Thần Ma Chi Mộ

Chương 395: Trị Liệu Thương Thế






Triệu Thụy hạ thấp người, điên cuồng chạy trong cho hẻm nhỏ dưới đêm đen, đồng thời khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn gian di động tới những vị trí ngoài ý liệu, khiến người ta không cách nào đoán được.
Tiếng gió vù vù bên tai, cảnh vật hai bên cũng nhanh chóng trượt về sau.
Thanh Nguyên Bình Thành và những tu hành giả Thần Đạo giáo đó đã bị hắn bỏ lại xa lắc phía sau, nhưng hắn vẫn không dám buông lỏng chút nào mà vẫn giữ nguyên tốc độ tối đa xông lên phía trước, rời xa những tu hành giả Nhật Bản đó.
Kinh nghiệm vào sinh ra tử mấy năm nay nói với hắn, chỉ có vĩnh viễn thận trọng dè dặt mới có thể sống sót lâu hơn trong hoàn cảnh ác liệt.
Điên cuồng chạy một trận, Triệu Thụy đổi hơi, chỉ cảm thấy phổi phỏng rát như lửa đốt, kinh mạch và cả cơ bắp cũng đều như vậy.
Vói tu vi của hắn, trình độ phi hành cỡ này vốn chẳng tính là gì.
Thế nhưng hắn lúc này đã bị trọng thương, hoàn toàn khác trước.
Dẫu sao, đau đớn trong cơ thể vẫn khiến Triệu Thụy cảm thấy hết sức khó chịu.
Thế nhưng, tâm tình của hắn lại hết sức vui mừng.
Bởi vì mục đích đêm nay của hắn đã đạt được.
Hắn đã thu về được miếng đá thứ hai của nhung vu!
Triệu Thụy nhìn miếng đá nắm trong tay phải, lộ ra một nụ cười.
Đoạt mất miếng ăn trong miệng Phân Thần kì cường giả, đó không phải là một chuyện dễ dàng.
Phóng mắt cả Tu chân giả, trừ Triệu Thụy ra, chỉ sợ không mấy ai dám làm chuyện bạo gan như thế.
Dẫu sao thành công đoạt được vật ra cũng chỉ có một mình hắn.
Càng huống chi hắn đã hung hăng chém Thanh Nguyên Bình Thành một đao, cơ hồ chặt đứt cánh tay của hắn!

Cái giá hắn phải trả cho hành động này đã thu được cả vốn lẫn lời về rồi!
Triệu Thụy ngoài cao hứng ra cũng thầm kêu may mắn.
May mà hắn trước khi hành động đã mặc Thiên Thanh huyền quang giáp,
Nếu không, cho dù thân thể hắn đã được gen của viễn cổ yêu ma cải tạo qua cũng tuyệt đối không cách nào chịu nổi một kích cuồng nộ của Thanh Nguyên Bình Thành!
Linh lực của Phân Thần kì cường giả thực quá cường đại, hoàn toàn không cũng một tầng với Xuất Khiếu kì tu chân giả, chỉ nghĩ thôi cũng đủ sợ rồi.
“A! Thiên Thanh huyền quang giáp này đúng là một bảo bối không tệ!” Triệu Thụy tùy ý vứt bỏ áo ngoài đã rách te tua, sau đó sờ sờ trên thạch giáp khắc chú văn màu sẫm, trong lòng rất vừa ý.
Có thể dự tính kiện bảo vật này về sau có thể mang lại cho hắn bao nhiêu chỗ tốt trong chiến đấu.
Bay nhanh một trận, Triệu Thụy bay thẳng ra khỏi thành thị, bay tới giữa một khu rừng ở ngoại ô phía bắc mới ngừng lại.
Đây là nơi hắn hẹn gặp mặt Xích Hỏa lão yêu, hắn không ngu ngốc hẹn gặp Xích Hỏa lão yêu trong nhà trọ.
Triệu Thụy đáp từ trên không xuống mặt đất, nhìn xung quanh một cái, đang chuẩn bị tỏa cảm giác ra để tìm Xích Hỏa lão yêu.
Xích Hỏa lão yêu đầu bù tóc rối, khắp người xú khí đầy trời nhảy ra từ sâu trong rừng cây: “Cuối cùng ngươi cũng về! Đã đoạt được đồ chưa?”
Hắn đến gần Triệu Thụy, thấp giọng hỏi.
“Đoạt được rồi!” Triệu Thụy huơ huơ miếng đá của nhung vu trước mặt hắn.
“Ồ! Vậy cũng không tệ! Nếu đồ vật cũng không đoạt được, vậy chúng ta mạo hiểm uổng công rồi.” Xích Hỏa lão yêu thở phào một hơi “Vừa rồi ta đợi ngươi ở đây cứ lo lắng mãi! Thằng cha đuổi theo ta đó nửa đường bỗng quay trở lại.

