Thần Ma Chi Mộ

Chương 354: Vạn Cốt Thạch Quật






Thạch quật tối đen sâu thẳm, mặt đất gồ ghề, quái thạch lởm chởm, gió lạnh từng trận, xen lẫn yêu khí đậm đặc tuôn ra bên ngoài.

Khô Vinh đại sư đi trước dẫn đường, Đinh Linh chân cao chân thấp đi sau đại sư, đi hết sức cật lực.

Thông đạo thạch quật ăn xuống, càng đi xuống càng thâm nhập vào sâu trong lòng núi.

Đi như vậy không biết bao lâu, Đinh Linh đột nhiên phát hiện trên trần hang phía trước, xuất hiện li chi lít chít rất nhiều chấm đỏ nhỏ.

“Ồ? Khô Vinh đại sư, những chấm đỏ nhỏ li chi lít chít phía trước là thứ gì vậy?” Đinh Linh ngẩng đầu nhìn trần hang, có chút hiếu kì hỏi một câu.

“Là tròng mắt của thi bức.

” Khô Vinh đại sư tiếp tục đi, đồng thời trầm giọng giải thích “Những thi bức này vốn là dơi sống trong hang động, do bị nhiễm yêu khí của Hạn Bạt tiết ra, mất đi mạng sống, biến thành thi bức hiếu sát thành tính, hung tàn vô cùng! Những thi bức này so với loại dơi hút máu đáng sợ trên thế giới còn đáng sợ hơn gấp trăm lần! Bọn chúng hút cạn máu của bất kì sinh vật nào, thậm chí còn gặm sạch xương thịt!
Ngoài ra, trong răng độc của chúng có một loại độc tính ngụy dị, chỉ cần bị răng độc của nó chạm vào, độc tính tiến vào trong cơ thể ngươi, ngươi sẽ biến thành cái xác trong vòng 24 giờ! Chúng ta cố sức đừng kinh động những thi bức này, cứ yên lặng đi qua, nếu không, sẽ có chút phiền phức.


Đinh Linh gật gật đầu, chỉ cảm thấy cổ họng hơi phát khô, cô không ngờ những coi dơi nhìn không có chút uy hiếp nào như thế lại đáng sợ như vậy.

Cô cố gắng khôi phục trấn định, đồng thời rút súng lục ra, mở chốt an toàn.

Cô hi vọng mình có thể tự bảo vệ mình, không gây thêm phiền phức cho Khô Vinh đại sư.


Hai người cố gắng bước nhẹ chân đi nhanh trong thạch quật, rất nhanh đã tiến vào vùng thi bức đậu.

Đinh Linh nỗ lực bảo trì lãnh tĩnh, không cho mình tỏ ra hoảng loạn, nhưng thần kinh cô sớm đã như dây cung kéo căng, bàn tay nắm báng súng đầy những mồ hôi li ti.

Bất luận là ai, khi trên đỉnh đầu treo hàng ngàn hàng vạn con thi bức, cũng đều run sợ trong lòng.

Hai người đi tới trước mấy trăm mét, những con mắt đỏ trên trần động phía trước bắt đầu trở nên thưa thớt.

Đinh Linh lặng lẽ thở ra một hơi, thần kinh căng thẳng cũng không tự chủ buông lỏng một chút.

Cô cuối cùng cũng sắp rời khỏi khu vực nguy hiểm này rồi.

Cách nghĩ đó còn chưa tiêu tán trong đầu cô, dưới chân Đinh Linh đột nhiên giẫm vào khoảng không, cả người mất thăng bằng, ngã thẳng ra trước.

Đinh Linh theo phản xạ kinh hô một tiếng nhỏ, cho rằng mình khẳng định sẽ ngã xuống đất, Khô Vinh đại sư vẫn luôn đi phía trước bỗng lùi lại như chớp, vung tay áo một cái, một cổ chân khí từ trong bàn tay phát ra, ổn định lại thân hình Đinh Linh.

