thứ hai sẽ giảm tu vi xuống, thậm chí sẽ bị nội thương, nếu sử dụng lần thứ ba, rất có thể sẽ bị phản phệ đến tử vong.

Một giọt tinh huyết bị ép ra đầu ngón tay, con mắt Ân Sơn nhìn chằm chằm Cổ quản gia, ngón cái và ngón giữa đã đặt lên huyết châu.

Tay phải Trương Hiểu Vũ bí ẩn kết ấn, một tia lôi nguyên lực và phong nguyên lực bắt đầu hội tụ, tùy thời chuẩn bị bắn ra.

Oanh, lúc này Cổ quản gia động trước, chỉ thấy hắn nâng thủy cầu chỉ còn có hơn ba thước lên ném về phía Ân Sơn, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Ân Sơn lập tức tán đi huyết châu, lánh mình lách ra.

"Lão già này, thì ra là hù dọa người, ta còn tưởng rằng ngươi thật sự luyện ra chiêu thức kia." Ân Sơn khuôn mặt lộ vẻ trào phúng, nhưng mà cũng âm thầm thở ra một hơi, Bạo Huyết Thuật có thể không dùng đương nhiên là tốt nhất.

Cổ quản gia mỉm cười nói: "Vậy sao?"

"Cái gì!" Ân Sơn đồng tử mạnh mẽ co lại một chút, có chút thất thần nhìn qua một tiểu thủy cầu lơ lửng trên lòng bàn tay của Cổ quản gia.

Cổ quản gia nói: "Thi triển chiêu này không cần thanh thế lớn như vậy, ở trong đại thủy cầu thật ra còn có một tiểu thủy."

Ân Sơn sinh ra ý lui lại, sáp sáp nói: "Hừ! Đã xem thường ngươi." Nghe Ân Sơn giải thích như vậy, hắn liền biết mình bị biểu hiện giả dối che mắt, đối phương dùng thủy cầu cực lớn để làm cho hắn sinh ra ý niệm còn có thời gian trong đầu, thực ra lại vụng trộm ngưng thủy cầu khác bên trong.

"Muốn chạy trốn, không dễ đâu. Đi chết đi! Thủy Lôi Thuật!" Cổ quản gia bàn tay chấn tiểu thủy cầu ra.

Tiểu thủy cầu sinh ra thanh âm kịch liệt, trong không khí xuất ra một cái dấu vết tinh tế trong suốt.

"Bạo!"

Ở gần khoảng cách cách Ân Sơn vài thước, tay phải Cổ quản gia mạnh mẽ nắm chặt lại.

Oanh, hình thức công kích tương tự như Bạo Huyết Thuật, trong nháy mắt phạm vi xun quanh như biến thành thế giới nước, vô số rung động trong suốt lấy một điểm làm trung tâm, điên cuồng khuếch tán ra.

Hai người kia không có người nào dễ trêu! Trương Hiểu Vũ cười khổ khởi động lá chắn nguyên lực lần nữa, âm thầm nghĩ.

Tứ đại long vệ cho tới bây giờ đều chưa có uất ức như vậy, đối mặt sóng xung động không thể tưởng tượng nổi, lấy tu vi Võ Hùng cấp sáu của bọn họ cũng không thể tránh được, chỉ có thể hy vọng chiến đấu sớm chấm dứt một chút.

Không gian bị vặn vẹo, đá vụn trên mặt đất ào ào lơ lửng, điên cuồng xoay tròn.

"Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp." Ở trong nước gợn trong suốt, thân thể Ân Sơn biến thành màu đỏ tươi đẹp như máu, sau đó đột ngột nổ tung, một vòng huyết sắc quang hoàn khó khăn lắm mới chống đỡ được lực đè ép của nước.

Rất rõ ràng, kình đạo đè ép xa xa vượt qua sức thừa nhận của huyết sắc quang hoàn, thời gian không tới một lần nháy mắt đã tan rã.

Nhưng chỉ một chút thời gian này đối với Ân Sơn đã đủ rồi, ngay trước khi quang hoàn hỏng mất hơi, một đạo huyết sắc phóng lên trời, thoát ly phạm vi nước gợn oanh tạc.

"Không tốt, hắn muốn chạy trốn!" Cổ quản gia biến sắc.

Bọn người Vân Linh Nhi cũng rất là tiếc hận, chỉ thiếu một ít nữa là có thể giết chết đối phương.

"Thiên Lôi Ấn."

Một tia kích quang (laser) màu lam mở ra từ mặt đất, trong nháy mắt đánh tới đạo huyết sắc.

!

Một tiếng hét thảm vang lên, một cánh tay của Ân Sơn đứt lìa từ bả vai rơi xuống, hắn hung dữ nhìn chằm chằm vào Trương Hiểu Vũ: "Ngươi chết không yên lành, ta sẽ trở lại báo thù!"

Nói xong thân thể bị huyết sắc sương mù dày đặc bao trùm, tốc độ bắt đầu tăng lên.

Hưu hưu hưu!

Trương Hiểu Vũ mặt không biểu tình, động tác kết ấn của hai tay hóa thành hư ảnh, từng đạo kích quang màu xanh da trời đan vào thành tử vong thiên võng, huy động cắt qua cắt lại ở trên người đối phương, thuần thục giống như đang giải phẫu thân thể đối phương vậy.

Ở một khắc thân thể chia năm xẻ bảy, Ân Sơn ngay cả chết cũng không biết tại sao. Chỉ có thể trách hắn không nhìn ra thực lực của Trương Hiểu Vũ cũng không dưới Cổ quản gia, thậm chí ở phương diện khác còn muốn mạnh hơn.

Tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn Trương Hiểu Vũ.

Vũ Đại lẩm bẩm âm nói: "***, Hiểu Vũ lại giả bộ!"

Cổ quản gia cũng có chút ít kinh ngạc, đến bây giờ hắn mới tỉnh ngộ lại, người thanh niên này thực lực cũng không hề dưới hắn, hắn cũng đã nhìn lầm.

Vân Linh nhi cổ quái nhìn qua Trương Hiểu Vũ, quả thực là một đại quái vật, đối phương chính là cường giả gần với cao thủ Khuy Đạo, mặc dù đã bị thương nhưng cũng không phải là thùng rỗng, vậy mà cả sức hoàn thủ cũng không có, chớp mắt đã bị cắt thành mảnh nhỏ. Vậy không phải là hắn có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất ở đây ư.

Trương Hiểu Vũ thấy mọi người thần sắc khác thường, nói: "Chuyện này ta có nói qua với Cổ tiền bối, ta đồng thời tu luyện lôi nguyên lực và phong nguyên lực, vừa rồi công kích chính là hai loại nguyên lực kết hợp sơ bộ mới có uy lực lớn như vậy."

Cổ quản gia thoáng điều tức một chút, ý vị thâm trường nói: "Xem ra ta vẫn còn đánh giá thấp lực phá hoại do hai loại nguyên lực kết hợp sinh ra."

"Ca, hắn thật là lợi hại, ta có thể bái hắn làm sư phụ không? Trong ánh mắt tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi tỏa ra ánh sao, Lý Tú nói với Lý Hào bên cạnh.

Lý Hào nói: "Người ta nào có khả năng thu con nhóc như ngươi làm đồ đệ, không cần phải vọng tưởng."

"Ta không tin, thiên phú của ta ở Thủy Quốc chính là số một số hai." Lý Tú cong miệng lên, không cho là đúng nói.

Một lần nữa trở lại cung điện đại sảnh, Lý Mật muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Vân Linh nhi nói: "Lý thúc, chuyện này không phải ngươi sai, ngươi không cần phải cảm thấy khó xử, về chuyện cung phụng Thủy Quốc, thì với thù lao hợp lý, trong Đông Vực Thập Vạn Đại Sơn cũng có cao thủ, đến lúc đó ta giúp ngươi xem xét vài cái." Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Lý Mật nói: "Cám ơn chất nữ, ngươi cũng biết nếu như một quốc gia không có cao thủ tọa trấn, là rất không an toàn." Có những lời này của Vân Linh nhi, Lý Mật xem như yên lòng.

Trương Hiểu Vũ và cổ Quản gia ngồi liền nhau, hắn hỏi: "Cổ tiền bối, Huyết Ma Quật như lời ngươi nói là môn phái nào, rất lợi hại ư?"

Cổ Quản gia nói: "Có một cường giả Võ Tôn tọa trấn, ngươi nói lợi hại hay không?"