Thần Ma Chi Mộ

Chương 620: Viễn Cổ Phù Trận






Cửu Sí Ma Ô cũng không hề tức giận, chỉ là vẻ mặt yêu tinh của hắn không hề biểu lộ gì, ngồi im tại chỗ, đợi cho chúng yêu bàn luận hết ý kiến, lúc này mới không nhanh không chậm đem tin tức tình báo vừa mới đạt được nói ra.
“A! Thần Kiệt Thiên Tôn thật sự đi xuống Địa Tâm sao?”
“Điều này là đúng hay sai? Tin tình báo này có đáng tin hay không?”
Lúc này có 2 gã yêu tướng hỏi.
"Tuyệt đối tin cậy!" Cửu Sí Ma Ô nói bằng giọng chém đinh chặt sắt.
Những tên tướng lãnh yêu ma lập tức hưng phấn lên, hoàn toàn không nghi ngờ gì nữa.
“Ha ha! Thần Kiệt Thiên tôn thật sự là điên rồi.

Tự nhiên lại muốn nghĩ cách cứu viện Ngọc Hoàng!”
“Thế nhưng, hắn tại sao lại không biết dưới Địa Tâm còn có đầu ma thú Ám Hắc Cửu Đầu Long?
Hắn coi như đã chết rồi, còn lôi theo cả những thần tiên tinh anh của thần điện bồi theo nữa.
“Hắc hắc.

Chẳng lẽ ngươi không biết Thần Kiệt Thiên tôn vốn có chút điên điên khùng khùng sao?”
Chúng ma tướng trêu chọc Thần Kiệt Thiên Tôn rất là thoải mái.

Bọn hắn cho rằng, bọn người Triệu Thụy cùng Thần Kiệt Thiên Tôn đi vào trong Địa Tâm tuyệt đối là không có khả năng còn sống trở về.

Mất đi những tinh anh này thì chuyện đánh chiếm được Thiên Thần Điện sẽ không còn là chuyện khó.
Cửu Sí Ma Ô ngăn lại bàn luận của bọn thủ hạ.

Hắn vung bàn tay to lớn lên, quát lạnh: “Tận dụng thời cơ! Ngay lập tức khởi binh tiến công Thiên Thần Điện!”
"Vâng! Thành chủ!"
Mười tên yêu ma tướng từ trên ghế bật dậy đồng loạt đáp ứng.
***
Triệu Thụy không hề hay biết Vạn Ma Thành đã chuẩn bị tấn công vào Thiên Thần Điện.
Sau khi hắn nhảy vào trong huyệt động, trước mắt chỉ là một mảnh tối đen, không nhìn thấy bất cứ được cái gì cả, chỉ nghe gió thổi vù vù bên tai, thân thể không ngừng rơi xuống càng lúc càng nhanh.

Huyệt động này dường như đúng là không hề có đáy.

Triệu Thụy rơi tự do trong thời gian dài như thế mà vẫn ở giữa không trung, mãi không xuống đến được đáy.
“Triệu Thụy huynh đệ, chúng ta còn bao nhiêu lâu nữa mới có thể đến Địa Tâm vậy!” Đôn Triệt nhịn không được dùng linh thức truyền âm hỏi một câu.
“Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai? Ta cũng chưa từng đi qua mà!” Trong lòng Triệu Thụy cũng đang thắc mắc.

“Cấm chế của Ám Hắc Cửu Đầu Long bày ra ở đâu? Chúng ra đã rơi như thế này 2,3 giờ rồi mà vẫn chưa gặp cái nào a!”
Đôn Triệt lại hỏi một câu.
Triệu Thụy tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn gặp được nó lắm à?”
"Ta chỉ là tò mò thôi".

Đôn Triệt mới nói được nửa câu thì trên vách đá bốn phía chợt sáng lên chút hồng quang.
Quang mang này càng ngày càng sáng ngời, cuối cùng biến thành một mảng màu hồng kéo dài hàng chục, hàng trăm km.
"Những thứ kia là cái gì?"
“Những hoa văn này thật kì quái!”
“Đây hình như là những phù văn viễn cổ thì phải?”
Những thần tiên đi cùng vừa rơi xuống vừa quan sát hoa văn bốn phía, không khỏi băn khoăn lo lắng, nghị luận dồn dập.
Triệu Thụy nhìn thấy những phù văn đấy, trong lòng không hiểu sao lại dâng lên cảm giác đặc biệt xấu.
"Cấm chế! Là cấm chế của Ám Hắc Cửu Đầu Long! Mọi người cẩn thận!”.

