Thần Ma Chi Mộ

Chương 62: Cực Độ Trọng Phạm Nhất Trọng Phạm Cực Điểm






"Này, lão đại, các cậu không việc gì chứ?" La Thành lớn họng la to, tha cái thân hình béo trùng trục của hắn chạy lại.
"Có bị thương không?"
"Hai người vẫn ổn chứ."
Hàn Tinh và Chu Vĩ cũng vội vã chạy đến, vô cùng quan tâm hỏi.
Đám người bộ hành ở khắp bốn hướng, đứng tụm ở chung quanh, vừa quây nhìn vừa rỉ tai nhau thầm thì, kinh ngạc tán thưởng phản xạ nhanh nhạy của Triệu Thụy, không ngờ có thể thoát khỏi cái chết.
"Ổn lắm, không có việc gì."
Triệu Thụy gật đầu, chuẩn bị đứng dậy, chợt phát hiện Vân Phi đang ôm cứng lấy mình, thế nào cũng không bỏ ra.
Hắn cười cười, không để tâm mấy đến biểu hiện hoảng sợ này của Vân Phi, chỉ lấy tay vỗ lên vai cô nhẹ giọng an ủi.
Qua hồi lâu, Vân Phi mới buông lỏng cánh tay ra, không có ôm cứng lấy Triệu Thụy nữa, nhưng bàn tay vẫn nắm lấy áo hắn như cũ.
"Ái chà chà, kỳ tích, kỳ tích, không có chút thương tích nào.

Oa, lão đại, vừa nãy thân thủ cậu thật lợi hại đó, thật giống như là một con báo vậy, vù một cái đã phóng đi rồi." La Thành thấy hai người không bị thương gì, nhất thời yên lòng trở lại, đứng ở bên cạnh hưng phấn há họng kêu lớn.
Chu Vĩ đẩy gọng kính lên, vẻ mặt cũng rất là khâm phục: "Không hổ là lão đại, trong tình huống như vậy mà còn có thể tỉnh táo như thế.


Bọn tớ đã sớm bị dọa sợ muốn chết."
"Trong tình huống nguy cấp thì tiềm lực của con người sẽ luôn có thể được bộc phát." Triệu Thụy tìm một lý do thật tốt để trả lời cho qua.
Mọi người cũng không có nghi ngờ gì.
Sau khi đã hơi ổn định lại được cơn sợ hãi, Vân Phi gọi điện thoại về nhà, đem chuyện đã trải qua tóm tắt kể lại một lượt.
Rất nhanh, năm chiếc BMW trờ tới, một đám cận vệ đeo kính đen, thân vận Tây phục sẫm màu của gia tộc từ trên xe bước xuống, vây lấy Vân Phi, đón cô về.
Trải qua sự tình này, Triệu Thụy cũng không còn tâm tư để tiếp tục vui chơi vì thế đã quay về ký túc xá, trong lòng vẫn còn suy nghĩ rốt cuộc là kẻ nào có lá gan lớn như vậy, dám hạ thủ với cả Đông An Vân gia!
*****************
Hai giờ khuya, bốn bề yên ắng, đại đa số mọi người đều đã bước vào mộng đẹp.
Song, nữ cảnh sát Trương Hân lại bị cú điện thoại khẩn của cục trưởng kéo ra khỏi giường.
Chạy vội đến cục cảnh sát, bước vào phòng họp, cô phát hiện các đồng sự hầu hết đều đã tựu tề, chỉ là bọn họ ai nấy đều ngáp ngắn ngáp dài, chẳng có chút tinh thần.
Bất kỳ ai mà bị gọi đi làm vào lúc ba giờ sáng có lẽ cũng đều sẽ có bộ dáng này.
"Tới cùng là đã phát sinh vụ án gì mà canh ba nửa đêm cục trưởng lại gọi chúng ta vào vậy?" Trương Hân tìm một chiếc ghế dựa ngồi xuống, day day hai bên trán, cảm thấy có chút uể oải.
Cho đến giờ cô vẫn đang theo đuổi điều tra vụ án mạng của Phương Hải, ông chủ công ty bất động sản Hành Lập, ngày nào cũng đến tận khuya mới ngủ, thật sự có chút mệt mỏi.
Những người khác ở trong phòng họp cũng đều lắc đầu, không biết rốt cuộc đã phát sinh sự kiện khẩn cấp gì.
"Đây, uống chút cà phê cho tỉnh táo." Một viên hình cảnh(1) trẻ tuổi bước tới, cầm một tách cà phê đặt ở trước mặt cô lấy lòng.
Sắc đẹp của Trương Hân vốn đã nổi tiếng ở trong đội cảnh sát, kẻ theo đuổi cô vô số.

Bọn họ sẽ không bỏ qua một cơ hội để thân cận.
"Cám ơn." Trương Hân lễ phép đáp, thái độ vẫn lạnh nhạt như mọi khi.
Viên hình cảnh trẻ vốn đã quen với sự lạnh nhạt của cô, tiếp tục mỉm cười bắt chuyện: "Vụ án mạng của Phương Hải, cô đã phát hiện ra manh mối gì chưa?"
"Vẫn chưa có manh mối gì." Trương Hân lắc đầu, "vụ án đó thật sự là quá kì quái, không biết phải bắt đầu từ đâu."
Viên hình cảnh trẻ còn đang muốn hỏi chuyện tiếp, viên cục trưởng với vẻ mặt trầm tư đã bước vào phòng họp.

Trên tay viên trợ lý đi cùng cầm một xấp tài liệu(*).

"Tội phạm số một của bộ công an, Mã Viên, đã xuất hiện ở Đông An.

Lần này khẩn cấp triệu tập mọi người lại chính là muốn các đồng chí đi bắt hắn về quy án!" Cục trưởng vừa bước vào cửa, không chút mất thời gian liền đi thẳng vào vấn đề, nói rõ tình tiết vụ án.
"Hả? Mã Viên đã lẻn vào Đông An rồi?" Nghe thấy cái tên này tất cả các hình cảnh bên trong phòng họp đều không khỏi cả kinh.
Mã Viên năm nay hơn năm mươi tuổi, vốn chỉ là một gã huấn luyện viên võ thuật không ai biết đến.

Sau đó chẳng biết vì sao đột nhiên phát cuồng, cắn cổ hút máu một thiếu nữ, làm cho cô gái đó bị trọng thương.
Kết quả vừa vặn bị đệ tử của Đông An Vân gia bắt gặp, bắt lấy giao cho cảnh sát, cuối cùng bị phán hai mươi năm tù, đưa vào nhà lao.
Không nghĩ được, sau khi ngồi trong nhà tù được máy móc bảo vệ nghiêm ngặt được mười năm, gã lại có thể vượt ra khỏi ngục, một mạch trốn thoát.
Trên đường trốn chạy, gã đã giết người hút máu, đồng thời liên tiếp sát hại hơn ba mươi viên cảnh sát truy đuổi, gây chấn động cả bộ công an.
Bộ công an phát lệnh truy nã cấp A và liệt gã vào tội phạm truy nã số một, huy động lực lượng cảnh sát trên mười ngàn người truy bắt trên quy mô lớn.
Ấy vậy mà gã Mã Viên này cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, không thấy tung tích.

Ai ngờ gã vậy mà đã lặng lẽ lẻn vào Đông An!
Nghĩ đến tên trọng phạm nguy hiểm cực độ này có thể đang ẩn náu ở ngay bên người mình, hết thảy chúng nhân ở nơi này không rét mà run.
"Đã xác định được nơi Mã Viên đang ẩn náu rồi ư?" Trương Hân suy nghĩ rồi hỏi.
Mã Viên có năng lực phản trinh sát(**) rất mạnh mẽ, muốn phát hiện ra chổ ở của gã thật không hề dễ dàng.

"Hắn thuê ở phòng trọ, đã bị trinh sát viên giám sát.

Bây giờ tôi hạ lệnh, đồng chí Trương Hân mang theo đội lập tức xuất phát, đi bắt Mã Viên về quy án!"
"Rõ! Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!" Trương Hân nghiêm chào, cảm thấy trọng trách phải gánh vác rất nặng nề.

Mã Viên là một hung phạm cực kỳ nguy hiểm và quan trọng.

Đối với việc truy bắt gã, tuyệt đối không thể có chút sai lầm gì.
Nhận nhiệm vụ xong, Trương Hân liền bước trước ra ngoài.
Lúc này, cục trưởng lại bổ sung thêm một câu: "Tên Mã Viên vô cùng nguy hiểm, có thể nổ súng khi cần thiết."
Trong khoảng thời gian rất ngắn, trên một trăm viên hình cảnh, tuần cảnh và đặc cảnh đã lập thành một đội ngũ, dưới sự chỉ huy của Trương Hân mau chóng đến bên ngoài nơi trọ của Mã Viên.
Theo tiếng hạ lệnh của Trương Hân, một viên đặc cảnh đã phá cửa phòng, hàng loạt cảnh sát mang súng lũ lượt ùa vào, đầy ắp cả căn phòng.
Song, nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người, bên trong gian phòng, ngoại trừ một tách trà nóng còn nghi ngút khói ở trên bàn ra, không thấy chút tung tích của Mã Viên!