Thần Ma Chi Mộ

Chương 315: Đánh Chết Linh Vu






Tán Linh Vu Độc mà Ô Lỗ Linh Vu phóng ra quả thật là lợi hại vô cùng, không thể phòng ngừa.

Thế nhưng, Bát Hoang lục tiên quyết mà Triệu Thụy tu luyện, vốn từ viễn cổ đại yêu, công pháp kì đặc, bá đạo vô cùng, khó lòng so sánh.

Ngoài ra, Triệu Thụy đã tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết tới Luyện thần trung kì, tu vi thâm hậu phi thường, hơn nữa thân thể hắn còn kết hợp gen của viễn cổ yêu ma.

Vì vậy, Tán Linh Vu Độc mà Ô Lỗ Linh Vu phóng ra tuy kì dị âm độc, nhưng dưới sự toàn lực khu trừ của Triệu Thụy, cuối cùng cũng bị bức ra khỏi cơ thể.

Triệu Thụy vừa khôi phục đúng lúc ngăn được một kích ác độc của Ô Lỗ Linh Vu.

Ô Lỗ Linh Vu chỉ cảm thấy xương cổ tay mình như muốn nứt ra, đau đớn thấu tim.

Lão vội vàng dùng sức giãy giụa, muốn giãy thoát khỏi sự khống chế của Triệu Thụy nhưng chỉ uống công, lực đạo trên tay Triệu Thụy trái lại càng lúc càng mạnh, dường như muốn bóp xương cổ tay lão thành bột mịn!
Trên mặt Ô Lỗ Linh Vu lộ vẻ kinh ngạc nhìn người mang mặt nạ bạc trước mắt, vạn vạn lần không ngờ, Tán Linh Vu Độc mình phóng ra lại không có tác dụng!
Đây đúng là vu độc do giáo chủ Tạp Mã thần vu của Thần Vu giáo tự mình luyện chế ra đó!
Lão từng dùng Tán Linh Vu Độc này đối phó rất nhiều tu chân giả, có thể nói là bách thí bách linh (giống như bách phát bách trúng - lsqk), trước giờ chưa từng thất thủ.

Sao đối với người mang mặt nạ bạc này bỗng mất đi hiệu dụng!
Đây đúng là khiến lão khó lòng tưởng tượng!
Trong khi Ô Lỗ Linh Vu chấn kinh, Triệu Thụy đã bắt đầu phát động phản kích, vu sư âm độc như vầy, giải quyết càng nhanh càng an toàn.

Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, chân khí cường đại lập tức điên cuồng tuôn ra tay, thuận theo cổ tay Ô Lỗ Linh Vu cuốn lên.

Nơi chân khí đi qua, xương cốt Ô Lỗ Linh Vu vỡ nát từng đoạn.


Ô Lỗ Linh Vu sắc mặt đại biến, lão lúc này mới phát hiện, người mang mặt nạ bạc trước mắt lại có lực lượng khủng bố như vậy!
Nếu không thể thoát khỏi sự khống chế của người mang mặt nạ bạc này, với thực lực của lão, tuyệt đối không cách nào chống lại chân khí đang điên cuồng tuôn tới, mà thân thể của lão cũng sẽ bị chân khí mà Triệu Thụy bắn ra biến thành bụi phấn!
Ô Lỗ Linh Vu nghiến răng, mạnh mẽ hạ quyết tâm, tay trái hợp lại như đao, hung hăng chặt lên cánh tay phải mình.

Chỉ nghe “xẹt” một tiếng, cánh tay phải của Ô Lỗ Linh Vu bị lão thẳng thừng chặt xuống!
Ô Lỗ Linh Vu đau đến cả người hơi phát run, bất quá, đây cũng là cách cuối cùng.

Nếu như không chặt tay, lão chỉ còn con đường chết!
Máu tươi từ cánh tay bị đứt tuôn ra không cách nào chặn lại, Ô Lỗ Linh Vu không kịp liệu thương cầm máu, lùi lại phía sau, tận lực kéo dài khoảng cách với Triệu Thụy, để khỏi bị Triệu Thụy truy kích.

Triệu Thụy không ngờ Ô Lỗ Linh Vu lại quả quyết như vậy, có thể tự chặt tay mình, cũng thoát khỏi sự khống chế của mình.

Hơi bất ngờ một chút, lại khiến Ô Lỗ Linh Vu kéo được một khoảng cách nhất định.

Tạ Đông Lăng nép trong góc tường, thần tình khẩn trương đứng một bên nhìn hai người đánh nhau, hắn năng lực thấp kém, không thể giúp được gì.

Trong lòng hắn đương nhiên hi vọng, Ô Lỗ Linh Vu có thể diệt trừ nhân vật thần bí mà lợi hại này, bảo vệ cho hắn một mạng.

Thế nhưng, sự cường hãn mà người mang mặt nạ bạc thể hiện ra, vượt xa ý liệu của hắn.

Đến thần bí cường đại như Ô Lỗ Linh Vu cũng chịu thua thiệt lớn, không thể không tự chặt tay mình để giữ lại một mạng!
Điều này khiến Tạ Đông Lăng sắc mặt đại biến, tâm tình từ trên đỉnh sóng rơi xuống đáy cốc.

Bởi vì, một khi Ô Lỗ Linh Vu bại vong, cũng có nghĩa là tính mạng của hắn kết thúc!

Nỗi kinh hoàng dâng lên trong lòng hắn, khó lòng đè xuống.

Hắn còn trẻ tuổi, vinh hoa phú quý thế gian còn chưa hưởng đủ, không muốn chết như thế này!
Trong lúc hắn hoảng sợ đến cực điểm, Ô Lỗ Linh Vu thụ thương lui lại, trong miệng ngâm tụng chú văn cổ quái khó hiểu, duỗi tay trái còn lại điểm vào không khí.

Chỉ nghe “phù” một tiếng, cánh tay bị đứt của lão bỗng nổ tung trong tay Triệu Thụy, máu thịt đầy trời dưới tác dụng của chú văn biến thành diễm hồng cổ trùng nhỏ xíu, hình thành trên không trung một hình đầu lâu to lớn.

Cái đầu lâu máu thịt này lộ ra một nụ cười cổ quái, há to cái miệng như chậu máu, hung mãnh cắn về phía Triệu Thụy.

Vu thuật này uy lực cực kì đáng sợ, là đòn sát thủ của Ô Lỗ Linh Vu, trừ phi gặp phải đối thủ cực kì cường đại, trước ranh giới sinh tử tồn vong, Ô Lỗ Linh Vu tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Cho dù linh vu trong Thần Vu giáo đều có thể dùng vu thuật tự chữa thân thể.

Thế nhưng, người thi thuật cũng phải chịu đau khổ cực lớn, không phải vạn bất đắc dĩ, không ai muốn làm thế.

Bất quá, uy lực của huyết nhục khô lâu này cũng đúng là phi thường khủng bố.

Bởi vì, huyết nhục khô lâu này là dùng huyết nhục của chính linh vu làm vật dẫn, ảo hóa mà thành phệ cốt huyết dăng, tập hợp mà thành.

Chỉ cần cắn trúng thân thể người, phệ cốt huyết dăng này sẽ liều mạng chui vào thân thể, chui tới trong xương, rồi bắt đầu cắn gặm trong tủy một cách tham lam, từ trong ra ngoài, cắn sạch cả thân thể người, đến cặn bã cũng không còn!
Mà chì cần trúng loại độc cổ này, cho dù là tu chân giả cũng đúng là sống không bằng chết, giống như sống trong địa ngục.

Tình huống thông thường, tu chân giả cho dù bạo thể tự sát, cũng không muốn chịu loại đau khổ này.


Bởi vì, vô luận là ai, bị loại độc cổ này cắn gặm xương tủy, nội tạng, cơ bắp, cũng không cách nào chịu nổi!
“Hay!”
Tạ Đông Lăng thấy Ô Lỗ Linh Vu trong tuyệt cảnh còn thi triển ra được vu thuật kì dị thế này, không nhịn được lớn giọng hô lên.

Cho dù hắn là người ngoài đối với vu thuật, nhưng cũng có thể cảm thấy được vu thuật Ô Lỗ Linh Vu thi triển này âm ngoan xảo quyệt, uy lực khủng bố!
Tâm tình hoảng loạn trong lòng hắn hơi giảm đi vài phần, thay vào đó là một cảm giác vui mừng thoát khỏi cái chết.

