Thần Ma Chi Mộ

Chương 420: Chín Tầng Phong Ấn






Triệu Thụy trở về nhà, nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa một hồi, suy nghĩ về sinh hoạt sau này trên Liên Đảo một lúc, rồi bắt đầu tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.

Bình thường rất nhiều công việc lặt vặt, thời gian rất ít, nhưng trên con đường tu chân, trước giờ hắn vẫn chưa giải đãi nửa phần, chỉ cần có thời gian, liền nắm bắt để tu luyện.

Trước mắt Triệu Thụy đã đạt tới cảnh giới Luyện Thần hậu kì của Bát Hoang lục tiên quyết, nếu như có đột phá, vậy hắn sẽ tiến vào cảnh giới thứ tư của Bát Hoang lục tiên quyết, Phân Thể! Cái gọi là Phân Thể, là chỉ Đệ nhị nguyên thần chuyển hóa từ linh thể thành thực thể, phân chia rời khỏi cơ thể Triệu Thụy, trở thành một ngân sắc yêu ma cường đại chân chính!
Đến giai đoạn này, tu vi và thực lực của Triệu Thụy sẽ có một bước nhảy vọt, lại thêm sức mạnh của ngân sắc yêu ma phụ trợ, hắn sẽ trở thành tu chân cường giả nhất lưu trên tu chân giới! Triệu Thụy ngồi xếp bằng trên sofa, nhắm mắt, tĩnh tâm, khu trừ tất cả tạp niệm.

Bức quang đồ thứ chín của Bát Hoang lục tiên quyết, giống như bức màng sáng nổi lên từ đáy hồ, xuất hiện rõ ràng trong đầu Triệu Thụy.
Triệu Thụy căn cứ theo khẩu quyết và lộ tuyến vận khí ghi lại trên quang đồ, tập trung tinh lực, bắt đầu tu hành.

Thiên địa linh khí từ bốn phương tám hướng tuôn lại, tiến vào thân thể Triệu Thụy, sau khi tuần hoàn mấy đại chu thiên trong kinh mạch, trút vào đan điền.

Theo sự hấp thu càng lúc càng nhiều thiên địa linh khí của Triệu Thụy, chân khí trong đan điền hắn cũng càng lúc càng sung túc, ánh sáng bạc trên thân đệ nhị nguyên thần tán phát ra cũng từ từ sáng lên, trong khi Triệu Thụy tu luyện càng lúc càng tốt đẹp, một trận cảm giác nóng cháy quen thuộc từ giữa lưng truyền đến.

Triệu Thụy biết viễn cổ trớ chú đó lại phát tác.


Do hai trang Phong Thần chi thư áp chế, lần đau nhức này tịnh không kịch liệt, ảnh hưởng đối với việc tu luyện của hắn cũng không bao lớn.

Bất quá, theo sự tu luyện càng sâu, chân khí càng lúc càng mạnh, viễn cổ trớ chú cũng càng trở nên lợi hại, tới lúc cuối cùng khẳng định hai trang Phong Thần chi thư sẽ không áp chế nổi, chỉ có tìm được trang Phong Thần chi thư thứ ba, hắn mới có thể thuận lợi tiếp tục tu luyện.
Thế nhưng, trang Phong Thần chi thư thứ ba tới nay vẫn chẳng biết ở đâu, muốn tìm được nó cũng chẳng biết phải tới năm nào tháng nào.
Trong lúc đó, hắn có thể gặp phải rất nhiều cường giả và yêu ma của tu chân giới, muốn thắng bọn họ, không có thực lực mạnh hơn không được.
Triệu Thụy cảm thấy mình phải chọn đường đi khác mới có thể sống sót trong chiến đấu về sau.
Hắn suy nghĩ một hồi, lấy Cửu Tiêu Lôi Đình thương trong Càn Khôn giới chỉ ra, cẩn thận đánh giá.
Kiện viễn cổ thần khí Cửu Tiêu Lôi Đình thương này, tới nay hắn chỉ sử dụng có một lần.
Bất quá, lần đó hắn đã đánh bại Phân Thần kì đệ nhất cường giả - Du Mộc Chính Anh, chấn động cả tu chân giới!
Triệu Thụy tới nay vẫn còn nhớ lúc nguy hiểm nhất khi chiến đấu với Du Mộc Chính Anh, trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương bỗng tuôn ra chú văn thần bí, kích phát uy lực khủng bố của thần thương, khiến hắn độ qua một kiếp.
Sau việc đó hắn từng điều tra một phen, phát hiện kiện viễn cổ thần khí này tịnh không chịu thương tổn quá lớn trong viễn cổ chiến tranh, chỉ là thần lực mà nó ẩn chứa bị tây phương thần ma phong ấn.

