Thần Ma Chi Mộ

Chương 346: Sự Buồn Bực Của Đinh Linh






Đinh Linh chắp tay sau lưng, ưỡn người thẳng tắp, hơi ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng ngần, tỏ ra thập phần lãnh ngạo.
Đường Lỗi vừa thấy Đinh Linh, liền như chuột thấy mèo, cười ha ha, vội vàng nói không có, nhanh chóng trở về vị trí làm việc của mình.
Đinh Linh lười quản Đường Lỗi, mà quay đầu nói với Triệu Thụy: “Ngươi đã không phát hiện manh mối, thế phải tiếp tục theo dõi, tới khi nào tìm được manh mối mới thôi!”
“Ngươi phải biết, cho dù ta có tiếp tục theo dõi, cũng không thể có kết quả gì.” Triệu Thụy lạnh nhạt nói.
“Không sai.

Nếu có kết quả, ta đã không phái ngươi đi.” Đinh Linh thấp giọng, không chút phủ nhận, trên khuôn mặt như núi băng hiện lên một nụ cười hiếm hoi, tăng thêm vài phần đẹp đẽ và giảo hoạt “Thế nhưng, nếu như ngươi cúi đầu nhận sai với ta, còn viết giấy xin lỗi ta, ta có lẽ sẽ suy nghĩ lại, đổi cho ngươi một nhiệm vụ khác dễ chịu hơn.”
“Ngươi đây là thừa cơ báo thù.”
“Há? Báo thù?” Đinh Linh vén tóc ra sau, ánh mắt sắc bén nhìn Triệu Thụy: “Ta báo thù thì sao?”
“Chẳng sao cả.” Triệu Thụy dang hai tay ra “Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian nhanh nhất.”
“Thật sao? Chỉ mong ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ.

Ta đúng là rất mong mỏi đó!”
Đinh Linh ghét nhất là thái độ thản nhiên này của hắn, chỉ cảm thấy ngứa răng, bèn quẳng một câu, xoay người rời đi.
Triệu Thụy nhìn theo bóng dáng đong đưa của Đinh Linh, cảm thấy nếu cô không làm khó mình, kì thật là một mĩ nữ khiến người ta thích thú.
Một ngày trôi qua, tới 1 giờ đêm, Xích Hỏa lão yêu cuối cùng cũng gọi điện thoại cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lúc này còn chưa ngủ, vội vàng nghe điện thoại, hỏi: “Tình hình thế nào? Tìm được Chung Diệu Quang không?”
“Tìm được rồi.

Thằng cha ngươi bảo ta tìm đó, ta tìm được rồi.

Hắn ở một nhà trọ trong một tiểu khu kêu là Bạch Vân ở Quảng Châu.

Ngươi có muốn ta tóm hắn về gặp ngươi không?” Xích Hỏa lão yêu trả lời trong điện thoại.
Triệu Thụy trầm ngâm một lúc rồi nói: “Cũng không cần.

Ta có kế hoạch, để hắn rời Quảng Châu, về Tân Dương.”
Nói xong, Triệu Thụy kể kế hoạch của mình cho Xích Hỏa lão yêu.
“Kế hoạch này thật là rắc rồi à! Không bằng trực tiếp tóm hắn về, nhanh nhẹn gọn gàng!” Trong giọng Xích Hỏa lão yêu mang một chút kinh ngạc.
“Không được.” Triệu Thụy cự tuyệt đề nghị của Xích Hỏa lão yêu “Tới lúc đó ta làm sao giải thích quá trình bắt hắn cho người khác? Chẳng lẽ ta nói với họ, ta nhờ một lão yêu hung ác gần ngàn tuổi làm trợ thủ cho ta, trực tiếp tóm Chung Diệu Quang từ Quảng Châu về?”
Xích Hỏa lão yêu suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy đúng là như vậy, bèn cười hắc hắc, không phản đối nữa.
Triệu Thụy gác điện thoại, lộ ra một nụ cười mỉm, nhiệm vụ của hắn sẽ hoàn thành rất nhanh thôi.

