Thần Ma Chi Mộ

Chương 297: Kì Tích






Tôn Tiểu Lan trong phòng mạch thấy con trai của bà cụ bị bệnh đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn khí thế hùng hổ xông tới Triệu Thụy, không khỏi giật nảy mình, cho rằng trị liệu của Triệu Thụy đối với bà cụ đã thất bại, vội vã kinh hô: “Tiểu Thụy! Cẩn thận phía sau!”
Còn bọn Từ Bảo Nguyên đứng một bên quan sát thì nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác.

Theo bọn họ thấy, da trâu của Triệu Thụy đã nổ tung ra, Triệu Thụy bây giờ phải xui xẻo rồi.

Trong lúc mọi người đều cho rằng Triệu Thụy phải bị đánh te tua, trung niên nam tử đó đã xông đến phía sau Triệu Thụy, nắm lấy vai Triệu Thụy, la to: “Chờ… chờ chút!”
Triệu Thụy chậm chạp xoay người, nhìn trung niên đó, ôn hòa cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Trung niên nam tử đó nắm lấy tay Triệu Thụy, ra sức lắc, kích động nói: “Thần y! Ông thật là thần y mà! Bệnh của mẹ tôi dai dẳng hai mươi mấy năm, ông quả thật đã trị khỏi trong ba ngày! Cảm ơn! Thật sự phải cảm tạ ông rồi!”
Triệu Thụy hơi gật đầu, thần sắc như thường, tịnh không tỏ ra đặc biệt kiêu hãnh, dường như tất cả đều trong dự liệu của hắn.

“Không có gì, tôi đã là bác sĩ, trị bệnh cứu người là chuyện phải làm mà.


Trung niên nam tử đó tiếp tục nắm tay Triệu Thụy, mặt đầy vẻ áy náy nói: “Thần y à! Vậy mà lần trước tôi còn hoài nghi y thuật của ông! Hoài nghi tổ truyền bí phương của ông! Tôi mù rồi! Quả thật đã mù rồi a! Ông ngàn vạn lần đừng để ý!” Trung niên nam tử vừa nói vừa khom lưng, liên tục xin lỗi.

Triệu Thụy cười cười, hắn quả thật không để ý tới chuyện này.

Hắn xua xua tay: “Quên đi! Chuyện nhỏ thôi mà, tôi cũng quên rồi.


Trung niên nam tử vừa nghe liền mừng rỡ, luôn miệng cảm tạ.

Lúc này, bà cụ đã xuống xe taxi, bước về phía Triệu Thụy.

Ba ngày trước, bà còn phải có người dìu đỡ mới miễn cưỡng đi được.

Nhưng bây giờ bà tinh thần quắc thước, chân bước tỏ ra nhanh nhẹn phi thường, cả người đều rất phấn khởi!

Vừa bước tới gần, bà cụ vừa vặn nắm lấy tay Triệu Thụy, thanh âm kích động hơi run run: “Tiểu thần y a! Bệnh phong thấp mãn tính của tôi đã hai mươi mấy năm, đi khắp các bệnh viện lớn ở Thương Hải, tình hình vẫn không tốt lên chút nào.

Thế nhưng, ba viên thuốc của cậu đã diệu thủ hồi xuân, khiến tôi hoàn toàn bình phục!
Thần y a! Thật là quá thần kì rồi!
Ngài giải trừ bệnh khổ hai mươi mấy năm của tôi, cũng tương đương với cứu một cái mạng già của tôi à! Ân tình này, làm trâu làm ngựa cũng khó báo đáp được a!”
Trung niên nam tử đó vội vàng đỡ lấy mẹ mình, sợ bà ta kích động quá, không cẩn thận lại té ngã, lại thành vui quá hóa buồn.

‘Thật ra, mẹ tôi tối qua đã có thể tự đi lại không cần người dìu đỡ, đến một giờ, bà kêu lên kích động, nước mắt tuôn ra!
Sáng sớm hôm nay chúng tôi đặc ý đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện chứng viêm khớp của mẹ tôi đã biến mất không còn tung tích!
Bệnh này làm khó cả nhà tôi nhiều năm, bây giờ xiềng xích này cuối cùng cũng được cởi ra.

Bác sĩ Triệu, đừng nhìn anh trẻ tuổi, anh chính là thần y, thần y chân chính!”
Trung niên nam tử đó dùng sức đưa ngón cái ra, những lời khen từ tận đáy lòng không ngừng tuôn ra từ miệng ông ta.

Triệu Thụy vẫn giữ nụ cười mỉm kín đáo, tịnh không bị những lời khen ngợi làm choáng váng đầu óc.

Hắn hiểu phi thường rõ, hắn không phải là thần y gì, mà là một tu chân giả.

Lúc này, bà cụ đột nhiên ngắt ngang những lời khen của đứa con, quở trách ông ta: “Mày tới trả lễ, nói hai câu dễ nghe là xong sao? Lần trước mày nói những gì? Không phải là nếu trị dứt được bệnh của ta thì sẽ đập đầu lạy vị tiểu thần y này ba cái sao?”
Trung niên nam tử đó bị mẹ mắng một trận, trên mặt lộ vẻ hơi lúng túng.

Lúc trước hắn nói đập đầu, chỉ là nóng giận nhất thời thôi.

Với tuổi tác lớn như hắn, bảo lạy một người tuổi còn không bằng con hắn, thế thì mặt mũi biết để đâu?
Đang lúc hắn đứng đó, không biết phải làm sao, Triệu Thụy đã mỉm cười xua xua tay: “Chuyện trước kia thôi bỏ qua đi, đập đầu gì đó cũng không cần nhắc tới nữa.


Trung niên nam tử vừa nghe liền hết sức cảm kích, thiên ân vạn tạ Triệu Thụy.


Liền đó, hắn cực lực mời mọc: “Tiểu thần y, ngài tối nay có rảnh không, tôi muốn mời ngài ăn tối để tỏ lòng biết ơn.


“Tốt.

” Thấy hắn thành tâm, Triệu Thụy cũng không cự tuyệt, bèn đáp ứng.

Lúc này, năm người Từ Bảo Nguyên vẫn đứng một bên quan sát, thấy hết một màn này, chấn kinh đến độ mắt muốn rớt xuống đất.

Bọn họ ngoác to miệng, đứng ngơ ngẩn một chỗ, không thể tin vào những gì mình thấy.

Bởi vì khác biệt giữa mong muốn trong lòng họ và sự kiện trên thực tế xa quá!
Bọn họ vốn cho rằng, con của bà cụ này tới tìm Triệu Thụy tính sổ, không ngờ hắn lại cảm kích và tôn kính Triệu Thụy như vậy!
Qua một lúc, năm người Từ Bảo Nguyên mới tỉnh táo lại, ngơ ngác nhìn nhau, chấn kinh vô cùng.

“Được trị khỏi rồi!”
“Bệnh thấp khớp mãn tính của bà ấy vậy mà được trị khỏi rồi! Bệnh thấp khớp mãn tính, dù trên phạm vi thế giới cũng là nan đề a!”
“Đúng đó! Sao lại thế này! Bà cụ đó đã đến giai đoạn cuối, không thể trị khỏi mà! Nhưng Triệu Thụy lại trị khỏi cho bà ta rồi!”
“Hơn nữa còn chỉ dùng có vẻn vẹn ba ngày!”
“Kì tích! Tuyệt đối là kì tích! Ngoại từ dùng “kì tích” ra, ta không còn từ nào để hình dung nữa!”
Năm người chụm đầu ghé tai, bàn luận xôn xao, đưa ánh mắt bất khả tư nghị nhìn về phía Triệu Thụy.

Bọn họ đột nhiên cảm thấy người trẻ tuổi thần tình thong thả từ đầu tới cuối này, dường như trong chớp nhoáng bỗng trở nên thần bí.

Từ Bảo Nguyên đứng đó, ngực không ngừng nhấp nhô, sắc mặt âm trầm muốn chảy nước.


Bệnh nhân mà lão đã nghĩ hết mọi cách cũng không thể trị khỏi, trong tay Triệu Thụy, vẻn vẹn chỉ dùng ba ngày, uống ba viên thuốc, liền giống như thoát thai hoán cốt, triệt để trị khỏi!
Mà buồn cười là vừa rồi lão còn cho rằng, thanh niên nhìn khoảng hai mươi tuổi này đang nổ tá lả, chuẩn bị xem kịch vui!
Từ Bảo Nguyên cảm thấy khuôn mặt già nua của mình nóng bừng bừng, như bị người tát một cú thật mạnh, chỉ muốn chui xuống đất trốn.

Lão cũng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, vội vàng rảo bước rời đi.

Những bác sĩ ở phòng mạch khác thấy nguyện vọng xem chuyện vui không thành, cũng cảm thấy mặt mày ngượng ngập, liền theo bước Từ Bảo Nguyên, mạnh ai nấy đi.

Triệu Thụy tiễn hai mẹ con bà cụ rồi, trở lại phòng mạch.

Tôn Tiểu Lan liền ra đón hắn, mặt hoa mang vẻ hoan hỉ và kinh ngạc.