Phong ấn phức tạp dị thường, tổng cổng chia làm chín tầng, kiếm chế thần lực của Cửu Tiêu Lôi Đình thương từng tầng một.
Lần trước, Triệu Thụy hết sức ngẫu nhiên phá hoại được tầng phong ấn thứ nhất, phóng thích ra tầng thần lực thứ nhất của Cửu Tiêu Lôi Đình thương, liền ngăn chặn được một kích toàn lực của Du Mộc Chính Anh.
Nếu như hắn mở được hết toàn bộ phong ấn, đừng nói tu chân giới hiện tại, cho dù thần phật giáng lâm, hắn cũng có thể đứng ở thế bất bại!
Triệu Thụy đưa một chút thần niệm thâm nhập vào bên trong Cửu Tiêu Lôi Đình thương, tiến hành thăm dò.
Thần niệm của hắn, từ ngoài vào trong, từ từ thâm nhập vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương.

Khi hắn vượt qua tầng phong ấn thứ nhất, tiến vào tầng phong ấn thứ hai, một ma lực cổ lão mà cường đại, hình thành một ma pháp trận tinh mĩ hình tròn, giống như một dãy núi to lớn, chặn hết thần niệm của hắn.
Hắn có thể cảm thấy rõ ràng phía sau ma pháp trận, lôi đình thần lực cường đại tuyệt luân tựa hồ chỉ chạm tay là có, nhưng hắn không cách nào tiến lên thêm một bước nữa.
Cảm giác chỉ nhìn được chứ không ăn được khiến Triệu Thụy hết sức khó chịu.
Hắn không chịu thua cẩn thận thăm dò một trận, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ kẽ hở nào.
Ma pháp trận đó hết sức nghiêm mật, không chút kẽ hở.
Triệu Thụy chỉ đành bất lực trắng tay, thu thần niệm về.
Bỏ Cửu Tiêu Lôi Đình thương vào Càn Khôn giới chỉ, Triệu Thụy lấy điện thoại ra nhìn ngày, vậy mà đã trải qua ba ngày.
Trong lúc tu luyện không cảm thấy mệt mỏi và đói bụng, nhưng tu luyện xong, dạ dày lại bắt đầu kêu rột rột.

Triệu Thụy vội vàng tắm rửa một lần rồi ra ngoài đi ăn cơm.
Mới vừa xuống lầu, còn chưa ra khỏi xã khu, hắn đã gặp hai anh em Mễ Văn và Lý Bưu.
Mễ Văn hôm nay ăn mặc rất khêu gợi, trên mặt hoa xinh đẹp bôi mĩ phẩm nhàn nhạt, thân mặc một cái áo thun ôm sát cánh màu trắng, da dẻ trắng bóc phản xạ ánh sáng dụ người dưới nắng, bên dưới cô mặc cái quần ngắn, lộ ra đôi chân ngọc thon dài thẳng tắp.
Lý Bưu ăn mặc hoàn toàn ngược với Mễ Văn, trên bờ vai rộng rắn chắc mặc cái áo thun đen nhăn nhúm, bên dưới mặc cái quần đùi to dơ hầy, chân mang một đôi dép rất có tuổi tác.
Nói hơi dễ nghe một chút là không gọn gàng, nói không dễ nghe là lôi thôi lếch thếch.
Hai người đứng cùng một chỗ, hình thành sự tương phản thị giác mạnh mẽ, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến dã trư và tiên hạc.
Nếu không phải rất quen thuộc với hai người, không ai tin nổi đó lại là hai anh em ruột!