Ta sợ hắn gặp kịp ngươi, khiến ngươi một phen uổng công.


Bây giờ xem ra, hình như lo lắng hơi thừa rồi, tình huống xấu nhất còn chưa xảy ra.

Ài, chuyện này ta làm lần này, tuyệt đối không làm lần thứ hai nữa, quá mạo hiểm!
Tên Y Thế thần quan ngươi muốn dụ đi đó thực lực quá khủng bố! Ta dùng hết chiêu số toàn thân, dùng hết tất cả pháp bảo, kết quả chẳng kéo dài được bao lâu, vẫn bị hắn nhanh chóng đuổi kịp.

Nếu không phải trong lúc gấp rút ta sinh trí tuệ, nấp xuống dưới ống cống, bây giờ sớm đã bị thằng cha đó đập cho hồn phi phách tán rồi!”
“Há? Nấp xuống dưới ống cống? Chẳng trách mùi vị trên người ngươi quái dị thế.” Triệu Thụy cười đánh giá Xích Hỏa lão yêu một cái, phát hiện trên người hắn quả thật dính đầy các thứ bẩn thỉu, mùi vị cay mũi.
“Có gì đáng cười đâu.” Xích Hỏa lão yêu sắc mặt không vui “Nếu không phải hết cách, ai chịu chui vào đó? Ở đó tuy dơ một chút, nhưng đúng là chỗ tốt để tránh truy sát, tên thần quan rắm chó đó không chịu chui vào, ta chạy thoát được một mạng.”
Triệu Thụy cười cười, cảm thấy Xích Hỏa lão yêu này tuy rất thô, nhưng vào lúc mấu chốt, trong thô có tế, cũng rất gian xảo.
Cái cười này của hắn chạm đến thương thế trong ngực, trên mặt không khỏi lộ vẻ đau khổ, trong miệng khẽ rên rỉ một tiếng.
“Ngươi bị thương rồi? Chuyện gì vậy?” Xích Hỏa lão yêu thấy vẻ không bình thường của Triệu Thụy, không khỏi có chút kinh ngạc, vội vàng hỏi.
Triệu Thụy chờ đau đớn trôi qua, hết sức chậm chạp nói: “Ta gặp tên thần quan đó, còn đánh với hắn một trận mới đoạt được đồ vật.

Lão yêu, nhiệm vụ lần này của ngươi hoàn thành chẳng tốt gì!”
“A? Không phải chứ? Thằng cha đó là cường giả Phân Thần kì đó! Ngươi còn chính diện đánh nhau với hắn?”

Xích Hỏa lão yêu giật nảy mình, bây giờ hắn đã biết thực lực của Triệu Thụy chỉ tương đương với Tu chân giả Xuất Khiếu kì, bây giờ lại đoạt được đồ từ trong tay Phân Thần kì cường giả, tu chân giới mấy trăm năm nay còn chưa xuất hiện loại chuyện này!
“Đúng đó, ta thua thiệt lớn, nhưng hắn cũng không tốt đẹp gì.

Tay phải hắn thiếu chút nữa đã bị chặt xuống rồi.

