Thần Ma Chi Mộ

Chương 487: Kẻ Xâm Nhập






“Đương nhiên không, đương nhiên không.” Triệu Thụy vội vàng cười nói “Tiền bối anh minh thần võ, ánh mắt như đuốc, lời này của vãn bối tự nhiên không thể gạt được.”
“Hừ, bớt vỗ mông ngựa đi, ta chẳng ham gì đâu.” Lão già tuy nói thế, nhưng hơi ngẩng đầu, mặt lộ vẻ dễ chịu.
Trong lòng Triệu Thụy âm thầm buồn cười, tiếp tục làm bộ kính cẩn, hỏi: “Không biết cao tính đại danh của tiền bối?”
Lão già nâng bầu rượu lên, uống một ngụm rượu, lớn giọng nói: “Xú tiểu tử, ngươi nhớ rời đi đó.

Ta tên Thiên Xung tử, là một trong tam đại trưởng lão của Âm Vụ cốc.

Ngươi xông vào Âm Vụ cốc, vốn phải chịu nghiêm phạt.

Bất quá, ta xem ngươi mồm miệng còn tương đối lanh lợi, bèn phá lệ tha cho ngươi một lần, ngươi mau mau ra khỏi cốc, đừng khiến ta thay đổi chủ ý!”
Triệu Thụy cò kè trả giá: “Vãn bối còn vài việc chưa làm xong, tiền bối ngài có thể châm chước một lần, để vãn bối lưu lại trong cốc thêm một lúc được không? Chỉ một lúc thôi!”
“Không được! Tuyệt đối không được!” Thiên Xung tử cự tuyệt như chém đinh chặt sắt “Xú tiểu tử, tha cho ngươi đi, đã là phá hoại quy củ rồi, đừng có được voi đòi tiên.”
Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Vậy thì hết cách rồi.”
Tiếng nói chưa dứt, hắn đã triển động thân hình, lách qua Thiên Xung tử, xông vào trong Âm Vụ cốc.
“Xú tiểu tử! Ngươi đừng chạy! Chờ ta tóm được ngươi, không dạy dỗ ngươi đàng hoàng không được!” Thiên Xung tử tức giận thét lên be be.
Lão quăng hồ lô lên không trung một cái, bắt chỉ quyết, ngâm tụng một câu chú văn, hồ lô liền chớp qua một luồng hào quang màu tím, nhanh chóng bành trướng, cuối cùng biến thành to bằng cái xe hơi.
Thiên Xung tử nhảy lên hồ lô, chỉ vào bóng lưng Triệu Thụy, quát: “Đuổi!”
Hồ lô đó liền mang lão bay về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy tịnh không muốn xảy ra xung đột chính diện với Thiên Xung tử, lần này tiến vào Âm Vụ cốc chỉ để tìm kiếm trang Phong Thần chi thư thứ tư mà thôi.
Thế là, hắn vừa cấp tốc phi hành, vừa lén thả Đệ nhị nguyên thần ra.

Thiên Xung tử tịnh không phát hiện động tác nhỏ này của Triệu Thụy, không ngừng thúc đẩy pháp lực, tiếp tục đuổi riết Triệu Thụy.
Tốc độ hồ lô của Thiên Xung tử rất nhanh, lại thêm bản thân Thiên Xung tử cũng có tu vi Hợp Thể kì, lại đuổi Triệu Thụy càng lúc càng gần, rất nhanh đã sắp đuổi tới sau lưng Triệu Thụy!
“Xú tiểu tử! Xem lần này ngươi chạy đi đâu!” Thiên Xung tử toét miệng cười, vén tay áo, thò ra cánh tay to, chộp tới cổ Triệu Thụy, chuẩn bị làm diều hâu bắt gà.
Lúc này, Triệu Thụy đột nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển Thuấn gian di động, một lần di động đến ngoài mấy trăm mét!
Thiên Xung tử thấy con vịt bên miệng lại bay đi như vậy, không khỏi tức tối thét lên be be, trong miệng la lớn gọi nhỏ thúc đẩy hồ lô, tiếp tục truy đuổi, bộ dạng không tóm được Triệu Thụy thề không chịu thôi.
Diện tích Âm Vụ cốc cực lớn, địa hình cực kì phức tạp.
Triệu Thụy và Thiên Xung tử một chạy một đuổi, chơi trò rượt bắt trong cốc.
Thiên Xung tử tuy rành địa hình trong cốc, lại có pháp khí hồ lô trợ trận, bất quá, thân hình Triệu Thụy lại quá nhanh nhẹn, lại thêm Không Gian Thần Trạc, luôn có khả năng Thuấn gian di động vào thời điểm mấu chốt nhất.
Vì vậy, Thiên Xung tử đuổi theo sau mông Triệu Thụy, đuổi hơn nửa ngày trời, vẫn chưa chộp được tới cái chéo áo của Triệu Thụy.
“Không đuổi nữa! Không đuổi nữa! Xú tiểu tử ngươi, vừa gian vừa trơn, đúng là giống như cá chạch vậy! Tới bên tay rồi mà còn khiến ta tuột tay!”
Thiên Xung tử phát hiện, đuổi bắt như vậy, cho dù đuổi một trăm năm, lão cũng không hi vọng đuổi được, bèn dứt khoát bỏ qua việc truy đuổi, ngồi xuống sườn núi.
Triệu Thụy thấy Thiên Xung tử không đuổi nữa, cũng không chạy trốn, ngừng lại cách Thiên Xung tử khoảng trăm mét, lơ lửng trên không.
Hắn cười nói với Thiên Xung tử: “Ông thả tôi sớm thì tốt biết mấy.

Bây giờ không phải tôi đã chạy khắp Âm Vụ cốc rồi sao?”
Thiên Xung tử hừ một tiếng, cầm hồ lô lên, uống ừng ực mấy ngụm rượu, rồi tức giận hằm hè nói: “Xú tiểu tử, ngươi đã chạy khắp Âm Vụ cốc rồi, vậy ngươi có phát hiện thứ gì khiến ngươi hứng thú không?”
“Không có.”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, đây chính là điều khiến hắn cảm thấy kì quái, Đệ nhị nguyên thần của hắn cơ hồ đã lật tung cả Âm Vụ cốc, nhưng cái bóng của Phong Thần chi thư cũng chưa từng thấy.
Giấc mộng đã chỉ dẫn cho hắn, chắc chắn là không sai.
Trang Phong Thần chi thư đó rốt cuộc nằm ở đâu trong sơn cốc này?
Triệu Thụy đang nghĩ vậy, Thiên Xung tử đã mở miệng: “Đã không có thứ gì khiến ngươi cảm thấy hứng thú, vậy còn không mau đi? Đứng trơ ra đó làm gì? Lão già ta hạ thủ lưu tình với ngươi, nhưng mấy sư huynh đệ của ta không tâm từ thủ nhuyễn như ta đâu.”

Triệu Thụy cười, cảm thấy tính cách của Thiên Xung tử này thật hết sức thú vị.
Hắn có lòng muốn kết giao với Thiên Xung tử, bèn đưa tay ra: “Tiền bối, rượu của ông là rượu gì vậy? Cho ta uống một hớp được không?”
Thiên Xung tử trợn trắng mắt: “Con cá chạch ngươi hại ta mệt muốn gãy lưng, lại còn muốn uống rượu của ta? Không có cửa đâu!”
Triệu Thụy khiêu khích: “Uống một ngụm rượu cũng không cho? Tiền bối tuổi tác lớn như vậy, không khỏi quá hẹp hòi rồi.”
“Hẹp hòi? Ai bảo ta hẹp hòi?” Thiên Xung tử không nhịn được, trợn hai mắt lên: “Không phải một ngụm rượu thôi sao? Cho ngươi!”
Nói xong, liền vỗ nhẹ lên hồ lô một cái, một mũi tên rượu liền từ trong hồ lô bắn ra.
Triệu Thụy há miệng, luồng rượu đó rơi chính xác vào trong miệng hắn, theo cổ họng hắn chảy thằng vào bụng.
“Rượu ngon!” Triệu Thụy chép chép miệng, cười nói.
Thiên Xung tử rất kiêu ngạo đáp: “Đương nhiên.

Bách vụ tửu là ta hao phí khí lực rất lớn mới ủ được.

Hôm nay ngươi uống một hớp, coi như là vận may của ngươi.”
Triệu Thụy cười nói: “Đa tạ tiền bối ban rượu.”
Thiên Xung tử tuy mặt không vui vẻ gì, nhưng trong lòng sảng khoái không ít.
Lão nhìn Triệu Thụy một cái, nói: “Đúng rồi, xú tiểu tử, không nhìn ra, tu vi của ngươi cũng không yếu.

Bây giờ đã đến cảnh giới gì rồi?”
Triệu Thụy thuận miệng đáp: “Tương đương với Hợp Thể kì của tu chân giới.”
Thiên Xung tử giật nảy mình, nhìn hắn: “Hợp Thể kì? Ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi? Ta xem ngươi không phải loại lão quỷ sống mấy trăm năm, nhờ pháp thuật lưu giữ tuổi trẻ mà!”

“Đương nhiên không tới mấy trăm tuổi, ta mới khoảng hai mươi, già đâu mà già.”
Tròng mắt Thiên Xung tử thiếu điều lọt xuống đất: “Không nhầm chứ? Khoảng hai mươi? Vậy cho dù ngươi tu luyện ngay từ trong bụng mẹ, cũng không thể tu luyện tới Hợp Thể kì!”
Triệu Thụy cười nói: “Chuyện đó có gì khó? Ta tu luyện được mấy năm, không phải đã tương đương với Hợp Thể kì tu chân giả rồi sao?”
“Đánh rắm! Đánh rắm! Xú tiểu tử ngươi, mở miệng tào lao bí đao, chẳng có một câu nói thật.

Làm gì có chuyện tu luyện mấy năm là tới Hợp Thể kì? Cho dù có Đại La kim tiên giúp ngươi cũng không thể!”
Thiên Xung tử lớn giọng gào lên, hoàn toàn không tin lời Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Ông đã không tin, tôi cũng hết cách.”
“Không tin.

Tuyệt đối không tin.” Thiên Xung tử xua xua tay nói “Xú tiểu tử toàn khoe khoang kia, ngươi mau đi đi, đừng lưu lại đây nữa!”
Triệu Thụy nói: “Tôi cũng muốn đi, bất quá, tôi còn có chút việc, chưa làm xong, không đi được!”
Thiên Xung tử trừng mắt nhìn hắn nói: “Ta bảo, ngươi tới Âm Vụ cốc, khẳng định là có mưu đồ.

Mau khai thật đi, ngươi tới đây, rốt cuộc muốn làm gì?”
Triệu Thụy do tìm không được Phong Thần chi thư, muốn hỏi manh mối ở chỗ Thiên Xung tử, bèn nói: “Ta tìm một vật, một trang sách màu xanh nước biển.

Trang sách đó, đối với người khác cơ hồ không có tác dụng gì, nhưng đối với ta mà nói lại thập phần quan trọng.

Ông có thấy trang sách nào như vậy chưa?”
“Trang sách màu xanh nước biển?” Thiên Xung tử cầm hồ lô, uống mấy ngụm rượu rồi nói: “Có quỷ mới thấy thứ đó.

Ta ở Âm Vụ cốc này đã mấy trăm năm, đừng nói thấy, cho dù nghe cũng chưa từng nghe qua.”
“Thật sao?” Triệu Thụy bán tín bán nghi.

Thiên Xung tử ợ một cái, nói: “Trang sách đó đã không có tác dụng gì với ta, vậy ta dùng làm cái rắm gì! Ngươi nằm một giấc mơ, rồi chạy tới Âm Vụ cốc tìm bảo bối? Tìm không được thì không kì quái, nếu tìm được mới thật là kì quái đó.”
Triệu Thụy cau mày, Thiên Xung tử tính tình ngay thẳng, thấy thần tình của Thiên Xung tử, không giống như đang nói dối.
Thế nhưng, giấc mộng đó lại chỉ dẫn cho hắn hết sức rõ ràng, trang Phong Thần chi thư thứ tư đang ở trong Âm Vụ cốc này mà!
Đây là chuyện gì?
Chẳng lẽ trang Phong Thần chi thư đó nằm sâu ở chỗ mà tới Thiên Xung tử cũng chưa từng thấy?
Triệu Thụy đang nghĩ vậy, một loạt tiếng nổ ầm ầm từ hướng cửa Âm Vụ cốc vang lên, từ xa truyền lại, tựa hồ có người đang đánh nhau.
Thiên Xung tử đứng phốc dậy, tức giận nhìn Triệu Thụy: “Xú tiểu tử, ngươi quá gian trá! Không ngờ lại dụ ta tới đây, để đồng bọn của ngươi tiến công Âm Vụ cốc! Ta nhìn lầm ngươi rồi!”
Triệu Thụy cũng cảm thấy kì quái: “Ta không có đồng bọn, ta tới đây một mình mà?”
“Vậy ai đang tiến công Âm Vụ cốc vậy?”
“Ta không biết.

Bất quá, tới đó xem là biết chứ gì?”
Trong khi hai người đang nói chuyện, tiếng nổ liên tục vang lên, hiển nhiên là tu chân giả của Âm Vụ cốc và kẻ xâm nhập đã triển khai chiến đấu kịch liệt.
Thiên Xung tử lo lắng cho đồng bọn, không tiếp tục dây dưa với Triệu Thụy, cười hồ lô, quay đầu bay về phía cửa Âm Vụ cốc.
Triệu Thụy cũng muốn xem thử rốt cuộc là thế lực phương nào lại oanh kích Âm Vụ cốc, bèn đuổi theo sau.
Theo hai người đuổi tới gần, tiếng đánh nhau càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng vang vọng.
Chờ tới khi Triệu Thụy đuổi tới cửa cốc, hắn phát hiện, hai bên vách núi của Âm Vụ cốc đã sụp xuống, biến thành một đống đá vụn.
Sáu tu chân giả đang phân làm hai phe, đứng song song trong không trung.
Bốn người trong đó không ngờ lại là tây phương tu hành giả!
Không chỉ như vậy, Triệu Thụy còn cảm thấy bốn người này tựa hồ hơi quen mặt.
Hắn nhớ kĩ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, bốn người này đã từng tham gia Tiên Tứ đại hội của Kính Thủy môn.
Bất quá, điều khiến Triệu Thụy nghĩ không ra là, bốn tây phương tu hành giả này vì sao lại mạo hiểm như vậy để tiến công Âm Vụ cốc?