Đương nhiên, sau khi hiểu tính cách hai người, Triệu Thụy hết sức xác định hai người này là anh em không nghi ngờ gì.
“Này! Triệu Thụy!” Lý Bưu vừa thấy liền vẫy vẫy tay, chào hỏi hết sức nhiệt tình bằng cái giọng thô to “Mấy ngày không thấy bóng ngươi rồi, gọi điện cũng không bắt, đi đâu vậy?”
Triệu Thụy tránh né không trả lời, chờ hai người tới gần mới cười hỏi: “Tìm ta có chuyện gì không?”
“Không có chuyện gì khác, là muốn gọi ngươi tới nhà uống rượu, thuận tiện cảm ơn ngươi mấy ngày trước cứu em ta.” Lý Bưu dùng sức nắm tay Triệu Thụy nói.

Triệu Thụy không để ý xua xua tay, cười: “Chuyện đó đừng để ý, chuyện vặt ấy mà, lại nói, ta cũng không cứu Mễ Văn không, mà còn cứu chính ta nữa, ai bảo chúng ta là một đôi châu chấu bị buộc lại chứ?”
Lý Bưu vỗ vai hắn, cười lớn nói: “Triệu Thụy lão đệ, gan ngươi không khỏi quá lớn rồi, đến cả Phi Long ca cũng dám thừa cơ cướp của, hai ngày trước Mễ Văn về, nói với ta chuyện này, làm ta sợ toát mồ hôi lạnh! Các ngươi mạo phạm Phi Long ca rõ ràng như vậy, còn có thể sống sót, đúng là kì tích à!”
“Lý Phi Long uy phong vậy sao?” Triệu Thụy hơi không đồng ý.
Hắn từng tận mắt nhìn, Lý Phi Long từng bị người truy sát tới mức hôn mê ngã trên đường, do ấn tượng đầu tiên, đánh giá của hắn với Lý Phi Long tịnh không cao lắm.
“Hắn đương nhiên là uy phong!” Lý Bưu gật gật cái đầu to hết sức khẳng định “Cho vay nặng lãi, cầm đồ, buôn lậu… trừ buôn ma túy ra, cơ hồ chuyện gì kiếm dược tiền hắn đều nhúng tay vào, có thể nói là một đại ca thanh danh hiển hách trên hắc đạo! Quan trọng hơn là mọi hình thức cho vay nặng lãi lấy danh nghĩa sòng bạc của Hồ thị gia tộc, cơ hồ bị Lý Phi Long lũng đoạn hoàn toàn! Đó đúng là một khối thịt mỡ lớn mập tới mức chảy mỡ nha! Nếu không có Hồ gia chi trì phía sau, hắn sao có thể một mình độc quyền được?”
Triệu Thụy tuy chỉ đi sòng bạc có một lần, nhưng cũng nghe quen tai loại người cho vay nặng lãi trong sòng bạc.
Trong mỗi sòng bạc trên Liên Đảo đều có người cho vay nặng lãi, thường gọi là Đại nhĩ long, lưu động bên trong.

Nếu thấy khách đánh bạc trong tay thiếu tiền, Đại nhĩ long sẽ tới trước mặt, cho họ tiền vốn chi trì, rồi sau đó lấy lãi kếch xù.
Môn sinh ý này xứng đáng là một vốn vạn lời, mà nguy hiểm lại không lớn lắm.
Do có lợi mà không hại đối với sinh ý của sòng bạc, mỗi sòng bạc thông thường đều ngầm mặc nhận.
Thông thường, trong một sòng bạc, sẽ có Dại nhĩ long thuộc những công ti, thế lực khác nhau.
Thế nhưng, trong những sòng bạc của nhà họ Hồ lại chỉ có công ti cho vay nặng lãi của Lý Phi Long!
Phải biết, những sòng bạc mà Hồ thị gia tộc nắm giữ chiếm một phần ba số sòng bạc trên Liên Đảo, định mức doanh nghiệp càng chiếm tới bốn mươi phần trăm!
Cơ hội buôn bán lớn như vậy, bị một mình Lý Phi Long độc chiếm, nếu không có sự chi trì lớn nhất từ Hồ gia thì hoàn toàn không thể được.