Triệu Thụy đột nhiên lớn tiếng cảnh báo.
Nhưng, lời nhắc nhở của hắn đã quá muộn.
Hồng quang trên vách đá nối liền một dải từ trên xuống dưới được hình thành từ các viễn cổ phù trận kéo dài hàng ngàn km.
"Sưu sưu sưu"
Từng ngọn Hỏa Diễm Thương vù vù bay đến mang theo ngọn lửa nóng rực, từ trên vách động bắn tới mấy trăm thần tiên đang lơ lửng trong động.

Hỏa Diễm Thương to lớn dài đến mấy chục thước, dày đặc bay đến quả thật giống như cuồng phong bão táp ập tới, muốn tránh cũng tránh không được.
Cường độ Hỏa Diễm Thương bay ra rất mạnh mẽ, thanh âm phá không tràn ngập lỗ tai mọi người, gần như đục thủng màng nhĩ bọn họ.
"Oanh oanh oanh!"
Liên tiếp từng chuỗi âm thanh bạo phát nổ vang.
Bởi vì dị biến này xảy ra quá mức bất ngờ, rất nhiều thần tiên thậm chí còn phản ứng không kịp, bị Hỏa Diễm Thương vừa vặn bắn trúng.
Hỏa Diễm Thương ẩn chứa uy lực cường đại, dễ dàng phá tung phòng ngự của đám thần tiên, đâm vào thân thể của họ, mang cả thân thể và nguyên thần nổ thành tro bụi.
Từng âm thanh thảm thiết nhất thời vang lên liên tiếp nhau.
Bốn phía xung quanh Triệu Thụy không ngừng có thần tiên bị Hỏa Diểm Thương bắn rơi.

Chỉ trong thời gian rất ngắn đã có vài chục tên thần tiên chết oan uổng!
Những tên thần tiên còn lại sắc mặt đại biến, vội vàng dốc hết toàn lực né tránh.
"Sưu sưu sưu "
Ba ngọn Hỏa Diễm Thương đồng thời phóng tới trước mặt Triệu Thụy.


Nhanh như thiểm điện, Triệu Thụy vội vàng nhích người sang bên trái, ba ngọn Hỏa Diễm Thương bay sát qua người hắn về phía sau.
Triệu Thụy còn chưa ổn định thân hình thì hai ngọn Hỏa Diễm Thương đã bay gần tới mặt hắn.

Hắn vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc thuấn di hơn mười dặm để tránh né.

Đột nhiên một ngọn Hỏa Diễm Thương đã có mặt ở sẵn nơi hắn hiện ra, chỉ thẳng vào mi tâm của hắn.

Triệu Thụy vô cùng kinh hãi, trong tình thế cấp bách liền ngưng tụ lực lượng toàn thân, dùng một tay bắt lấy thân Hỏa Diễm Thương, cố gắng ngăn cản nó tiếp tục bay tới!
"Xuy xuy xuy! "
Ngọn lửa hừng hực đốt cháy bàn tay Triệu Thụy, cơ hồ như cháy khét làm hắn vô cùng đau đớn, hung hăng giày vò thần kinh Triệu Thụy.

Thế nhưng, Triệu Thụy vẫn cắn răng không dám buông lỏng.

Dưới sự ngăn cản hết sức của Triệu Thụy thì cuối cùng Hỏa Diễm Thương cũng ngừng lại.
Mũi thương đã gần chạm đến da đầu hắn, thậm chí hắn còn có thể cảm giác được rõ ràng, ngọn lửa trên mũi thương đang liếm vào trán hắn.
Triệu Thụy toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng thầm kêu nguy hiểm thật.

Nếu Hỏa Diễm Thương này chỉ đi tới thêm một chút thì đầu hắn sẽ nát vụn giống như quả hồng chín rụng vậy! Đem cái Hỏa Diễm Thương kia ném xuống, Triệu Thụy mất sức thấy rõ.

Hắn biết rằng đã không còn đường lui, hiện tại càng nhanh thoát ra khỏi khu vực này, thì an toàn càng lớn.
Mấy ngàn km, đối với một gã thần tiên mà nói, cũng không tính là dài.

Nhưng mà dưới sự tập kích dày đặc của Hỏa Diễm Thương, nếu muốn lao ra thì vô cùng khó khăn.
Trên đường hắn đi qua, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai hắn.

Hắn trơ mắt nhìn một đám thần tiên bị Hỏa Diễm Thương oanh tạc tan xương nát thịt, nhưng lại không có biện pháp cứu giúp.

Bởi vì đến bản thân hắn cũng khó đảm bảo được, chứ chưa nói đến còn sống mà đi giúp người khác.
“Ai da! Triệu Thụy huynh đệ, địa phương này thật đúng là hung hiểm nha! Chẳng may không chú ý thì chết tốt nha! Ta đã nói rồi, trong huyệt động này làm sao Ám Hắc Cửu Đầu Long lại không bố trí cấm chế cho được, quả nhiên ta đã đoán đúng”.


Đôn Triệt một bên né tránh Hỏa Diễm Thương, một bên lớn tiếng hét lên.

"Đôn Triệt, đồ thối mồm ()!".

Nguyệt Quang Nữ Thần không thể nhẫn nại được liền mắng to lên: “Ngươi không nói lời nào thì không ai bảo ngươi câm đâu”.
Các thần tiên khác cũng ném về Đôn Triệt những ánh mắt đầy phẫn nộ.
Thân rơi vào cực độ nguy hiểm, thần kinh của họ căng như dây đàn, sợ rằng chỉ không để ý một chút thôi thì sẽ rơi vào kết cục xương cốt cũng không còn.

Hết lần này đến lần khác Đôn Triệt còn mạnh miệng như thế, tự nhiên làm cho bọn họ rất phẫn nộ.
“Thật là một nữ nhân vừa già vừa dữ a, khó trách cả đời ở vậy.” Đôn Triệt chép miệng, bất mãn nói thầm một câu.
Nguyệt Quang Nữ Thần giận dữ, dung mạo của nàng thoạt nhìn cũng mới có 30, 40 tuổi, làm gì đã già?
Nàng đang chuẩn bị thóa mạ Đôn Triệt một trận, vừa mới phân tâm, thân hình thoáng đình trệ một cái, hơn mười cái Hỏa Diễm Thương đã hung hăng đâm xuyên qua thân thể nàng!
Nàng kêu thảm thiết một tiếng rồi rơi xuống dưới như một hòn đá.

Trong lúc này không ngừng có các Hỏa Diễm Thương khác cắm vào người nàng như một con nhím.
“Bây giờ là lúc nào mà tự nhiên còn có tâm tư cãi nhau! Các ngươi không muốn sống nữa sao!”.

Thần Kiệt Thiên Tôn giận dữ quát một tiếng, giống như một tiếng chuông cảnh tỉnh vang lên chấn động thân hình chúng nhân: “Không được phân thần! Nhanh chạy khỏi khu vực này!”
Có vết xe đổ, những thần tiên khác cũng không dám phân thần càng nhanh chóng toàn lực ứng phó.

Mà ngay cả Đôn Triệt cũng đã ngậm miệng lại, ngoan ngoãn đi theo Triệu Thụy phóng xuống phía dưới.
Tiếp tục tiến sâu một khoảng thật dài xuống phía dưới, thì phù văn hồng sắc trên vách động bốn xung quanh mới dần dần giảm bớt, cuối cùng hết hẳn.

Hỏa Diễm Thương bắn ra cũng rất hiếm rồi.
Sau khi chịu đựng những tổn thất lớn, nhóm thần tiên rốt cục cũng xông qua được mấy ngàn km viễn cổ trận.
“Cuối cùng cũng đi ra”.

Đôn Triệt vừa tới chỗ an toàn liền thở phào nhẹ nhõm: “Nếu cái trận phù kia tiếp tục kéo dài một chút hay tiếp sau đó lại là cấm chế thì chúng ta thật sự là xong đời.

May mắn là không có.

May mắn!”
“Đôn Triệt, ngươi là đồ thối mồm.

Tốt nhất là ngươi bớt tranh cãi cho ta”.

