Thần Ma Chi Mộ

Chương 379: Dạ Hội






Thành đông, kho hàng cỡ lớn của công xưởng.
Đây đã là rìa của thành phố, lưới thép gai cao hai ba mét ngăn cách kho hàng với bên ngoài.
Từng cái nhà kho to lớn nhô lên trong kho, mấy chiếc xe hàng tùy ý đậu ở rìa kho.
Bốn bên yên ắng không một tiếng động, một mảnh tối đen, chỉ có một vầng trăng khuyết treo lặng lẽ trong đêm lạnh, rải ánh trăng như băng sương xuống mặt đất, tăng thêm cho nơi này vài phần ánh sáng ảm đạm, khiến người ta có thể miễn cưỡng nhìn rõ con đường phía trước.
So với khu nội thành phồn hoa, kho hàng này tỏ ra đặc biệt tối tăm lạnh vắng.
Lúc này một chiếc ô tô đột nhiên phóng nhanh từ hướng đông bắc xuống, tông mạnh vào cánh cổng sắt của khu nhà kho, không giảm tốc độ chút nào phóng tiếp vào trung tâm khu nhà kho.
Khi nó chạy tới kho hàng số sáu, đột nhiên thắng gấp, dừng lại.
Tiếng ma sát bén nhọn sinh ra do vỏ xe ma sát kịch liệt với mặt đất, tỏ ra đặc biệt chói tai trong kho hàng vắng vẻ mênh mông.
Xe còn chưa ngừng hẳn, một trung niên cụt tay chừng năm mươi mấy tuổi mặc áo khoác ngoài màu đen đã xách một cặp da, từ trên xe nhảy xuống.
Tuy tuổi đã khá lớn, lại cụt một cánh tay, nhưng nhìn hành động thì vẫn nhanh nhẹn mạnh mẽ, không chậm chạp chút nào, cơ bắp trên người vẫn săn chắc, không chút nhão ra do tuổi già.
Đường nét cương nghị trên khuôn mặt phối hợp với mái tóc hoa râm lại khiến hắn trông có vẻ trí tuệ và kinh nghiệm.
Người cụt tay xuống xe rồi tịnh không có động tác tiếp theo mà xoay cổ cảnh giác đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hơn nữa thỉnh thoảng còn nghiêng tai nghe ngóng.
Sau khi xác định không có nguy hiểm, vẻ khẩn trương trên mặt hắn mới hơi giãn ra, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Hắn dường như đã thoát khỏi một kẻ theo dõi đáng sợ, tạm thời an toàn.
Người cụt tay xách cặp da sải bước đi về kho hàng số sáu.
Gõ ba tiếng dài hai tiếng ngắn, cánh cửa sắt lớn vẫn đóng im ỉm đột nhiên phát ra thanh âm trầm trọng, trượt ra hai bên lộ ra một khe hở chỉ đủ một người chui lọt.

Người cụt tay vội vàng tiến vào, cánh cửa lại ầm ầm đóng lại, từ ngoài nhìn vào không có chút manh mối.
Bên trong và bên ngoài kho hàng là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mấy ngọn đèn ánh sáng cực mạnh chiếu sáng trưng khoảng giữa kho hàng.
Dưới đèn đặt một cái bàn dài to lớn, trên bàn đặt mấy bình nước, một ít thức ăn và mấy tờ tạp chí.
Bàn rất sạch, tạp chí đặt ngay ngắn đàng hoàng, nước và thức ăn tuy đều là còn thừa lại nhưng cũng đặt có quy có củ, trên bàn không thấy lấy nửa giọt nước hay vụn thức ăn.
Hai thanh niên mặt không biểu tình yên lặng ngồi cạnh bàn.
Một người trong đó tóc cột đuôi ngựa, người còn lại thì lông mày lại màu đỏ quỷ dị.
Nam tử đuôi ngựa nhìn thanh tú hơn, người gầy.
Bất quá, nam tử mày đỏ xương cốt gồ ghề, hết sức to khỏe, bộ đồ tây hàng hiệu trên người bị cơ bắp căng chật cứng, dường như có thể đứt tung ra bất cứ lúc nào.
Trên thân hai người mang một cổ khí thế cực kì lạnh lẽo, rất không phù hợp với bộ đồ tây trên người, khiến người ta thấy lạnh trong lòng.
Trong kho trừ hai người thanh niên này ra vẫn còn mười mấy đại hán vạm vỡ tay cầm vũ khí hạng nặng, phân tán ở các thông đạo trong kho.
Từ vị trí của bọn họ mà nhìn, dường như bất cứ kẻ nào xông vào đều sẽ bị bắn thành tổ ong trong vòng mấy giây.
Nam tử cụt tay tiến vào, xem tình hình bốn bên rồi từ từ đi về phía hai thanh niên giữa kho.
“Lương Đông Hải, ngươi cuối cùng cũng tới, bọn ta đợi ngươi lâu lắm rồi.” Nam tử tóc đuôi ngựa nhìn Lương Đông Hải tới gần, trầm giọng, nói bằng một giọng điệu hết sức quái dị “Đồ đã lấy được chưa?”
“Lấy được rồi.” Lương Đông Hải dùng tay cụt gõ gõ vào cái cặp da “Đều ở trong cặp này.”
“Há? Thật sao?” Trong mắt thanh niên tóc đuôi ngựa liền chớp lên một tia cuồng hỉ, trên khuôn mặt băng lãnh cũng lộ ra một nụ cười hiếm hoi “Không hổ là Đạo Mộ chi vương, quả nhiên lợi hại, mã đáo thành công.”

Lương Đông Hải mặt không biểu tình, dường như hoàn toàn không hứng thú với kiểu nịnh hót này.
“Sao chỉ có mình ngươi trở về? Tụi Trung Thôn, Võ Điền đâu rồi?” Nam tử lông mày đỏ lúc này đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
“Chết hết rồi! Chỉ còn mình ta sống sót trở về.”
“Chỉ mình ngươi còn sống?” Nam tử mày đỏ đề cao giọng, thanh âm đầy ắp nộ khí “Hai mươi mấy người theo ngươi vào mộ, trong đó còn có năm thần quan của Bát Phan thần xã bọn ta! Tất cả đều chết hết?”
“Không sai.

Toàn bộ đều chết hết.

Hơn nữa còn chết một cách rất thê thảm.

Nếu như ta chạy chậm một bước, cũng sẽ y như bọn chúng, chết không đất chôn!” Lương Đông Hải trầm giọng nói, cơ bắp trên mặt hơi co rút lại một cái, lộ ra một nét sợ hãi khó nhận ra “Đó là mộ của Mạt Đại Nhung Vu bộ tộc Sơn Nhung phương bắc thời kì chiến quốc, hung hiểm vô cùng, ta chạy thoát được một mạng, hơn nữa còn lấy được đồ bên trong về, cũng tính là thần linh phù hộ!”
“Hừ, bọn Võ Điền rốt cuộc là chết trong mộ Mạt Đại Nhung Vu hay là chết trên tay ngươi, cái này cũng khó nói lắm? Ngươi đến lăng vua Tần cũng đã tiến vào, sao lại bị ngăn trở ở mộ Mạt Đại Nhung Vu?” Nam tử lông mày đỏ chăm chú nhìn Lương Đông Hải, cười lạnh một tiếng, dường như hoàn toàn không tin lời hắn.
“Lăng Tần Thủy Hoàng ta bất quá mới tiếp xúc ở ngoại vi, mà đương thời đi cùng ta còn có bốn cao thủ trộm mộ số một số hai.

Còn tòa Mạt Đại Nhung Vu chi mộ này ta thâm nhập vào chỗ sâu nhất bên trong, ngoài ra, lũ đồng bạn của các ngươi đó, tuy thực lực cường hoành, nhưng hoàn toàn không hiểu thuật trộm mộ, chạm vào cơ quan trong mộ, cho dù thực lực bọn chúng mạnh hơn nữa cũng chẳng tác dụng gì, chỉ có một con đường chết!”
Nam tử lông mày đỏ hừ lạnh một tiếng: “Mộ Mạt Đại Nhung Vu đã đáng sợ như vậy, vì sao ngươi không bị thương tích chút nào hết vậy?”

“Ta không sao?”
Lương Đông Hải nhếch nhếch miệng, cười cười tự giễu, rồi xé mạnh áo, lột dải băng đơn giản trước ngực, một vết thương dài đến ba bốn chục centimet xuất hiện trước mắt mọi người.
Vết thương này kéo dài từ ngực phải hắn xuống tới bụng dưới.
Vết thương có màu tím đen, da thịt lật sang hai bên, máu màu đen không ngừng chảy từ trong miệng vết thương ra.
“Trên vết thương đã bôi thuốc trị thương đặc chế của ta.

Thuốc trị thương của Ban Sơn môn chúng ta đến vết thương do hung hồn lệ quỷ tạo thành cũng có thể phục nguyên, nhưng đối với loại vết thương này lại không có nửa điểm tác dụng.

Bởi vì vết thương này mang một loại trớ chú thần bí ác độc nhất, không thuốc nào giải được!”
Những người Nhật Bản ở đó thấy cảnh này đều không khỏi biến sắc.
Bọn họ ai cũng không ngờ đến Đạo Mộ chi vương thanh danh hiển hách Lương Đông Hải cũng lại bị thương đến vậy!
Rốt cuộc là thứ gì có thể tạo thành thương tích thế này?
Nam tử lông mày đỏ nghi hoặc trong lòng, chuẩn bị mở miệng hỏi tiếp, thanh niên tóc đuôi ngựa đột nhiên lớn giọng quát mắng:
“Đủ rồi! Sơn Điền Quân! Hung hiểm trong mộ Mạt Đại Nhung Vu, chúng ta không phải không biết! Nhiệm vụ của chúng ta là thu được bảo vật trong mộ.

Bây giờ Lương tiên sinh đã mang bảo vật về, vậy chúng ta cũng coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi! Ngươi còn muốn nói gì nữa? Muốn có thu hoạch, tất nhiên phải có trả giá! Bọn Trung Thôn hi sinh đều đáng giá cả!”
Sơn Điền dường như có chút kính sợ nam tử tóc đuôi ngựa, sau khi bị mắn, tuy sắc mặt khó coi, nhưng tịnh không mở miệng phản bác, mà hơi khom người vẻ rất không tình nguyện, xin lỗi: “Đằng Nguyên Quân nói phải, tôi thất thố rồi.”
Đằng Nguyên hơi gật gật đầu, tỏ ra hài lòng với biểu hiện của hắn rồi xoay đầu nhìn Lương Đông Hải, mỉm cười: “Lương tiên sinh, tôi tỏ lòng cám ơn với cống hiến của ông.


Bây giờ ông có thể đưa đồ cho tôi rồi.”
Lương Đông Hải lại đứng nguyên chỗ cũ, không hề động đậy, đồng thời lạnh lùng nói: “Đồ thì ta có thể đưa cho các ngươi, nhưng người nhà của ta chừng nào các ngươi mới thả? Theo thỏa thuận của chúng ta, một bên giao đồ, một bên thả người.
Đằng Nguyên vỗ tay cười: “Lương tiên sinh dường như không tin bọn ta nhỉ, tu hành giả Thần Đạo giáo bọn ta hết sức trọng chữ tín.

Người nhà của ông hiện đang ở một chỗ rất an toàn, chỉ cần gọi điện thoại một cái, tôi liền có thể bảo người đưa họ tới gặp ông ngay.”
Lương Đông Hải nói: “Tốt.

Ngươi gọi điện thoại, ta gặp họ tự nhiên sẽ đưa đồ cho ngươi.”
Đằng Nguyên không nói nhiều nữa, móc điện thoại từ trong túi áo ra, bấm số, chuẩn bị gọi cho đồng bọn.
Đúng lúc này, ngoài kho hàng dường như có âm thanh kì dị nào đó vang lên.
Lương Đông Hải và Đằng Nguyên, Sơn Điền đều là tu hành giả, nhĩ lực hơn xa người thường, nghe thanh âm này lập tức trở nên cảnh giác, đồng thời nghiêng tai nghe ngóng.
Thế nhưng, ngoài kho hàng lại một mảnh yên tĩnh, thậm chí đến tiếng gió thổi côn trùng kêu cũng đều không có.
Ba ngươi nghe ngóng một hồi, không có gì dị thường, không hẹn mà cùng thở phào một hơi, cảm thấy mình có phải có chút thần kinh không.
Nhưng đúng lúc này, thanh âm kì dị đó lại vang lên, hơn nữa khoảng cách còn gần hơn rất nhiều, rõ ràng hơn rất nhiều.
Phảng phất như có thứ gì đó từ phương xa đuổi tới đây.
“Là… là nó! Nó… nó tới rồi!”
Sắc mặt Lương Đông Hải đại biến, khẩn trương nhìn cửa lớn kho hàng, trong mắt lộ vẻ sợ hãi: “Kẻ giữ mộ của Mạt Đại nhung vu! Đồng bạn của các ngươi đụng vào cơ quan, khiến nó thức dậy từ trong giấc ngủ say, kết quả toàn bộ bị nó giết! Hơn nữa nó còn truy sát ta không thôi! Ta vốn cho rằng đã cắt đuôi được nó, không ngờ nó lại đuổi kịp!”