“Giết hắn! Giết tên khốn đáng chết này!”
Tạ Đông Lăng trong lòng hung hăng la lớn, trên mũi mang một giọt mồ hôi, khuôn mặt vốn anh tuấn, vì kích động mà vặn vẹo biến dạng, lại tỏ ra vài phần xấu xí.

Triệu Thụy trong khoảnh khắc cánh tay bị đứt của Ô Lỗ Linh Vu nổ tung trong tay mình liền biết không hay.

Bất quá, những phệ cốt huyết dăng đó đã bao vây bốn phương tám hướng, muốn cắn sạch hắn!
Triệu Thụy tuy không rõ vu thuật này rốt cuộc lợi hại bao nhiêu, nhưng hắn lờ mờ cảm thấy vu thuật này thập phần không dễ đối phó.

Dẫu sao, đây là vu thuật mà Ô Lỗ Linh Vu dùng máu thịt của chính mình để thi triển ra!
Mấy tên vu sư này tuy tu vi thân thể không lấy gì làm lợi hại, nhưng cổ độc phóng ra mỗi loại một ngụy dị hơn, mỗi loại một âm độc hơn, mà vu thuật dùng máu thịt của mình thi triển ra, thông thường là loại âm độc nhất!
Nếu như hơi thiếu chú ý một chút, liền sẽ lật thuyền trong cống rãnh, bị vu sư này làm bị thương.

Triệu Thụy cơ hồ không nghĩ nhiều hơn, tay trái vung lên không một cái, khởi động Không Gian Thần Trạc.

Một đạo quang mang màu vàng kim nhat vạch qua không trung, không gian gợn sóng lên, liền đó, thân ảnh Triệu Thụy liền biến mất trong vòng vây của phệ cốt huyết dăng.

Sắc mặt Ô Lỗ Linh Vu hơi biến đổi, không biết Triệu Thụy vì sao bỗng biến mất.

Hắn đang muốn quay đầu, muốn tìm tông tích của Triệu Thụy.

Lúc này, Triệu Thụy đã thuấn di đến sau lưng hắn.


“Cẩn thận!”
Tạ Đông Lăng giật nảy mình, vội vàng la lớn cảnh báo.

Thế nhưng, hắn cảnh báo đã quá muộn.

Một đạo đao mang màu đỏ máu từ Càn Khôn giới chỉ của Triệu Thụy tuôn ra, giống như thủy triều, chém thẳng tới sau lưng Ô Lỗ Linh Vu.

“Ầm!”
Thị Huyết ma đao mang theo lực lượng cường đại tuyệt luân, nặng nề chặt lên thân Ô Lỗ Linh Vu, đập cho lão bay thẳng ra, nặng nề va vào tường, làm một mặt tường bị sụp xuống.

Gạch đã vỡ vụn xuống, chôn vùi Ô Lỗ Linh Vu trong đó, chỉ còn khoảng nửa người ló ra bên ngoài.

Lão không còn khả năng bò dậy nữa, bởi vì, một đao của Triệu Thụy đã chấn nát vụn kinh mạch toàn thân lão!
Sắc mặt Tạ Đông Lăng trắng bệch một màu, hoàn toàn không có một chút máu, chút vui vẻ vừa rồi còn trong lòng, chớp mắt đã bay đến cửu tiêu vân ngoại!
Hắn đần độn nhìn thi thể Ô Lỗ Linh Vu, nhất thời không thể tiếp nhận sự thực.

Hắn quả thật không cách nào tưởng tượng, Ô Lỗ Linh Vu mình dùng trọng kim mời đến lại bị một người thần bí mang mặt nạ bạc tiêu diệt một cách bất minh bất bạch thế này!
Ô Lỗ Linh Vu đúng là linh vu thần bí mà cường đại trong Thần Vu giáo mà!
Linh vu của Thần Vu giáo là phi thường lợi hại mà?
Sao lại dễ dàng bị người ta tiêu diệt thế này!
Người thần bí mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Thực lực của hắn sao lại đáng sợ như vầy!
Vậy mà đến một kích sau cùng của Ô Lỗ Linh Vu cũng không có bất cứ tác dụng nào với hắn?
Tạ Đông Lăng sợ hãi cực độ nhìn người mang mặt nạ bạc trước mắt, hai chân dường như mất đi sức lực vốn có, không cách nào chống đỡ nổi thân thể mình.

Hắn tựa lưng vào tường, chầm chậm ngồi xuống đất, không cách nào đứng lên nổi.