Thần Ma Chi Mộ

Chương 454: Thích Khách Chi Vương






An ủi Vi lão thái gia xong, Uy Kim không chậm trễ lấy một khắc, lập tức đáp máy bay tư nhân rời khỏi Liên Đảo.
Cái chết của Ám ảnh thích khách làm hắn cảm nhận được nguy cơ một cách sâu sắc.
Hắn đã cảm thấy sinh mạng của mình chịu uy hiếp nghiêm trọng.
Một khi Hồ Kinh Vĩ biết được ám ảnh thích khách là do hắn phái tới, với tính cách của Hồ Kinh Vĩ, khẳng định sẽ không tiếc giá nào mà trừ diệt hắn để giải nỗi hận trong lòng.
Tuy trước mặt Vi lão thái gia, Uy Kim tỏ ra trấn định, nhưng trong lòng hắn lại hết sức hoảng sợ.
Hắn đã không chỉ một lần thuê ám ảnh thích khách trừ diệt cái gai trong mắt.
Mỗi một lần đều hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn mĩ.
Hắn rõ ràng hơn ai hết sự ngụy bí và cường đại của ám ảnh thích khách.
Cũng chính vì vậy, khi hắn biết ám ảnh thích khách bị người mang mặt nạ bạc thần bí đó trừ diệt rồi, sự chấn kinh, sự khủng bố đó cơ hồ nhấn chìm hắn trong chớp mắt.
Người mang mặt nạ bạc đó tới ám ảnh thích khách cũng dễ dàng diệt trừ, muốn diệt trừ hắn còn không dễ như trở bàn tay sao?
Lúc đó Uy Kim đã quyết định chủ ý, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải trừ diệt người mang mặt nạ bạc này, hủy diệt Hồ gia ở Liên Đảo.
Như vậy mới bảo đảm được sự bình an cho hắn.
Hắn vốn cho rằng lần này phải trả giá lớn, không ngờ Vi lão thái gia còn sợ hơn cả hắn, trực tiếp đề nghị trả hai phần ba chi phí.
Cái này đúng là may mắn trong bất hạnh, hắn bớt được một khoản tiền.
Bây giờ chuyện duy nhất Uy Kim lo lắng chính là hắn có còn sống rời khỏi Trung Quốc không.
Trong khi Uy Kim đang lo lắng thấp thỏm, chuyên cơ cuối cùng cũng bay ra khỏi không phận Trung Quốc.
Sau khi Uy Kim xác định ngân diện sát thủ không đuổi theo, hắn bèn dựa vào ghế ngồi, thở ra một hơi thật dài, buông lỏng tâm tình đang căng thẳng ra.
Hắn yêu cầu tiếp viên rót cho hắn một ly rượu Ba Nhĩ Đa đỏ năm mươi năm, vừa từ từ thưởng thức, vừa suy nghĩ chuyện gặp mặt Sơn Lão đời thứ ba Tát Tân của Sơn Lão ám sát đoàn.
Khi Uy Kim còn rất nhỏ, nhân cơ hội Tát Tân xuất quan, đã từng được ông nội ẵm tới gặp mặt Tát Tân một lần, còn được Tát Tân ban phước.
Do tuổi quá nhỏ, thời gian quá lâu, dung mạo của Tát Tân trong kí ức của Uy Kim sớm đã trở nên lờ mờ.
Thế nhưng, có một ấn tượng, cho dù đã qua bốn chục năm vẫn khắc sâu trong đầu óc Uy Kim như được chạm vào đó.
Ấn tượng đó chính là ác ma.

Một ác ma tán phát ra mùi máu tươi nồng nặc.
Uy Kim nhớ, lúc đó hắn sợ hãi tới cực điểm, nước mắt cũng không kìm được chảy ra nửa giọt.
Sau đó hắn gặp ác mộng nguyên cả một năm.
Uy Kim vẫn luôn ngầm cho rằng, con đường mình sẽ đi lên vị trí đổ vương không tách rời lần gặp mặt Tát Tân năm đó.
Bởi vì chỉ có tiền bạc mới làm hắn cảm thấy an toàn.
Bất quá, Uy Kim tịnh không hối hận, thậm chí còn thập phần vui mừng, cảm thấy chính nhờ Tát Tân ban phúc, hắn mới có sự giàu có, quyền thế, mĩ nữ các nước trên thế giới như hiện nay.
Phóng mắt nhìn khắp thế giới, được dễ chịu hơn hắn có mấy ai?
Uy Kim hi vọng, lần này Tát Tân cũng có thể giúp hắn chuyển nguy thành an.
Sau khi máy bay bay được vài tiếng đồng hồ, nó từ từ đáp xuống phi trường Teheran.
Uy Kim còn chưa xuống máy bay, một chiếc xe quân sự mang biểu tượng của đội bảo vệ cách mạng Iran đã ngừng cạnh sân bay chờ hắn.
Uy Kim xuống máy bay, trực tiếp lên xe.
Một sĩ quan trung niên mang quân hàm thượng tá đang ngồi ở ghế sau trong xe.
Hắn vừa nhìn thấy Uy Kim liền tươi cười nói với Uy Kim: “Uy Kim tiên sinh thân ái, đã lâu không gặp, sao ông đột nhiên tới vậy? Lúc tôi nhận được điện thoại của ông, vẫn giật mình, còn tưởng nghe nhầm.”
Uy Kim cười đưa qua một điếu xì ga Havana cực phẩm rồi nói: “Đột nhiên có chuyện gấp cần xử lý, cho nên phải tới.”
“Rốt cuộc là chuyện gấp gì vậy?” Thượng tá đó thuận miệng hỏi một câu.
Uy Kim cười cười, tịnh không trả lời trực tiếp.
Thượng tá nhún nhún vai, biết Uy Kim không muốn trả lời, vì vậy cũng không truy vấn nữa.
Thực ra trong lòng hắn tương đối muốn biết ý định của Uy Kim khi tới đây.
Chỉ là Uy Kim tài hùng thế đại, ăn thông hắc bạch, có danh khí tương đối lớn trên cả toàn thế giới, khiến hắn không dám làm gì rườm rà.
Nếu đổi lại là một người khác, cho dù mồm miệng có kín hơn, hắn cũng đều có thủ đoạn moi ra.
Sau phút yên lặng ngắn ngủi, thượng tá lại hỏi: “Uy Kim tiên sinh, ngài gọi tôi tới, hẳn không phải để ôn chuyện cũ.