Nhìn một cái, cả hang động đầy thi bức li chi lít chít, không biết bao nhiêu!
Đinh Linh không khỏi biến sắc, biết mình trong lúc vô ý gây nên đại họa, nhưng lúc này hối hận đã muộn, đã có một lượng lớn thi bức khí thế hung hăng xông về phía cô.

Trong chớp mắt đã xông đến gần.

Đinh Linh vội vàng ngắm chuẩn con thi bức gần nhất, bóp cò.


“Bịch”
Một phát súng của Đinh Linh bắn chuẩn xác lên đầu con thi bức.

Con thi bức kêu “két” một tiếng, từ trên không rơi xuống đất.

Bất quá, con thi bức đó lăn lộn trên mặt đất mấy cái, rất nhanh đã đập đập hai cánh, lại bay lên, há cái miệng nhỏ, lộ ra răng độc dữ tợn, hung ác bổ lại Đinh Linh, dường như chưa gặm hết máu thịt của cô chưa chịu dừng lại!
Đinh Linh giật nảy mình, không ngờ súng lục của mình lại không cách nào tiêu diệt ngay cả một con thi bức!
Trên mặt cô vẫn trấn tĩnh, nhưng trong lòng đã gấp rút, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem phải dùng cách nào mới tiêu diệt mấy con thi bức này, bảo vệ mạng mình!
Tốc độ phi hành của thi bức rất nhanh, chủ ý của Đinh Linh còn chưa có đầu mối gì, nó đã bay tới trước mặt cô!
Chính vào lúc này, Khô Vinh đại sư lấy ra chuỗi hạt đeo trước cổ, giơ cao lên, đồng thời ngâm tụng trong miệng:
“Ba nhã ba la mật, Phật quang phổ chiếu!”
Tiếng ông vừa dứt, chuỗi hạt trong tay đột nhiên phát sáng lên, Phật quang màu vàng nhạt bắn ra theo đường thẳng, cơ hồ chiếu sáng cả động quật!
Những con thi bức xông lên trước nhất bị Phật quang này lướt qua, lập tức kêu rít lên, giống như tuyết xuân gặp nắng, nhanh chóng tan ra, chỉ thừa lại một đồng xương, rơi lả tả xuống.

Trong thời gian cực ngắn, mấy ngàn con thi bức đã hóa thành xương trắng, rơi đầy đất.

Thi bức còn lại cảm thấy sợ hãi theo bản năng, bắt đầu chạy trốn tứ tán, không dám tới gần nữa.

Đinh Linh tuy lúc đầu đã thấy qua lực lượng của Khô Vinh đại sư, nhưng bây giờ vẫn kinh thán không thôi trước Phật lực mà Khô Vinh đại sư triển hiện ra.

Giải quyết xong vấn đề thi bức, hai người tiếp tục đi về phía trước, lại đi được một đoạn, đã tới cuối thông đạo chật hẹp, phía trước mở ra rộng rãi.


Một không gian rộng lớn xuất hiện trước mắt hai người.

Động quật này cao tới mấy chục mét, diện tích đại khái có mấy vạn mét vuông.

Trên mặt đất hang động xếp đặt chỉnh tề gần ngàn quan tài bằng đá dài đến ba mét, rộng đến một mét.

Trên quan tài bằng đá đầy bụi đất dày cộm, xung quanh đầy xương khô màu trắng.

Trên vách đá hai bên động quật, mỗi bên mở ra một cái thạch quật, trong mỗi cái thạch quật đều dựng một tượng phật bảo tướng trang nghiêm, sống động như thật.

Ánh mắt của những tượng phật bằng đá này hơi hướng xuống, dường như đang giám sát những quan tài bằng đá này.

Đinh Linh vừa đi lên vừa nhìn ngang ngó dọc, đồng thời miệng hỏi: “Khô Vinh đại sư, trong này sao có nhiều quan tài bằng đá vậy? Trong quan tài đá lại chứa thứ gì?”
“Huyền Âm Đồng Giáp thi!”
“Huyền Âm Đồng Giáp thi? Đó là thứ gì?”
“Huyền Âm Đồng Giáp thi là những cương thi do những chiến tướng chiến tử trên sa trường thời cổ biến thành.