Khà khà, xem ra lúc này đang phiền muộn đây.” Triệu Thụy nói tới sau cùng lại nén đau cười to lên.
Xích Hỏa lão yêu trợn tròn mắt, há to miệng, ngơ ngẩn nhìn Triệu Thụy, kinh ngạc muốn rớt cả hàm dưới xuống đất.
Xuất Khiếu kì và Phân Thần kì là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau, chênh lệch như trời với đất.
Hắn sống lâu như vậy, trước giờ chưa từng thấy tu chân giả Xuất Khiếu kì lại khiến tu chân giả Phân Thần kì bị thương như vậy!
Cho dù có cực phẩm pháp bảo của Luyện Khí Tông tăng cường lực lượng, nhưng Tu chân giả Xuất Khiếu kì bị hạn chế bởi lực lượng bản thân, muốn khiến Tu chân giả Phân Thần kì bị thương cũng cực kì khó khăn.
Chí ít hắn chưa từng thấy qua.
“Triệu Thụy, chuyện ngươi làm luôn ra ngoài dự liệu của người ta.” Qua hẳn nửa ngày hắn mới tỉnh táo lại, lầm bầm một câu.
Triệu Thụy cười một trận, bỗng nhớ lại một vấn đề.
Thanh Nguyên Bình Thành mất đi miếng đá của nhung vu, khẳng định sẽ tức giận muốn điên, chẳng tiếc giá nào để kiếm ra hắn và Xích Hỏa lão yêu.
Bản thân hắn vốn không quan hệ gì, có thể ẩn giấu khí tức rất dễ dàng, nhưng gợn sóng linh lực trên người Xích Hỏa lão yêu lại quá rõ ràng, vô cùng dễ bị người phát hiện.
Thế là, Triệu Thụy nói với Xích Hỏa lão yêu: “Ngươi phải nhanh chóng rời khỏi Tân Dương, càng nhanh càng tốt.

Nếu không đi, chỉ sợ sẽ bị những tu hành giả Nhật Bản đó phát hiện.”
“Ta biết rồi, ngươi tự mình cũng phải cẩn thận đó.”

Xích Hỏa lão yêu gật gật đầu, hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự tình.
Hắn cũng không nói nhảm, trực tiếp bay lên, bay về hướng tây, thân hình nhanh chóng biến thành một chấm nhỏ trong không trung, sau cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Triệu Thụy thì thu lại Minh Linh mặt nạ, lặng lẽ trở về nhà trọ.
Trở về trong nhà, Triệu Thụy không thèm nghỉ ngơi, lấy hai miếng đá của nhung vu ra rồi ghép lại.
Trong sát na hai miếng đá ghép lại, văn tự trên phiến đá xoay chuyển như con nòng nọc, không ngừng biến ảo, sau cùng biến thành một pháp trận kì dị.
Theo đó, quang mang lam sắc rực rỡ như vô số sợi tơ xông ra khỏi pháp trận.
Miếng đá nhanh chóng rạn nứt, sau cũng hoàn toàn vỡ vụn, rơi trên mặt đất, một trang sách màu xanh nước biển từ bên trong lòi ra ngoài.
“Phong Thần chi thư!”
“Trang Phong Thần chi thư thứ hai!”
Trong lòng Triệu Thụy cuồng hỉ một trận, vội vàng cầm trang sách đó vào trong tay.
Linh lực viễn cổ cường đại từ trong trang sách truyền ra, ngấm thẳng vào đáy lòng hắn.
Triệu Thụy lật qua lật lại trang sách trong tay, cao hứng vô cùng.
Hắn đã có hai trang Phong Thần chi thư, cứ như vậy, hắn có thể hấp thu linh lực hệ hỏa trong Hạn Bạt chi tâm, tập trung tinh lực tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, cũng không phải phân thần vì đau khổ do trớ chú mang lại nữa.
Hắn lấy trang Phong Thần chi thư lúc trước đã thu được ra, hợp hai trang lại với nhau.
Hai trang liền tán phát ra lưu quang nhu hòa màu xanh nước biển, bao phủ Triệu Thụy vào trong.
Chú văn trên trang sách như sống dậy, từng chữ lơ lửng lên, hình thành hai đường xoắn ốc, sau cùng tập trung trên viễn cổ ấn kí sau lưng hắn.
Viễn cổ ấn kí trước giờ vẫn nóng rát lại lạnh xuống với tốc độ cực nhanh, tạm thời không mang lại đau đớn gì cho Triệu Thụy nữa.
Triệu Thụy hoan hỉ lấy ra Hạn Bạt chi tâm, bắt đầu hấp thu linh lực hỏa hệ trong đó, trị liệu thương thế của mình, đồng thời tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết.