Thần Ma Chi Mộ

Chương 511






“Ừm, ngươi suy nghĩ hết sức chu đáo.

Dưới tình huống kiểu này, tạm thời tránh né sóng gió cũng là một phương pháp tốt.” Vân Phương tán đồng.
Thi Lãnh Hâm nói tiếp: “Đổng Sự Trưởng, có chuyện này tôi phải báo với ngài, tôi hoài nghi tai nạn hầm mỏ này không phải là thiên tai, mà là nhân họa!”
“Ủa? Ngươi có chứng cứ gì không?” Vân Phương giật mình, vội vàng truy vấn.
Thi Lãnh Hâm nói: “Tôi biết rõ tính quan trọng của cái mỏ đó đối với Thi gia chúng ta, cho nên đặc biệt chú ý bên đó.

Cái mỏ đó về các mặt an toàn đều được làm tương đối hoàn thiện, đến thông đạo cũng được gia cố đặc biệt.

Thậm chí tôi còn từng kiểm tra cẩn thận trước mỏ, cấp bậc an toàn tương đối cao.
Ngoài ra, chúng tôi thật sự không giống như trong tin tức nói, khoét rỗng cả núi, theo đạo lý lẽ ra không thể xảy ra tình trạng lở núi như thế.
Quan trọng nhất là, tôi có chú ý đến thời tiết ở phía mỏ ngọc đó.
Theo dự báo thời tiết, khu đó phải là nắng đẹp! Thế nhưng đột nhiên trên mỏ ngọc chớp lóe sấm động, mưa to như trút, mà khu quanh đó vẫn nắng đẹp như cũ! Tuyệt đối không hợp với lẽ thường! Cho nên tôi dám khẳng định, cái gì kêu là mưa to dẫn tới lở đất, tuyệt đối là thủ thuật che mắt! Nguyên nhân tạo ra sự cố lần này là pháp thuật!”
Vân Phương lặng lẽ gật đầu, nghe lời Thi Lãnh Hâm, trong lòng cô đã hết sức rõ ràng.

Tai nạn mỏ lần này khẳng định là Tam Sinh Quan giở trò phía sau!
Còn như mưa to cũng chỉ là làm bộ, chuyện hô phong hoán vũ đối với tu chân giả Phân Thần kì như Tam Sinh Đạo Nhân đúng là dễ như trở bàn tay! Gác điện thoại, Vân Phương hơi uể oải, dựa vào vai Triệu Thụy, nhẹ giọng nói: “Chúng ta cuối cùng vẫn bị Tam Sinh Quan tính kế!”
Triệu Thụy ôm Vân Phương vào lòng nhẹ nhàng vuốt lưng cô, trong mắt chớp qua một đạo hàn mang.
Hắn đã nghiêm khắc cảnh cáo Tam Sinh Quan, bảo bọn chúng đừng đặt chủ ý tới Thi gia nữa.
Thế nhưng Tam Sinh Quan coi lời của hắn như gió thoảng ngoài tai, vẫn bày kế hãm hại Vân Phương và Thi gia, đẩy vào hoàn cảnh khó khăn thế này!

Đã như vậy, hắn không cần phải khách khí nữa, phải ra tay trừng phạt Tam Sinh Quan thật nặng!
Triệu Thụy quyết tâm để môn nhân Tam Sinh Quan cảm thụ sâu sắc, không nghe lời cảnh cáo của hắn sẽ dẫn tới chuyện gì!
“Vân Phương ngươi yên tâm đi! Không thể cứ trơ mắt nhìn Tam Sinh Quan hãm hại Thi gia như vậy.

Ta sẽ giúp ngươi đòi lại công đạo!” Triệu Thụy ôm Vân Phương vào trong lòng, bình tĩnh mà kiên định nói.
Vân Phương hơi do dự nói: “Nhưng… chúng ta không có chứng cớ chứng minh tai nạn mỏ lần này là do Tam Sinh Quan gây ra.

