Thần Ma Chi Mộ

Chương 550: Thoái Ẩn






“Quả nhiên chính là hai người này!”
Chưởng giáo các phái trong đại điện thấy Thiên Âm đại sư xác định thân phận của Triệu Thụy và Đôn Triệt, ánh mắt hướng về hai người bọn hắn không tự chủ được nhiều thêm vài phần xem trọng.
Đặc biệt là Triệu Thụy đó, trước mắt đã thay thế Hoa Dương Chân Quân, trở thành cường giả thứ năm trên tu chân giới, nói không chừng sau này sẽ tiến thêm một tầng, trở thành đỉnh phong cường giả mới!
Tuy những tu chân giả đang ngồi, mỗi vị đều tu vi tinh thâm, thực lực cường đại.
Nhưng đối mặt với ngôi sao mới trên tu chân giới như Triệu Thụy, bọn họ đều không dám xem thường.
Thậm chí có vài chưởng giáo chủ động chào hỏi Triệu Thụy, kết nối giao tình.
Có thêm một bằng hữu thực lực cường đại luôn không có chỗ nào xấu.
Trong đại điện một trận náo nhiệt, sau đó từ từ yên tĩnh lại.
Thiên Âm đại sư lúc này mới nói tiếp: “Thật ra, lần này ta thoái ẩn, vốn chỉ muốn mời các vị đạo hữu tập hợp lại một lần, thuận tiện làm chứng, cho nên tịnh không mời bao nhiêu người.
Ngoại trừ mời các vị tới xem lễ, ta còn nói chuyện với các vị về Ma tông.
Gần đây, Ma tông tựa hồ thập phần sôi nổi, tập kích tu chân giả các tông các phái khắp nơi, không biết các vị có ý kiến gì?”
Quảng Âm đại sư của Đại Quảng Hóa tự niệm Phật hiệu: “A Di Đà Phật, Ma tông xuất sơn lần nữa, tuyệt đối không thể xem nhẹ! Chúng ta phải đối xử nghiêm chỉnh!”
Kì Hư Thượng Nhân của Hành Sơn Kiếm Tông tức giận nói: “Không sai! Đệ tử Hành Sơn Kiếm Tông ta đã có hai người mất mạng vì Ma Tông tập kích rồi! Hành Sơn Kiếm Tông chúng ta và Ma Tông quyết không cùng đứng!”
Khâu Linh Chân Quân cũng phụ họa: “Hoa Sơn Nhất Khí Huyền Môn của ta cũng có mấy đệ tử bị Ma Tông đả thương.

Hừ, Nhất Khí Môn và Ma Tông thật ra hoàn toàn không có thù oán gì, nhưng bọn chúng lại vô duyên vô cớ đả thương môn hạ đệ tử của ta, thật là quá phận!”
Đại biểu Hữu Hằng Thiên Sư do Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo phái ra âm dương quái khí nói: “Quá phận? Hừ, chẳng lẽ ngươi không biết Ma Tông trước nay vô pháp vô thiên sao? Đả thương vài đệ tử nhỏ nhoi của Nhất Khí Môn, đối với Ma Tông mà nói chẳng phải chuyện gì đáng kể!”
Khâu Linh Chân Quân vừa nghe, trừng mắt tức giận nói: “Hữu Hằng Thiên Sư, sao ngươi lại giống như có bộ dạng vui tai mừng họa vậy?”

Hữu Hằng Thiên Sư lạnh nhạt nói: “Ta vui tai mừng họa chỗ nào, ta chỉ trình bày một sự thật, Ma Tông vốn vô pháp vô thiên, nếu không, năm đó đã không dùng sức một tông một phái muốn xưng bá tu chân giới.
Đệ tử Nhất Khí Huyền Môn các ngươi chỉ bị thương một chút, so với các môn phái khác, có thể nói là vạn hạnh trong bất hạnh.

Chẳng lẽ ta nói sai à?”
Khâu Linh Chân Quân sắc mặt khó coi, nhưng không có lời gì để nói.
Thiên Âm đại sư nhìn Triệu Thụy một cái, thăm dò: “Triệu thí chủ, ngươi có cao kiến gì?”
Triệu Thụy không ngờ Thiên Âm đại sư lại hỏi thăm ý kiến của hắn.
Thật ra, bất kể Ma Tông hiện tại quậy phá trên tu chân giới dữ dội cỡ nào, cũng chẳng quan hệ gì với hắn.
Bất quá, Thiên Âm đại sư đã hỏi, hắn vẫn suy nghĩ rồi trả lời: “Ta cảm thấy hơi kì quái đối với hành vi trước mắt của Ma Tông.”
“Hả? Kì quái?” Thiên Âm đại sư vuốt vuốt chòm râu bạc, dường như hơi hứng thú “Rốt cuộc kì quái chỗ nào?”
Triệu Thụy nói tiếp: “Ta nghe nói, tông chủ các đời của Ma Tông đều là cường giả mũi nhọn tu vi tinh thâm, tài trí hơn người.

Ngoài ra, Ma Tông từ sau lần trước thất bại, ẩn nấp gần ngàn năm, có thể thấy công phu ẩn nhẫn không phải bình thường.
Đã như vậy, ta cảm thấy, nếu quả thật Ma Tông muốn có hành động, hẳn đã trải qua tính toán kĩ lưỡng, bố trí sẵn sàng, sau đó tập trung sức của cả Ma Tông, một trận thành công, một kích tất thắng! Chứ không phải đánh loạn giết loạn như con ruồi không đầu hiện tại.

Làm như vậy ngoại trừ khiến Ma Tông gặp địch khắp nơi, sẽ không mang lại bất kì chỗ tốt nào.”
“A Di Đà Phật, không ngờ Triệu thí chủ tuy tuổi trẻ, nhưng suy nghĩ lại chu đáo như vậy.” Thiên Âm đại sư nhìn Triệu Thụy với ánh mắt khen ngợi “Những điều Triệu thí chủ nói đây cũng chính là chỗ nghi hoặc của lão tăng.


Ma Đế hiện tại của Ma Tông, tuy trầm lặng thần bí, nhưng lão tăng từng có chút duyên với hắn, biết Ma Đế này thiên tư tung hoành, tài trí cao tuyệt, tuyệt đối không phải người thường so sánh được.
Cho nên, với tính cách của hắn, hẳn sẽ không làm ra chuyện gây địch khắp nơi như vậy.
Chuyện này bên trong e rằng có sự hiểu lầm nào đó, cần phải điều tra cẩn thận.”
“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì?” Kì Hư Thượng Nhân hơi kích động nói: “Loại công pháp như Quỷ Đạo Thập Tam Kinh này chỉ có đệ tử Ma Tông mới có thể tu tập.

Những đệ tử bị giết của Hành Sơn Kiếm Tông bọn ta đều chết dưới công pháp này! Ngoại trừ Ma Tông ra, còn có thể là ai nữa?” Ông ta nói xong những lời này, hơi bình tĩnh lại một chút, bỗng cảm thấy thái độ của mình vừa rồi đối với Thiên Âm đại sư dường như rất không tôn kính, vội vàng lấy giọng ôn hòa bổ sung: “Xin lỗi, Thiên Âm đại sư, vừa rồi tôi quá kích động, mong ngài bỏ qua.”
Kì Hư Thượng Nhân là một trong chín vị tu chân giả Độ Kiếp kì trên tu chân giới, Hành Sơn Kiếm Tông trên tu chân giới cũng nằm trong số ít danh môn đại phái, thế lực cực lớn.
Nhưng ông ta ở trước mặt Thiên Âm đại sư không dám có điều gì bất kính.
Đây không chỉ vì ông kính sợ thực lực cường hãn của Thiên Âm đại sư cùng với sự cường đại của Long Âm tự.

Chủ yếu nhất là sự tôn kính đối với nhân phẩm của Thiên Âm đại sư.
Sự công chính vô tư của Thiên Âm đại sư vốn đã đồn khắp tu chân giới.
Đối với sự cãi vã của Kì Hư Thượng Nhân, Thiên Âm đại sư hoàn toàn không để ý, ông ta có thể hiểu được tâm tình trước mắt của Kì Hư Thượng Nhân, thật ra, những lời Kì Hư Thượng Nhân nói cũng rất có đạo lý.
Quỷ Đạo Thập Tam Kinh là bí mật bất truyền của Ma Tông, ngoại trừ đệ tử của Ma Tông, ra, những tông phái khác không ai biết sử dụng.
Đệ tử của Hành Sơn Kiếm Tông đã chết dưới Quỷ Đạo Thập Tam Kinh, theo lý mà nói, hẳn phải do Ma Tông gây ra.
Nhưng điều này lại mâu thuẫn với phân tích của Triệu Thụy.
Mà đây cũng chính là chỗ mà Thiên Âm đại sư cảm thấy hỗn loạn.
Thiên Âm đại sư nhắm hai mắt, thử sắp xếp tư tưởng của mình.

Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo Hữu Hằng Thiên Sư bỗng nói: “Thiên Âm đại sư, trong đại điện này dường như tụ tập quá nửa cường giả nhất lưu, chúng ta lần này ngoại trừ tham gia đại điển thoái ẩn của ngài, thật ra còn có một hi vọng, chính là do Long Âm tự ra mặt, tập hợp các đại tông phái trên tu chân giới, phát động phản công đối với Ma Tông.

Có câu tiên hạ thủ vi cường, Ma Tông trước mắt ngo ngoe ngóc đầu dậy, nếu chúng ta không hành động trước, chỉ sợ muộn hơn sẽ không kịp.”
Thiên Âm đại sư không hề mở mắt ra, lạnh nhạt cự tuyệt: “Ta cảm thấy, tình huống trước mắt chưa rõ ràng, chuyện này còn cần phải suy nghĩ cho kĩ.

Khai chiến với Ma Tông không phải là chuyện nhỏ, nhất định sẽ dẫn tới tu chân giới đại loạn, sinh linh phàm gian đồ thán.

Ngoài ra, ta đã sắp thoái ẩn, chuyên tâm tu luyện, chuyện này phải tìm phương trượng mới của Long Âm tự, sư đệ Địa Âm của ta thương lượng nữa.”
Hữu Hằng Thiên Sư vấp phải đinh, trong lòng không khỏi không thoải mái, dẫu sao Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo cũng là một trong tứ đại danh môn, so về cả danh vọng lẫn thế lực với Long Âm tự, đều chỉ hơn chứ không kém.
Bất quá, hắn vẫn không dám biểu lộ sự không thoải mái của mình ra ngoài.
Địa vị và thực lực của Thiên Âm đại sư không phải hắn có thể so sánh được, trừ phi chưởng giáo Thiên Sư đạo, Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li tự mình ra mặt mới có thể ngang hàng với lão hòa thượng này.
Hữu Hằng Thiên Sư chỉ đành nuốt sống cục tức này xuống.
Triệu Thụy hai lần có xung đột với Long Hổ Sơn, hoàn toàn không có hảo cảm đối với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, thấy Hữu Hằng Thiên Sư chịu lép, trong lòng không khỏi hơi vui tai mừng họa.
Thiên Âm là ai?
Đó chính là cao tăng đắc đạo sống trên ngàn năm, tuy trên miệng không nói, nhung trong lòng sáng như gương.
Hữu Hằng lão đạo muốn đẩy Thiên Âm đại sư ra làm kẻ thế mạng, chút mánh nhỏ này làm sao qua mắt được Thiên Âm lão hòa thượng?
Chịu lép là đương nhiên.
Chưởng giáo các phái trong đại điện thấy Thiên Âm đại sư nói vậy, biết đã không cách nào mời được Long Âm tự ra mặt thay bọn họ, không khỏi thập phần thất vọng.
Long Âm tự là một trong tứ đại danh môn, có ảnh hưởng rộng khắp trên tu chân giới, nếu Long Âm tự không ra mặt, hai đại danh môn còn lại chỉ sợ cũng không chịu lội vào vũng nước đục này.
Không có sự tổ chức của lực lượng mạnh, các môn phái tu chân còn lại sẽ như nắm cát rời, căn bản không cách nào đối kháng với Ma Tông tổ chức nghiêm ngặt.
Cường giả các phái trong đại điện, tuyệt đại bộ phận đều tới có mục đích, bây giờ thấy Thiên Âm đại sư dường như định không hỏi tới chuyện đời nữa, tâm tình không khỏi trở nên rất tồi tệ, có một số thậm chí lập tức muốn phất áo bỏ đi.