Có khoản sinh ý hời như vậy, lại có Hồ gia làm chỗ dựa, thế lực nhanh chóng khuếch trương cũng không có gì lạ.
Lý Bưu hết sức hâm mộ với quyền thế của Lý Phi Long.
Bất quá, Triệu Thụy đối với chuyện này chỉ lạnh nhạt trả lời một câu, biểu tình trên mặt tịnh không thay đổi quá nhiều.
Làm một Phân Thần kì tu chân cường giả, theo hắn thấy, cho dù quyền lực thế tục to tới đâu cũng không thể làm hắn kinh ngạc.
Mễ Văn kĩ tính, thấy rõ hết vẻ lạnh nhạt của Triệu Thụy, trong lòng càng cảm thấy Triệu Thụy khác với mọi người.
Bất quá tính cách Lý Bưu lại thô sơ, tịnh không phát hiện ra phản ứng của Triệu Thụy có gì khác thường.
Hắn tự cảm khái một mình: “Ở cái chỗ Liên Đảo này, chỉ cần có thể móc được quan hệ với tam đại gia tộc, liền có thể bay vọt tới trời, bay cao tiến xa.

Mễ Văn nó bây giờ đã làm việc được trong sòng bạc của Hồ gia rồi, hè hè, nếu ngày nào đó có người của Hồ gia xem trúng nó, gả nó cho Hồ thị gia tộc, cho dù chỉ là bà con xa, cũng đủ tăng giá trăm lần, quá sức tưởng tượng rồi!”
“Anh!” Mễ Văn hơi không vui cau nhẹ đôi mày liễu, oán trách: “Sao anh lại nói vậy, anh coi em là gì?”
Lý Bưu gãi gãi gáy, toét miệng cười ngây ngô nói: “Đùa thôi, anh chỉ đùa thôi, em đừng coi là thật.”
“Em có thể không coi là thật sao? Anh đã nói vậy, nói lên rằng trong lòng anh có ý đó!” Giọng Mễ Văn trước sau như một vừa nhẹ vừa mềm, nhưng ngữ khí hết sức kiên quyết “Anh hãy bỏ cái ý đó đi, Hồ gia chúng ta với không tới đâu, em cũng không muốn với cao.”
Nói xong, cũng không đếm xỉa tới Lý Bưu, quay sang hỏi Triệu Thụy: “Ngươi định đi đâu vậy?”
Triệu Thụy nhún nhún vai nói: “Ta? Ta tùy tiện đi dạo, còn chưa nghĩ kĩ xem phải đi đâu.”
“Bọn ta chuẩn bị đi ra bờ biển, ngươi… không bằng ngươi cùng đi đi, hóng gió biển, thư giãn tâm tình một lần, thế nào?” Mễ Văn dùng đôi mắt trong sáng mĩ lệ nhìn hắn, đề nghị.
“Tốt!”
Triệu Thụy mỉm cười gật đầu, hắn có thể cảm giác rõ ràng thiện ý của Mễ Văn, xem ra chuyện lần trước đã khiển hình tượng trong lòng Mễ Văn thay đổi rất lớn.
Bất quá, Triệu Thụy đồng thời cũng cảm thấy, tính cách của Mễ Văn có hơi thay đổi thất thường, có lúc đanh đá tới mức khiến người ta giật mình, có lúc lại ôn hòa văn tĩnh khiến người ta thương tiếc, khó mà đoán nổi.