Hắn đột nhiên rất muốn biết biểu tình của Đinh Linh khi thấy hắn bắt được Chung Diệu Quang.
Quảng Châu, một gian nhà trọ trong Bạch Vân tiểu khu.
Chung Diệu Quang nằm trên giường, vừa hút thuốc vừa xem TV.
Hắn năm nay đã bốn mươi lăm tuổi, thân thể vẫn to lớn tráng kiện.
Từ một hắc bang lão đại tiền hô hậu ủng, luân lạc thành một tội phạm truy nã mai danh ẩn tính chạy trốn khắp nơi, khoảng cách đó không thể nói là không lớn.
Bất quá, hắn chạy trốn ở ngoài nhiều năm như vậy, cũng dần dần quen với sinh hoạt kiểu này.
Chỉ là trong lúc đêm khuya vắng vẻ, hắn thường nhớ lại cảnh hắn ngày xưa uy phong bát diện, người người sợ hãi ở Tân Dương.
Bất quá, hắn cũng biết, không có cách nào trở về quá khứ.
Hắn đang xem TV, đột nhiên ngoài cửa sổ dường như có thanh âm kì dị truyền vào.
Thần kinh Chung Diệu Quang căng thẳng, hắn lập tức vặn nhỏ tiếng TV, rút từ dưới gối ra khẩu súng lục, im lặng nghiêng tai nghe ngóng.
Thanh âm kì dị đó chỉ vẻn vẹn vang lên một cái rồi biến mất rất nhanh, dường như trước giờ chưa từng xuất hiện qua.
Chung Diệu Quang nghe một hồi, lặng lẽ thở ra một hơi, thần sắc trở lại bình thường, lại vặn âm thanh TV to lên, để súng về chỗ cũ.
Bằng vào kinh nghiệm lưu vong nhiều năm của hắn mà phán đoán, thanh âm đó tịnh không đại biểu cho nguy hiểm sắp tới.
Chung Diệu Quang có lòng tin nhất định đối với bản lĩnh ẩn nấp của mình.
Cha mẹ hắn đã mất sớm, vợ hắn đã ly hôn trước khi xảy ra chuyện, hắn không còn quan hệ gì với gia đình.
Chỉ cần tiếp tục ẩn trốn, không liên hệ gì với bên Tân Dương đó nữa, thân phận của hắn hẳn sẽ không bại lộ.
Chính vì vậy, hắn đã ở Quảng Châu hẳn mấy năm, sống cũng tính là tiêu dao tự tại, trừ những lúc ngẫu nhiên gặp cảnh sát, trong lòng chẳng mấy lúc khẩn trương.
Xem TV một lúc, hút thuốc một hồi, Chung Diệu Quang cảm thấy thời gian đã khá trễ, bèn dùng điều khiển từ xa tắt TV rồi nằm xuống ngủ.
Chẳng bao lâu, hắn đã tiến vào mộng đẹp.
Hắn ngủ say chưa bao lâu, một quái nhân lông tóc đỏ rực, thân mặc đạo bào rộng rãi, từ trên không chầm chậm đáp xuống, ngừng lại lơ lửng bên cửa sổ phòng hắn, trong con mắt đỏ rực, quang mang lăng lệ không ngừng lấp lóe.
Quái nhân này chính là Xích Hỏa lão yêu được Tử Dương truy phong hoàn mang tới!
“Ngươi ngủ lại an ổn đấy!” Xích Hỏa lão yêu nhìn Chung Diệu Quang cười lạnh một cái, rồi theo kế hoạch Triệu Thụy giao cho, năm ngón tay xòe ra, năm luồng chân khí cường đại tuôn ra, giống như tơ nhện, bọc lấy Chung Diệu Quang thành từng tầng một.
Thân hình Xích Hỏa lão yêu duỗi ra, bay thẳng lên cao vạn mét, lên trên tầng mây mới dừng lại.
Mà Chung Diệu Quang cũng bị chân khí lôi cuốn, yêng lặng trôi lên khỏi giường, rời nhà trọ, bay thẳng lên cao.
Xích Hỏa lão yêu đứng trên một đám mây, từ bên trên nhìn xuống Chung Diệu Quang vẫn đang ngủ say, rồi lắc lắc tay.
Gió lạnh thấu xương bỗng nổi lên, thổi qua Chung Diệu Quang.
Chung Diệu Quang từ trong mộng giật mình phát run, bị lạnh thức dậy.
“Đáng chết! Sao lạnh vậy!”
Chung Diệu Quang mơ mơ hồ hồ làu bàu một câu, dụi dụi cặp mắt ngái ngủ, ngồi dậy nhìn xung quanh.
Xung quanh là biển mây mênh mông, hắn đang ở trên cao, dưới chân là những tòa nhà chọc trời, đều nhỏ như hạt gạo, tỏ ra vừa nhỏ vừa xa!
Cho dù Chung Diệu Quang gan lớn bằng trời, lúc này cũng giật nảy mình, hai chân nhũn cả ra, cơ hồ đứng cũng không vững.
“Đây… đây là đâu? Ta không phải ngủ trên giường sao? Sao… sao lại chạy lên trên trời rồi?” Hắn run rẩy hồi hộp tự hỏi, giọng đã bắt đầu phát run.