Nếu bọn họ không thừa nhận, chúng ta cũng không có cách nào bắt chúng.

Dẫu sao, tất cả đều là do chúng ta suy đoán.”
Triệu Thụy cười: “Chứng cứ? Cần chứng cứ gì? Trên tu chân giới, nắm đấm ai to, pháp lực ai cao, người đó có lý! Ngày trước, Tam Sinh Quan cướp mỏ ngọc của các ngươi, có lý do gì? Chẳng phải dựa vào quyền lực lớn một chút, thực lực mạnh một chút sao?
Vụ tai nạn mỏ ngọc đã nói rõ là Tam Sinh Quan làm, chẳng cần bất cứ chứng cớ gì! Thi gia chịu bao nhiêu tổn thất sẽ khiến bọn chúng trả giá gấp mấy lần! Ngươi cứ ở trong nhà chờ tin tốt của ta đi.”
Triệu Thụy nói xong, hôn lên trán Vân Phương, sau đó gọi Đôn Triệt, bay về phía Tề Vân Sơn!
Tề Vân Sơn là một trong tứ đại danh sơn của Đạo giáo, ở đây quần sơn như biển, đầy những ngọn lạ, thiên địa linh khí to lớn hùng hậu tụ tập ở đây, khiến nơi này trở thành nơi lựa chọn đầu tiên cho việc tu hành trong tu chân giới.
Có một số tu chân giả lựa chọn Tề Vân Sơn khai tông lập phái, dương danh tu chân giới.
Tam Sinh Quan do Tam Sinh Đạo Nhân sáng lập là một trong số đó.
Tam Sinh Quan nằm ở Vạn Thọ Phong trong Tề Vân Sơn.

Ngoại trừ Tề Vân Phong của Chân Quân Động Phủ ra, chỗ của Tam Sinh Quan này là nơi linh khí mạnh nhất trong Tề Vân Sơn.
Thật ra, đầu tiên chiếm cứ ở đây tịnh không phải là Tam Sinh Quan, mà đã có người khác.

Chỉ bất quá Tam Sinh Đạo Nhân dựa vào thực lực cường hoành, bối cảnh vượt trội đuổi đối phương đi, rồi bá chiếm chỗ này.
Tính sơ một cái, chí ít cũng có ngàn năm thời gian.
Triệu Thụy và Đôn Triệt không tốn tới một tiếng đồng hồ, đã đến ngoài Tam Sinh Quan trên Vạn Thọ Phong.
Tam Sinh Đạo Nhân đang tu luyện trong Quy Nguyên Đường trong quan.

Hắn cảm thấy dường như có người xông vào kết giới, trong lòng không khỏi động đậy, bèn phân phó môn hạ đệ tử: “Có người xông vào, các ngươi đi nhìn thử.”
Hai đạo nhân của Tam Sinh Quan vội vàng lĩnh mệnh ra ngoài đạo quan tra xét tình huống.
Vừa bước ra khỏi đạo quan, chúng liền trông thấy một người một yêu đứng bên ngoài.
Yêu quái dung mạo kì dị, thân thể khôi ngô, khắp người đầy lông dài, mà tu chân giả nhân loại thì tỏ ra hết sức trẻ tuổi, tướng mạo thanh tuấn.
Bọn chúng cảm nhận gợn sóng linh lực của hai kẻ xâm nhập này, lại phát giác gợn sóng linh lực của hai kẻ này hết sức yếu ớt.
Thông thường, gợn sóng linh lực càng yếu, tu vi cũng càng yếu.
Hai đạo nhân này cho rằng Triệu Thụy và Đôn Triệt chỉ là hai tu chân giả thực lực thấp kém, không để hai người vào mắt, giọng bực bội quát hỏi: “Các ngươi là kẻ nào? Cũng không thông báo một tiếng, đã xông vào Tam Sinh Quan!”
Triệu Thụy lạnh lùng nói: “Các ngươi không có tư cách hỏi lai lịch bọn ta.