Chỉ vì nể mặt, bọn họ không thể không lưu lại, chờ tới khi Địa Âm đại sư tiếp nhiệm phương trượng Long Âm tự xong rồi mới rời đi.
Tới chính ngọ, điển lễ thay đổi phương trượng Long Âm tự chính thức bắt đầu.
Tu chân giả tham gia điển lễ phân ra ngồi ven quảng trường, tiến hành xem lễ.
Mấy trăm tăng nhân của Long Âm tự tập trung chỉnh tề trên quảng trường, thần tình trang nghiêm.
Sau đó, Thiên Âm đại sư dưới sự chăm chú của hàng ngàn ánh mắt, giao pháp trượng đại biểu cho quyền uy phương trượng cho sự đệ Địa Âm đại sư, xoay người rời đi.
Đúng vào lúc này, các tăng đồng thanh tụng kinh, thanh âm vang tận chân trời, tiễn chân Thiên Âm đại sư.
Triệu Thụy biết, lần thoái ẩn này của Thiên Âm đại sư có nghĩa là kết cục thế lực của tu chân giới trước mắt đã có thay đổi lớn.
Nghi thức chuyển giao đơn giản mà trang trọng kết thúc rất nhanh.
Tu chân giả các phái tới xem lễ có một số rời đi, có một số tiện thể lưu lại, kết nối giao tình với tân nhiệm phương trượng Địa Âm đại sư của Long Âm tự.
Tuy nói Thiên Âm đại sư đã thoái ẩn, nhưng Địa Âm đại sư tu vi cũng tinh thâm, Long Âm tự vẫn là một trong tứ đại danh môn của tu chân giới như trước.
Ba người Triệu Thụy, Tôn Tiểu Lan, Đôn Triệt không thích xu nịnh lấy lòng, xem lễ xong định rời khỏi Long Âm tự, trở về Thục Sơn Kiếm Phái.
Lúc này chợt thấy một tăng nhân trẻ khoảng hai mươi mấy tuổi, tướng mạo thập phần tuấn tú gọi bọn họ lại.
“Xin ba vị dừng bước, sư phụ chúng tôi muốn mời ba vị qua nói chuyện một chút.” Tăng nhân đó chắp hai tay lại, hành một lễ nói.
Triệu Thụy đánh giá tăng nhân trẻ tuổi này mấy cái, tăng nhân này từ khi điển lễ bắt đầu vẫn đi theo bên cạnh Thiên Âm đại sư, hẳn là đệ tử của Thiên Âm đại sư.
Thế là hắn hỏi: “Chẳng biết Thiên Âm đại sư gọi chúng tôi có chuyện gì?”
Tăng nhân đó đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, ba vị cứ đi khắc biết.”
Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan đưa mắt nhìn nhau, nghĩ mình dẫu sao cũng không có chuyện gì gấp, không bằng cùng nói chuyện với Thiên Âm đại sư.
Không phải hắn đang muốn điều tra vụ tinh hoa ánh trăng thưa thớt sao?
Nói không chừng có thể tìm được đáp án từ chỗ Thiên Âm đại sư.
Thế là, hắn gật gật đầu, đáp ứng.