“Là ta mang ngươi lên đây.” Giọng Xích Hỏa lão yêu như sấm rền từ bên trên vọng xuống “Ta là Xích Hỏa đại tiên! Chung Diệu Quang, do ngươi thường tế bái thần tiên, dụng tâm hết sức chân thành, khiến ta cảm động, cho nên đặc ý xuống trần gian, giúp ngươi tránh khỏi một mối họa sát thân!”
Xích Hỏa lão yêu đã dùng ảo thuật trên người, khiến thân hình hắn tỏ ra cực kì cao lớn, mây đen lượn lờ xung quanh hắn, khiến hắn càng tỏ ra thần bí, như một tượng thần to lớn!
Chung Diệu Quang vốn tương đối mê tín, sau khi đào vong càng mỗi ngày đều thắp hương bái thần, hi vọng thần tiên phù hộ cho mình bình an vô sự.
Bây giờ thấy Xích Hỏa lão yêu hiện ra uy nghi như vậy, thêm vào mình lại bị mang lên trên cao vạn mét, tự nhiên càng tin sâu hơn, cho rằng thành tâm của mình quả thật đã cảm động đến thần tiên trên trời.
Nào ngờ đại tiên kia chính là một lão yêu ngàn năm!
“Xích Hỏa đại tiên, xin hỏi tôi có họa sát thân gì? Phải hóa giải ra sao?” Chung Diệu Quang vội vàng quỳ xuống, cung cung kính kính hành một đại lễ, rồi gấp gáp hỏi.
Xích Hỏa lão yêu thấy bộ dàng thành kính của hắn, biết Chung Diệu Quang này đã bị mình gạt rồi, trong lòng không khỏi âm thầm buồn cười, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: “Ngươi vì tránh sự truy bắt của cảnh sát, mới chạy từ Tân Dương đến Quảng Châu à?”
Chung Diệu Quang vội “dạ” một tiếng.
Xích Hỏa lão yêu kiêu căng gật gật đầu, bịa đặt: “Chỗ ở trước mắt của ngươi đã bị phát hiện rồi, phải lập tức rời đi.”
“A? Thật sao? Chẳng lẽ cảnh sát đã phát hiện?” Chung Diệu Quang giật nảy mình, vội vàng hỏi.
Xích Hỏa lão yêu không nói đúng cũng chẳng nói sai, chỉ theo kịch bản của Triệu Thụy, bịa tiếp: “Muốn thoát khỏi kiếp này, ngươi phải về nhà ở Tân Dương, trốn một tuần, rồi lại đi sang phía đông.

Đến lúc đó ngươi có thể phiêu dương quá hải, cũng không ai có thể tạo thành uy hiếp cho ngươi được nữa.”
“Phiêu dương quá hải? Ngươi nói vượt biên hả? Cách đó cũng không tệ.

Bất quá, về nhà không phải quá nguy hiểm sao? Cảnh sát đang tìm tôi đó!” Chung Diệu Quang tỏ ra có chút do dự.
“Chỗ nguy hiểm nhất thông thường cũng là chỗ an toàn nhất.