Bảo Tam Sinh lão đạo lập tức lăn ra đây cho ta! Nếu không, đừng trách ta không khách khí!”
Hai đạo nhân đó vừa nghe, không khỏi nổi giận đùng đùng.
Tam Sinh Đạo Nhân là chưởng giáo của chúng, đạo pháp tinh thâm, được môn hạ đệ tử kính sợ sâu sắc.
Thế nhưng, một người một yêu thực lực thấp kém trước mắt lại dùng loại khẩu khí đó nói về chưởng giáo của chúng!
Điều này đúng là sỉ nhục to lớn với cả Tam Sinh Quan!

Làm môn hạ đệ tử của Tam Sinh Quan, bọn chúng tuyệt đối không thể nào chịu nhịn!
“Mật chó của ngươi lớn thật, không ngờ lại dám vô lễ với chưởng giáo chúng ta!”
“Ngươi đúng là chán sống rồi! Xem ta thu thập ngươi ra sao!”
Hai đạo nhân đó ngoác miệng chửi lớn, bắt chỉ quyết, gọi ra phi kiếm lấp lánh thanh quang, chuẩn bị ra tay với Triệu Thụy.
Triệu Thụy để hai tay sau lưng, không thèm nhìn bọn chúng một cái, đi thẳng vào trong đạo quan, làm như không thấy hai phi kiếm lấp lánh thanh quang đó.
Hai đạo nhân thấy Triệu Thụy coi thường chúng như vậy, đã giận càng thêm giận.
Bọn chúng nhìn nhau một cái, đồng thời gật đầu, chỉ thẳng vào Triệu Thụy, hai phi kiếm lấp lánh thanh quang đó một trái một phải gào rít bắn vào Triệu Thụy.
Mắt thấy hai phi kiếm sắp bắn vào lưng Triệu Thụy.
Đôn Triệt theo sát sau lưng Triệu Thụy đột nhiên ngoác miệng cười một cái, đưa tay chụp lên không một cái.
Hai phi kiếm kiếm quang lăng lệ đó dường như bị một sức mạnh cường đại vô hình hấp dẫn, “vù” một tiếng trên không, bay vào trong tay Đôn Triệt.
Đôn Triệt đưa cánh tay lông lá, dùng lực xoa hai phi kiếm đó một cái.

Hai phi kiếm đó lập tức bị vặn xoắn vào nhau, thành một đống sắt vụn chẳng ra hình dạng gì!
Hai đạo nhân Tam Sinh Quan đó trợn tròn hai mắt, giật mình không sao khép miệng lại được.
Hai phi kiếm này đều do tài liệu tương đối trân quý luyện chế mà thành.
Để luyện chế hai phi kiếm này, trưởng lão trong môn đã tốn một lượng lớn tinh lực, dùng mấy tháng thời gian.
Theo chúng thấy, hai phi kiếm này kiên cố vô cùng, bén nhọn tuyệt luân, cắt sắt thép nặng hàng vạn tấn dễ như trở bàn tay.
Điều khiến chúng không cách nào ngờ là, phi kiếm mà chúng coi như trân quý đó trong tay yêu quái này giống như mì vắt vậy, muốn vặn thế nào là vặn thế ấy!
Cho dù là chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân, chỉ sợ cũng không có năng lực đó!
Trong lòng hai đạo nhân này cùng nổi lên một ý niệm: Tu vi của yêu quái này rốt cuộc đã tới cảnh giới nào?
Ý niệm này còn chưa biến mất trong đầu chúng, Đôn Triệt đã đưa bàn tay to, nhẹ nhàng vặn một cái, chân khí cường đại từ trong bàn tay hắn tuôn ra, tức thì cuồng phong gào rít, cát bay đá chạy.
Hai đạo nhân Nguyên Anh kì đó đến chút sức phòng ngự cũng không có, kinh hoảng kêu lên, bị cuồng phong cuốn vào trong đạo quan.
“Ầm!”
Theo một tiếng động lớn vang lên, cửa lớn của đạo quan bị cuồng phong đập vỡ nát.