Những Đồng Giáp thi này khi còn sống võ lực cao siêu, thân kinh bách chiến, sau khi chết oán khí không tan, tàn nhẫn hiếu sát, lại thêm tu luyện nhiều năm, thực lực càng không biết mạnh hơn lúc sống mấy nhiêu lần, phi thường đáng sợ!
Những Đồng Giáp thi trong quan tài bằng đá này, lúc trước là bộ hạ của Hạn Bạt, tại ngàn năm trước, sau khi Hạn Bạt bị Hoằng Pháp thần tăng phong ấn rồi, chúng cũng bị trấn áp lại.

Tượng Phật ở hai bên vách đá hang động là tạc ra để trấn áp những Đồng Giáp thi này.


“Thì ra là vậy, nếu không phải tôi tự mắt chứng kiến, thật không cách nào tưởng tượng nổi.

” Đinh Linh đưa tay phất qua trên một quan tài bằng đá bên cạnh.


Cô bỗng như nhớ ra chuyện gì, dò hỏi Khô Vinh đại sư: “Đúng rồi, Khô Vinh đại sư, tôi nhớ, ngài đã quen thuộc Vạn Cốt Thạch Quật này vậy rồi, vì sao trước đây không tiến vào Vạn Cốt Thạch Quật, tăng cường phong ấn Hạn Bạt, mà nhất định phải chờ đến bây giờ?”
Khô Vinh đại sư nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Kinh văn của Hoằng Pháp thần tăng xưa kia lưu lại, do thời gian quá lâu, lại giữ gìn không kĩ, vì vậy thiếu mất một số chỗ.

Nếu như không phải ở Tân Dương xảy ra huyết án li kì, tôi cũng sẽ không biết phong ấn ngàn năm trước đã xảy ra vấn đề, càng không biết Vạn Cốt Thạch Quật nằm trong lòng núi gần thôn Giang Bình.


Trong khi Khô Vinh đại sư đang nói, một tiếng ma sát do vật nặng di chuyển nhẹ nhàng vang lên trong thạch quật yên tĩnh.

“Khô Vinh đại sư! Ngài có nghe tiếng gì không?” Đinh Linh nghiêng tai nghe một hồi, quay đầu nhìn về hướng phát ra thanh âm.

Chỉ thấy nắp của một quan tài phía sau bên trái đang từ từ mở ra, một cương thi to lớn thân mặc thanh đồng chiến giáp, tay cầm thanh đồng trường kiếm lại đứng lên từ trong quan tài bằng đá!
Liền đó sau Đồng Giáp thi này, càng lúc càng nhiều quan tài mở ra, từng Huyền Âm Đồng Giáp thi bước ra khỏi quan tài, chậm chạp lại gần hai người.

Đinh Linh hít một hơi khí lạnh, cô không ngờ Huyền Âm Đồng Giáp thi ngủ sâu ngàn năm lại tỉnh lại!
Khô Vinh đại sư thấy một màn này, nụ cười ôn hòa trên mặt nãy giờ dần dần biến mất, thay vào đó là thần tình ngưng trọng.

Những Đồng Giáp thi này tỉnh lại khỏi giấc ngủ say, ngăn cản ông tiếp tục tiến lên, đã biểu hiện rõ ràng rằng sức trấn áp của tượng phật đã mất hiệu lực, đồng thời có nghĩa rằng phong ấn ngàn năm trước của Hoằng Pháp thần tăng đã suy yếu đi rất nhiều!
“Chúng ta gặp rắc rối rồi.

” Khô Vinh đại sư nhìn Đồng Giáp thi càng lúc càng gần, trầm giọng nói “Những Huyền Âm Đồng Giáp thi này đều có lực lượng cường hãn phi thường, cực khó đối phó.

Đinh thí chủ, ngươi vạn lần phải đi sát bên ta, nếu không, chỉ sợ dữ nhiều lành ít!”
Đinh Linh vội vàng gật đầu vâng dạ, áp sát Khô Vinh đại sư.