Ngươi chẳng lẽ không tin chỉ điểm của bản tiên?”
Xích Hỏa lão yêu mày đỏ dựng thẳng, yêu khí đậm đặc từ trên thân hắn tán phát ra.
Xích Hỏa lão yêu là yêu vật Nguyên Anh kì, yêu khí của hắn phát ra, một phàm nhân như Chung Diệu Quang sao chịu nổi?
Chung Diệu Quang chỉ cảm thấy như bị một tòa núi lớn đè lên, cơ hồ khiến hắn khó thể hít thở!
“Không dám! Tôi tuyệt đối không dám làm trái chỉ điểm của đại tiên!” Chung Diệu Quang gật đầu như gà mổ thóc, không dám làm trái nửa điểm.
Xích Hỏa lão yêu cũng không nói nhiều, vẫy tay một cái, một cơn gió lạnh thổi qua, Chung Diệu Quang rơi thẳng từ trên cao vạn mét xuống.
Chung Diệu Quang sợ hãi muốn chết, la lớn một tiếng, mở mạnh mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường trong nhà trọ, mồ hôi lạnh thấm ướt cả mền.
Xung quanh vắng lặng như tờ, không một chút âm thanh.

Ngoài cửa sổ trời đêm đen kịt, chẳng thấy một ánh sao.
“Chẳng lẽ vừa rồi mình nằm mơ?”
Hắn ngồi dậy, lau mồ hôi, thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, lầm bầm.
Nhưng giấc mộng vừa rồi cũng không khỏi quá thật đi.

Chung Diệu Quang lắc lắc đầu, dường như muốn khu trừ ác mộng, rồi mở hộc giường, chuẩn bị lấy thuốc ra hút cho đỡ sợ.
Đột nhiên, mọi động tác của hắn hoàn toàn ngừng lại!
Cả người hắn ngẩn ngơ nhìn về vách tường phía bắc!
Trên bức tường vốn trắng tinh đó, dường như bị dao bén khắc vào, đột nhiên xuất hiện một chữ “hồi” (về) đỏ tươi!
Màu đỏ chói mắt như máu tươi đầm đìa, khiến người ta thấy mà giật mình, dường như nói với hắn, nếu không lập tức trở về, sẽ phơi thây nơi đây!
Mồ hôi lạnh trên người Chung Diệu Quang chớp mắt đã tuôn ra như tương.
Hắn cuối cùng cũng xác định, mọi thứ vừa rồi đều không phải giấc mơ, mà là sự thật sờ sờ!
Chung Diệu Quang lấy thuốc, chậm chạp hút, trầm mặc xuống, trong đầu bắt đầu đấu tranh kịch liệt, cân nhắc xem mình nên tiếp tục nấp ở đây, hay theo Xích Hỏa đại tiên phân phó trong giấc mộng, trở về nhà ở một tuần, rồi đi sang vùng duyên hải phía đông, rồi từ đó vượt biên ra nước ngoài.
Cân nhắc rất lâu, Chung Diệu Quang cuối cùng quyết định theo lời chỉ điểm của Xích Hỏa đại tiên, trở về nhà trốn.
Quyết định xong rồi, Chung Diệu Quang không chút chậm trễ, ngay trong đêm thu thập đồ đạc, rồi bắt xe lửa về Tân Dương.
Mà Xích Hỏa lão yêu vẫn luôn ở trên không, theo dõi từ xa.
Mãi đến khi Chung Diệu Quang lên xe lửa thật, hắn mới gọi điện cho Triệu Thụy, nói cho Triệu Thụy tin này.
Triệu Thụy tiếp được điện thoại của Xích Hỏa lão yêu, trong lòng thập phần cao hứng, hắn biết kế hoạch của hắn đã thành công, Chung Diệu Quang đã tự tìm tới cửa.
Hắn chờ hai ngày, tính toán ngày tháng, dự đoán Chung Diệu Quang đã trở về Tân Dương, bèn chạy chiếc xe Tang Tháp Nạp (Santana? – lsqk) của đội cảnh sát dừng cách nhà Chung Diệu Quang đại khái hơn trăm mét, yên lặng chờ đợi.
Nhà Chung Diệu Quang ở trong một tòa lầu cũ trên đường Tam Cương, so với những tòa nhà cao lớn xung quanh, tỏ ra có chút thấp kém.
Cha mẹ Chung Diệu Quang mất sớm, vợ đã bị hắn bỏ trong lúc hắn phong quang nhất, cái gọi là nhà, cũng chỉ là ba gian phòng đầy bụi bặm mạng nhện mà thôi.
Triệu Thụy tịnh không chờ lâu lắm, đại khái khoảng hai giờ chiều, một người đàn ông đội nón mang kính đen mặc áo rộng vác ba lô du lịch xuất hiện trong tầm mắt Triệu Thụy.
Nếu không phải Triệu Thụy đã biết Chung Diệu Quang sẽ xuất hiện, hắn nhất thời cũng không nhận ra người đàn ông bí hiểm kia là mục tiêu của hắn!
Tính cảnh giác của Chung Diệu Quang cực cao, hắn tịnh không trực tiếp vào nhà, mà đi quanh một vòng, cẩn thận xem xét một lần, sau khi xác nhận không có nguy hiểm, mới đi vào tòa nhà nhỏ sáu tầng đó.
Triệu Thụy thấy vậy, liền mở cửa xuống xe, bước nhanh theo Chung Diệu Quang.
Hành động của hắn im lặng mà nhanh chóng phi thường, Chung Diệu Quang hoàn toàn không phát hiện.
Trong lúc Chung Diệu Quang lên thang lầu, Triệu Thụy đã tới sau lưng hắn.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vỗ lên vai hắn một cái, kêu: “Chung Diệu Quang!”
Chung Diệu Quang bị dọa cho nhảy dựng, xoay người lại, liền nhìn thấy một thanh niên lạ mặt đang mang một nụ cười xán lạn đứng phía sau hắn.
“Ngươi là ai?”
Chung Diệu Quang hỏi một câu, mặt âm trầm xuống, tay lén thò vào trong áo, nắm lấy khẩu súng “Ta? Há, ta hình như là cảnh sát.” Triệu Thụy cười cười, chỉ rõ thân phận của mình một cách đơn giản.
“Cảnh sát?!!”
Chung Diệu Quang sắc mặt đại biến, rút mạnh súng ra, muốn bắn vào Triệu Thụy.
Chính vào lúc này, Triệu Thụy đấm ra nhanh như chớp, hung hăng đánh lên xương sườn của hắn.
Chung Diệu Quang kêu thảm một tiếng, cảm thấy mình như bị chùy sắt đập trúng, sinh ra đau đớn kịch liệt, thậm chí đến hô hấp của hắn cũng trở nên khó khăn!
Trước mắt hắn tối đen, mọi khí lực biến mất trong chớp mắt, ôm xương sườn nằm trên đất, lăn qua lăn lại rên rỉ, súng lục cũng bị vứt sang một bên.
“Nếu ngươi không phản kháng, chút tội này không phải được giảm sao?”
Triệu Thụy cười cười, nụ cười thập phần ôn hòa, làm người ta khó bề tưởng tượng, một quyền vừa rồi của hắn đã hoàn toàn đánh tan một tội phạm hình sự hung ác tay cầm súng lục!
Hắn nhặt khẩu súng, lại lấy ra còng tay còng Chung Diệu Quang lại, lôi hắn ra xe, rồi lái xe về đội cảnh sát.
Chung Diệu Quang thập phần phối hợp, không có nửa điểm phản kháng..
Sự thật, hắn đã không còn nửa điểm năng lực để phản kháng.
Ngồi trên xe cảnh sát, Chung Diệu Quang mặt như đưa đám, chỉ cảm thấy muốn khóc không ra nước mắt.
Hắn chạy trốn nhiều năm, trước giờ an nhiên vô sự.

Không ngờ hai ngày trước nghe tên Xích Hỏa đại tiên rắm chó gì đó chỉ điểm, đặc ý từ Quảng Châu lẻn về Tân Dương, tránh phong ba, kết quả lại tự chui đầu vào lưới, rơi vào cạm bẫy cảnh sát bố trí! Hắn quả thật hoài nghi, Xích Hỏa đại tiên đó có phải thông đồng với cảnh sát, chuyên môn dụ hắn cắn câu không!”
Triệu Thụy áp giải Chung Diệu Quang về đội cảnh sát, tiến vào văn phòng đã bị Đường Lỗi nhìn thấy.
“Này, Triệu Thụy, ngươi dẫn ai về đấy?” Hắn từ thật xa đã lớn giọng hỏi một câu.
“Chung Diệu Quang.” Triệu Thụy trả lời đơn giản.
“Cái gì! Ngươi lại bắt được Chung Diệu Quang rồi!” Đường Lỗi giật nảy mình, mặt đầy vẻ khó tin “Không thể nào!”
“Không phải chứ! Bắt được Chung Diệu Quang rồi?”
“Triệu Thụy tóm được Chung Diệu Quang rồi!”
Những cảnh sát khác trong phòng nghe Đường Lỗi rêu rao, toàn bộ đều vây lại, vừa đánh giá Chung Diệu Quang cúi đầu ủ rũ, vừa bàn luận xôn xao.
“Đúng là thằng cha đó!”
“Chạy sáu bảy năm, cuối cùng cũng bắt được, thật không dễ!”
“Đúng đó! Lúc đầu để bắt hắn, đã động dụng một lực lượng lớn cảnh sát nghe! Cuối cùng cũng không tìm được manh mối nào về hắn! Là một thằng cha khó đối phó.”
“Ha ha, Triệu Thụy, ngươi thật là lợi hại, mới vào đội cảnh sát mấy ngày đã bắt được tội phạm truy nã hung danh bay xa.