Thần Kiệt Thiên Tôn không nhịn được mở miệng nói: “Nói tốt thì không linh, nói xấu thì vừa hết câu đã trúng!” (Nói linh tinh thì ko sao còn vừa nói gở một cái là đúng ngay!-DG)
Đôn Triệt có chút sợ hãi Thần Kiệt Thiên Tôn, lập tức ngậm miệng lại, không dám nói nửa lời.

Thần Kiệt Thiên Tôn dọa Đôn Triệt xong thì quay đầu kiểm kê nhân số, nhìn lại thì thấy tổn thất mất ít nhiều thần tiên.

Điểm lại thì thiếu mất 30, 40 tên thần tiên.

Không nghi ngờ gì nữa, hẳn là họ đã chết trong phù trận rồi.
Những thần tiên may mắn sống sót cũng không có chút đắc ý mà là thương xót, thỏ tử hồ bi (1 con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, huống chi đây có 40 con -DG).

Đây mới là cửa thứ nhất mà đã tổn thất lớn như vậy, càng về sau chẳng phải càng hung hiểm!
Ám Hắc Cửu Đầu Long kia ở tận cùng trong Địa Tâm, cuối cùng là mạnh mẽ đến mức nào? Chúng thần tiên không dám nghĩ đến nữa!
Bất quá lúc này bọn họ đã không có đường lui, chỉ có thể dũng cảm tiến tới.Bọn họ hy vọng duy nhất đó là mình có thể còn sống để trở về mặt đất.
Thần Kiệt Thiên Tôn nhìn chúng thần tiên thần sắc buồn bã, thản nhiên nói: “Nếu đã lựa chọn tiến vào Địa Tâm, đối mặt với Ám Hắc Cửu Đầu Long thì nên chuẩn bị đối mặt với cái chết, không được có sự bi thương ở đây.

Đi thôi, phía trước đường còn rất dài, không nên chậm trễ ở chỗ này nữa!”
Hắn nói xong liền cưỡi mây bay nhanh xuống phía dưới.
Triệu Thụy và Đôn Triệt cùng 300 gã thần tiên yên lặng theo sau, tiếp tục hành trình.
Tiếp tục phi hành ở trong huyệt động một thời gian rất dài nữa, thì bọn Triệu Thụy cuối cùng cũng đến được đáy.

Tuy nhiên, nơi này cũng không phải là điểm cuối cùng, chỉ là huyệt động rẽ ngoặt vuông góc và đường kính trở nên lớn hơn nhiều.

Con đường phía trước vẫn như cũ còn phải đi rất dài.
Hai chân bước lên mặt đất, Triệu Thụy cảm giác rất tốt.
Chỉ là nhiệt độ ở dưới đây so với huyệt động thẳng đứng kia là cao lên không ít, khốc liệt không chịu nổi.

Hắn quay đầu nhìn lại các thần tiên khác thì dường như ai cũng có cảm nhận như thế.
“Trong lòng Ma Sang Chi Tinh càng đi sâu vào trong thì nhiệt độ càng cao.

Chúng ta trước mắt chính là đang đi sâu vào trong Ma Sang Chi Tinh.” Thần Kiệt Thiên Tôn phán đoán: “Bất quá nếu muốn tới được Địa Tâm thì còn phải cách một đoạn nữa”
Triệu Thụy gật đầu nói: “Giai đoạn vừa rồi ngoại trừ viễn cổ phù trận bên ngoài thì tóm lại là coi như thuận lợi.

Chỉ mong lộ trình kế tiếp cũng thuận lợi như thế mới tốt.”
Thần Kiệt Thiên Tôn lắc đầu nói: “Chưa hẳn là thế.

Nếu động này được xưng là Hắc Ám Thâm Uyên viễn cổ thì vẻn vẹn 1 loại cấm chế như thế, không có khả năng tiêu diệt toàn quân được.

Phía trước khẳng định còn có cấm chế đáng sợ hơn! Mọi người phải đề cao cảnh giác, càng phải cẩn thận hơn nữa.”
Triệu Thụy, Đôn Triệt, Địch Khắc cùng với các thần tiên khác nghe Thần Kiệt Thiên Tôn nói như vậy thì trong lòng thầm rùng mình, thần kinh vừa mới thả lỏng được một chút lập tức lại căng thẳng lên lần nữa.
Thoáng nghỉ ngơi một chút, đoàn người lại lần nữa khởi hành, theo huyệt động tiến về phía Địa Tâm.