Ông muốn tôi đưa tới chỗ nào?”

“Đạt Mã Vạn Đức Sơn”
“Cái gì? Ông muốn đi Đạt Mã Vạn Đức Sơn?” Thượng tá giật mình, cảnh giác hỏi: “Nơi đó chính là vùng cấm.

Ông đi tới đó làm gì?”
Uy Kim cắn xì gà, cười cười: “Cho nên mới bảo ngươi tới đón ta.

Chuyện này nếu làm xong, ta sẽ không quên chỗ tốt của ngươi.”
Thượng tá trầm mặt: “Đạt Mã Vạn Đức Sơn hoang vu dị thường, cơ hồ không dấu vết con người, ta khuyên ngươi tốt nhất đừng tới.”
Uy Kim ung dung nói: “Nhưng ở đó có Sơn Lão ám sát đoàn.”
“Ngươi quả nhiên là muốn gặp Sơn Lão ám sát đoàn.

Như thế không thể được, ta tuyệt đối không đưa ngươi tới đó.”
Uy Kim ngẩng đầu, phun ra khói xì gà dày đặc, lạnh nhạt nói: “Cái gì là không thể? Quan hệ giữa ta với Sơn Lão ám sát đoàn sâu hơn tưởng tượng của ngươi nhiều.

Ngươi biết lần nay ta đi gặp ai không?”
“Ai?”
Uy Kim gằn từng chữ: “Sơn Lão đời thứ ba Tát Tân.”
“Tát Tân.”
Sắc mặt Uy Kim liền đại biến, kinh hô thành tiếng.
Cái tên này đối với hắn mà nói, chính là một truyền thuyết, truyền thuyết khủng bố.
Nếu không phải chính miệng Uy Kim nói với hắn, hắn căn bản không ngờ nổi thích khách chi vương uy chấn Trung Đông, uy danh thậm chí còn thâm nhập cả châu Âu này lại còn sống trên thế gian.

Nếu lời này từ người khác nói ra, hắn tuyệt đối sẽ không tin.
Thế nhưng, lời này lại từ miệng Uy Kim nói ra.
Với thân phận tôn quý của Uy Kim, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ, ngàn đặm xa xôi chạy tới đây chỉ để làm trò đùa.
Uy Kim thấy thượng tá hơi ngẩn ra, bèn nói tiếp: “Bí mật này chỉ có một số cực ít người được biết.

Với cấp biệt của ngươi, kì thật không thể biết được.

Bất quá, ai bảo chúng ta là bằng hữu tốt nhất chi.

Ta nguyện ý chia sẻ bí mật với bằng hữu.”
Uy Kim vừa nói, vừa cười đưa tay phải ra ôm mạnh lấy vai thượng tá, tỏ vẻ thân mật.
Bất quá, liền đó hắn lại đổi đề tài, hăm dọa: “Bí mật ta chia sẻ cho ngươi, nếu ngươi phá hoại đại sự của ta, vậy chuẩn bị chờ lửa giận của Sơn Lão đi.”
Lúc này thượng tá cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong chấn kinh.
Hắn nuốt một ngụm một nước miếng, nói hơi cứng ngắc: “Ta, ta muốn báo cáo lên cấp trên một cái.”
Uy Kim bực dọc nói: “Vậy ngươi tốt nhất là nhanh lên một chút.