Lập một đại công à!”
“Lợi hại! Thật là lợi hại!”
Trong lúc mọi người nghị luận, Đinh Linh cũng nghe tin, bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của mình.
Khi cô nhìn thấy Chung Diệu Quang bị còng tay phía sau Triệu Thụy, trên khuôn mặt như băng tuyết cũng không khỏi lộ vẻ giật mình, cơ hồ khó tin vào mắt mình.
Chung Diệu Quang từ sau khi phạm trọng tội, thất tung nhiều năm, cảnh sát phát lệnh truy nã, truy nã mấy năm, vẫn không được nửa điểm tin tức liên quan tới hắn.
Không ngờ, vẻn vẹn chỉ mấy ngày, trọng phạm hình sự này lại bị Triệu Thụy tóm về!
Tốc độ phá án này khó tránh khỏi khiến người ta chấn kinh!
“Ngươi… ngươi làm sao bắt được hắn?” Đinh Linh nhìn Triệu Thụy, hỏi.
Triệu Thụy sớm đã nghĩ ra cớ: “Buổi chiều hôm nay ta canh dưới tòa lầu nhà hắn, đột nhiên, Chung Diệu Quang này chủ động hiện thân! Thế là ta lập tức xông ra, tóm lấy hắn.

Ừm, căn bản mà nói, không tốn nhiều sức lắm.”
Đinh Linh và cảnh sát xung quanh nghe Triệu Thụy kể quá trình sự việc, đều không hẹn mà cùng trợn tròn mắt, há to miệng cơ hồ nhét lọt một quả trứng vịt!
Một trọng phạm chạy trốn nhiều năm, cảnh sát truy nã không được, bị một tên lính mới mới vào nghề mấy ngày tóm gọn như vậy!
Vận khí của Triệu Thụy này không khỏi quá tốt đi! Đúng là tốt đến mức khiến người ta cảm thấy bất khả tư nghị, khiến người ta đỏ mặt tía tai, nhịp tim gia tốc!
Đinh Linh lúc này càng không thể nói nên lời.
Cô vốn muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Triệu Thụy một trận, mượn chuyện công trả thù riêng, phát tiết nỗi giận trong lòng.
Vạn vạn lần không ngờ tên vô lại hết mức này lại có vận may kinh người như vậy, không phí chút sức đã bắt được thủ phạm, lập một đại công!
Cô cảm thấy mình đúng là người câm ăn hoàng liên, khổ không nói ra được.
“Ngươi… làm rất không tệ.”
Đinh Linh tốn thật nhiều khí lực mới miễn cưỡng mỉm cười, phun một câu biểu dương ra khỏi kẽ răng “Hi vọng ngươi có thể không ngừng cố gắng, tiếp tục lập công.”
“Vậy thật phải cảm ơn Đinh đội trưởng quan tâm, tôi nhất định sẽ nỗ lực.” Giọng Triệu Thụy mang vẻ cười nhạo, cảm thấy biểu tình của Đinh Linh lúc này thật cực kì thú vị.
Đinh Linh nhạy bén cảm giác được nụ cười của Triệu Thụy dường như mang một chút ý cười nhạo, trong lòng càng như bị đá đè, khó lòng chịu nổi.
Cô thở hổn hển “hừ” một tiếng, xụ mặt, xoay người cái “vù”, sải bước lịch bịch đi về phòng mình, hầm hầm đóng cửa văn phòng mình lại, rồi lấy ra một cây bút chì, hung hăng bẻ thành hai đoạn để phát tiết sự buồn bực trong lòng.