“Tiểu Thụy! Ngươi thật quá thần kì nha! Lại có thể chỉ dùng vẻn vẹn ba viên thuốc để giải quyết một vấn đề khó khăn của y học thế giới! Vừa rồi ta còn lo lắng cho ngươi chứ! Sợ ngươi bị cho là giang hồ bịp bợm, xúm nhau đánh đập!”
“Tiểu Lan tỷ, chị phải tin em chứ.

” Triệu Thụy nhún nhún vai, trở về chỗ ngồi của mình, lấy ra Tử Thanh Tiên Y thần điển rồi nói.

“Tốt thôi! Bây giờ ta thừa nhận, những lý luận kì quái từ thời viễn cổ đó của ngươi thật là đặc biệt, chỉ là ta không cách nào lí giải nổi.

” Tôn Tiểu Lan mỉm cười, xoa xoa đầu hắn “Tiểu Thụy, làm rất không tệ.


“Tiểu Lan tỷ, em có ý kiến, chị có thể đừng xoa đầu em nữa được không? Xấu hổ lắm.

” Triệu Thụy có chút oán trách lầm bầm một câu.

“Không thể!” Tôn Tiểu Lan dạng chân chống nạnh, mặt hoa hơi ngước lên, có vẻ rất đắc ý “Ai bảo ngươi nhỏ hơn ta?”
Rất nhanh, chuyện ba viên thuốc của Triệu Thụy diệu thủ hồi xuân, một đồn mười, mười đồn trăm, nhanh chóng đồn ra bên ngoài.

Càng lúc càng nhiều bệnh nhân sau khi biết được chuyện này liền đến phòng mạch Lan Thụy xin trị bệnh.

Cái phòng mạch nhỏ vốn mấy ngày chẳng thấy một bệnh nhân, dần dần trở nên náo nhiệt, từ chỗ vắng như chùa bà Đanh, đã thành ồn ào như cái chợ.


“Triệu Thụy! Lần này ngươi đúng là nhất cử thành danh nghe! Bây giờ bên ngoài đều kêu ngươi là Triệu thần y đó!”
Trưa hôm đó, tranh thủ lúc nghỉ trưa, Hồ Cương từ tiệm đĩa bên cạnh chạy sang “Từ nay về sau bệnh nhân mộ danh mà tới khẳng định sẽ cuồn cuộn không dứt, không thể không xếp thành hàng dài! Ngươi tuyệt đối sẽ tiền vô như nước! Nếu ta được một chút vận may làm giàu của ngươi, chỉ cần một phần mười, không, một phần trăm thôi cũng đủ rồi.


Triệu Thụy cười lắc đầu: “Ta mỗi ngày chỉ khám cho mười bệnh nhân, lấy đâu ra nhiều tiền thế?”
“A? Mỗi ngày chỉ khám mười bệnh nhân? Sao vậy?” Hồ Cương có chút giật mình hỏi “Với tiếng tăm hiện nay của ngươi, khám mười bệnh nhân, không khỏi quá ít rồi!”
“Theo ta thấy là nhiều lắm rồi đấy.

” Triệu Thụy nhàn nhã dựa ra ghế, vừa đọc Tử Thanh Tiên Y thần điển vừa nói.

Hắn tịnh không thiếu tiền, không cần phải trị bệnh cứu người để kiếm tiền độ nhật.

Sở dĩ hắn chịu chẩn đoán trị bệnh, ngoại trừ lòng trắc ẩn ra, cũng chỉ là để hiểu rõ hơn những lý luận thâm áo cổ quái trong Tử Thanh Tiên Y thần điển, hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn, để tạo nền móng sau này dịch kinh tẩy tủy, trùng tố nhục thể thôi.

Thời gian của Triệu Thụy là hết sức quý giá.

Bởi vì, hắn vừa phải tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết, vừa phải tìm kiếm mảnh vỡ của Phong Thần chi thư.

Những việc này đều phải hao phí rất nhiều thời gian.

Mỗi ngày kiếm ra thời gian chẩn đoán điều trị cho mười bệnh nhân đã là cực hạn của hắn.

Hồ Cương có chút kì quái đánh giá Triệu Thụy từ trên xuống dưới, trên mặt mang mấy phần kinh ngạc, mấy phần nghi hoặc.

Cơ hội kiếm tiền đủ để rất nhiều người ghen ghét đến phát điên đặt trước mặt, Triệu Thụy lại tỏ ra chẳng chút để ý!
Chuyện này thật khiến người ta suy nghĩ không ra!
“Thằng cha này, hoặc là một tên ngốc, hoặc là quá có tiền, đến đây mở phòng mạch chỉ để cho vui thôi!”
Hồ Cương suy nghĩ nửa ngày cũng chẳng suy nghĩ ra được nguyên nhân, chỉ là trong lòng lầm bầm một câu như vậy.