Hai đạo nhân bị cuồng phong cuốn lấy, xuyên qua đình viện, ngã mạnh xuống mặt đất Quy Nguyên đường, rên rên rỉ rỉ, không sao bò dậy được.
Tất cả đạo nhân trong Quy Nguyên đường, trên mặt đồng thời biến sắc!
Bọn chúng không ngờ lại có người gan lớn trùm trời, dám tới Tam Sinh Quan giở trò ngang ngược!
Bọn chúng đứng dậy toàn bộ, sử dụng pháp khí, bao vây lấy Triệu Thụy và Đôn Triệt, chỉ chờ chưởng giáo hạ lệnh một tiếng, sẽ đồng loạt tấn công.
Tam Sinh Đạo Nhân ngồi trên đầu, dựng thẳng hai mày, mặt đầy sát cơ.
Hai tu chân giả này trực tiếp xông vào, hoàn toàn không coi hắn vào mắt, hiển nhiên là tới gây sự, bảo hắn làm sao kìm nén nổi?
Hắn tức giận trừng mắt nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, nghiêm giọng quát: “Các ngươi là kẻ nào, không ngờ lại vô duyên vô cớ hủy sơn môn ta! Đả thương đệ tử ta!”
“Vô duyên vô cớ?” Triệu Thụy nhìn quanh một vòng, nhẹ nhàng cười, dường như không để những đệ tử Tam Sinh Quan đang sát cơ đằng đằng kia vào mắt.
“Ngươi cảm thấy chúng ta vô duyên vô cớ sao?”
“Vậy thì vì cái gì?”
Triệu Thụy thong thả nói: “Tam Sinh lão đạo, ngươi hẳn phải rõ hơn ta.”
Tam Sinh Đạo Nhân híp mắt lại, đang chuẩn bị nhớ lại mình đắc tội với hai địch nhân kì quái này ở đâu và lúc nào.
Lúc này, Thiên Kì đạo nhân từ một bên nhảy ra, chỉ vào Triệu Thụy và Đôn Triệt, la lớn: “Chưởng giáo! Là bọn chúng.

Là bọn chúng vũ nhục con, còn đánh con thành trọng thương! Chính là hai người này!”
Tam Sinh Đạo Nhân rét lạnh trong lòng, theo Thiên Kì đạo nhân miêu tả, hai người này đều là tu chân giả Hợp Thể kì, thực lực cường đại tuyệt luân, không ngờ họ lại tìm tới cửa nhanh như vậy!
Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Trong lòng Tam Sinh Đạo Nhân hết sức rõ ràng ý định của hai người này, nhưng lại quát ngược lại: “Ngươi đả thương đệ tử ta, bây giờ lại xông vào đạo quan của ta, không khỏi quá phận rồi!”
“Quá phận?” Triệu Thụy cười cười trào phúng “Ngươi cũng có tư cách nói câu đó? Ngươi thi triển pháp thuật, dùng mưa to yểm hộ, đánh sập mỏ ngọc của Thi gia, tổn hại mấy trăm mạng người, ngươi cho rằng chuyện này có thể giấu được sao?”
Tam Sinh Đạo Nhân kiên quyết phủ nhận: “Tam Sinh Quan chúng ta là danh môn chính phái, sao có thể làm ra chuyện thương thiên hại lý như thế? Đó là muốn trời phạt! Ngươi ngậm máu phun người!”
Đôn Triệt thấy Tam Sinh Đạo Nhân gian hoạt, không khỏi hơi bực mình, nói với Triệu Thụy: “Triệu Thụy huynh đệ, nói nhiều với thằng cha đó làm gì, trực tiếp tiêu diệt hắn không được sao?”
Triệu Thụy cười cười, hời hợt nói: “Vậy thì ngươi cứ thẳng tay mà làm đi!”