Ta không có nhiều thời gian như vậy, nhiều kiên nhẫn như vậy để chờ ngươi.”
Thượng tá vội vàng rút điện thoại ra, bấm số gọi.
Qua một lúc, hắn ngắt điện thoại, không nói gì, trực tiếp phân phó cho tài xế: “Đi Đạt Mã Vạn Đức Sơn.”
Đạt Mã Vạn Đức Sơn nằm trong dãy núi Ách Nhĩ Bố Nhĩ Sĩ, là đỉnh núi cao nhất của Iran, địa thế cực kì hiểm trở, dễ thủ khó công, tổng bộ của Sơn Lão ám sát đoàn thiết lập ở đây.
Đạt Mã Vạn Đức Sơn tuy bị xếp vào vùng cấm, người bình thường không được tới gần, nhưng Uy Kim có thượng tá giúp đỡ lại thuận lợi dễ dàng, dọc đường không bị bất cứ ai ngăn trở.
Đến dưới Đạt Mã Vạn Đức Sơn, thượng tá không chịu tiến lên một bước nào nữa.
Bởi vì đó không phải là địa bàn của hắn, quân hàm của hắn, thế lực của hắn đều chẳng phát huy bất cứ tác dụng gì.
Uy Kim cũng không để ý, thượng tá đưa hắn tới đây là đủ rồi.
Hắn một mình leo lên trên.
Lúc leo tới nửa chừng sườn núi, Uy Kim phát hiện dưới một tảng đá lớn có một cái hang nhỏ chỉ chứa được một người.

Bên miệng hang có nam tử che mặt đầu quấn khăn trắng đang ngồi.
Đôi con người lấp lóe tinh mang của nam tử đó đánh giá hắn một lúc, đang chuẩn bị hỏi lai lịch hắn.
Uy Kim đột nhiên móc từ trong lòng ra một cây dao găm bằng vàng dạng thức cổ phác, lắc lắc trước mặt nam tử đó.
Nam tử đó giật mình một cái, không nói một lời, hành một lễ với Uy Kim rồi tránh qua một bên.
Uy Kim hơi kiêu ngạo gật gật đầu, rồi đi thẳng vào hang.
Cái hang này bên ngoài chật hẹp, nhưng càng vào trong càng rộng, càng đi càng trống trải.

Uy Kim men theo hang đi gần nửa tiếng đồng hồ, một lô cốt cỡ lớn xây bằng nham thạch to lớn xuất hiện trước mắt hắn.
Nếu không tận mắt thấy, không ai tưởng tượng được trong hang đá này lại có ẩn giấu quần thể kiến trúc lớn thế này.
Uy Kim dùng ám hiệu mở cổng lô cốt, tiến vào trong lô cốt, gặp được trưởng lão của Sơn Lão ám sát đoàn.
Từ khi Sơn Lão đời thứ ba Tát Tân bế quan, sự việc trong Sơn Lão ám sát đoàn đều do bốn vị trưởng lão thay mặt xử lý.
Uy Kim tịnh không phải lần đầu giao tiếp với mấy vị trưởng lão của Sơn Lão ám sát đoàn, thế nhưng vừa nghe nói Uy Kim muốn gặp mặt Tát Tân, mấy vị trưởng lão của Ám sát đoàn vẫn giật mình, cơ hồ cho rằng Uy Kim đã phát điên.
Tát Tân chính là Sơn Lão đời thứ ba, là thủ lĩnh của Sơn Lão ám sát đoàn, gần trăm năm nay, tuyệt đại bộ phận thời gian đều ở trong trạng thái bế quan, không có bất kì ai được phép quấy rầy.
Cho dù là trưởng lão của Ám sát đoàn cũng chỉ thấy qua vẻn vẹn có vài lần thôi.
Mà mỗi một lần đều có chuyện cực kì trọng yếu.
Uy Kim này lại há miệng đòi gặp mặt Sơn lão, không khỏi quá cuồng vọng rồi.
Bất quá, khi Uy Kim đưa cây hoàng kim chủy thủ đó ra trước mặt mọi người, tất cả người phản đối đều ngậm miệng lại.
Con dao găm bằng vàng này là tín vật của Tát Tân, bất kì người nào giữ con dao găm bằng vàng này đều có thể thỉnh Tát Tân tự mình thích sát một người.
Bốn vị trưởng lão dẫn Uy Kim tới biên phía bắc của lô cốt, trước một thạch thất to lớn mà lại cô độc, sau đó cung cung kính kính nói với bên trong: “Sơn Lão tôn kính à, ngài có nghe lời kêu gọi của chúng tôi không?”
“Có chuyện gì?” qua một lúc, một giọng uy nghiêm từ trong cửa đá truyền ra.
Trưởng lão vẫn dùng giọng cung kính nói: “Có một vị tên là Uy Kim, tay cầm hoàng kim chủy thủ, hi vọng có thể được ngài tiếp kiến.”
Trong cửa đá trầm mặc một lúc, tiếp đó, cửa đá từ từ mở ra, một lão già thân mặc áo bào trắng, đầu quấn khăn trắng xuất hiện trước mắt mọi người.
Bốn vị trưởng lão vội vàng nằm rạp xuống đất, hành lễ với Tát Tân.
Uy Kim thì cẩn thận đánh giá Tát Tân.
Trải qua bốn mươi năm, hắn lại nhìn thấy gương mặt từng khiến hắn gặp ác mộng không ngừng này.