Thần Ma Chi Mộ

Chương 295: Hoài Nghi Hoài Nghi!






“Ồ? Cô làm sao biết được?” Trung niên nam tử đó tựa hồ có chút ngạc nhiên.
Tôn Tiểu Lan chỉ năm ngón tay vừa dị hình vừa cứng ngắc của bà cụ, nói: “Nhìn là biết.”
Trung niên “Há” một tiếng, nói: “Mẹ tôi đúng là bị viêm thấp khớp mãn tính đã rất nhiều năm, bây giờ gần như không thể tự đi được, nếu không phải ho dữ quá, tôi cũng không dẫn bả đi.

Chúng tôi đã đi khám ở không ít bệnh viện, cũng uống không ít thuốc dân tộc, tốn tiền không ít, nhưng vẫn không cách nào trị khỏi, chỉ uống chút ít thuốc, từ từ chịu đựng thôi.”
Tôn Tiểu Lan gật gật đầu, bệnh thấp khớp mãn tính này là một bệnh viêm màn hoạt dịch đặc trưng cho bệnh hệ miễn dịch toàn thân.

Viêm màn hoạt dịch kéo dài lại hay tái phát, gây phá hoại sụn xương trong khớp, gây trở ngại chức năng của khớp, thậm chí tàn tật!
Mà tình trạng bà cụ này biểu hiện ra là giai đoạn cuối, rất dễ nhận ra, đã đến mức khó bề đi lại, với trình độ trị liệu hiện tại, căn bản mà nói, hy vọng chữa khỏi hết sức mờ mịt, qua một đoạn thời gian nữa, chỉ sợ sẽ mất khả năng hành động, chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tôn Tiểu Lan trong lòng thập phần đồng cảm với bà cụ này, nhưng với trình độ của cô thì chẳng giúp gì được.
Triệu Thụy ngồi một bên, nghiêng đầu, không nói tiếng nào, chỉ cẩn thận quan sát, trong lòng dường như đang nghĩ ngợi gì đó.
Trung niên nhân lấy thuốc, thanh toán tiền thuốc, rồi đỡ bà cụ, chuẩn bị đi về.
Đúng lúc này, Triệu Thụy này giờ trầm mặc bàng quan bỗng chậm chạp nói: “Bệnh của lão thái thái này có thể cho ta xem kĩ lưỡng được không? Có lẽ, ta có cách trị dứt chứng bệnh nan y này.”
“A?”
“Ngươi?”
“Có thể hoàn toàn trị dứt bệnh này?”

Trong phòng mạch, trừ Triệu Thụy ra, bốn người còn lại đồng thời giật mình, đều cảm thấy hết sức bất ngờ!
Bởi vì người có mắt đều nhìn thấy, bệnh thấp khớp mãn tính của bà cụ này đã phát triển đến mức cực kì nghiêm trọng rồi, đến chuyên gia của các bệnh viện lớn đều không cách gì trị khỏi.
Triệu Thụy là một tên tiểu tử mới khoảng hai mươi tuổi, có thể trị được bệnh nan y này?
Đây không phải là nói đùa sao?
Mấy người không nói ra miệng, nhưng trên mặt đều hiện lên vẻ không tin.
Cho dù Tôn Tiểu Lan rành rẽ về Triệu Thụy, cũng không tin Triệu Thụy có thể trị khỏi cho bà cụ này.
Dù sao, chân khí của Triệu Thụy đối với những vết thương trật đả có lẽ có hiệu quả thần kì, còn như những bệnh như phong thấp này, đến nguyên nhân gây bệnh còn khó xác định, chỉ sợ khó có thể mang lại tác dụng gì.
Hồ Cương vỗ vỗ vai Triệu Thụy, nhỏ giọng nói: “Nè, không được đâu.

Ngươi quả thật có thể trị khỏi cho bà cụ đó sao? Bệnh của bà lão ấy nổi tiếng là không dễ trị đấy.

Danh y lương dược đều dùng hết rồi, cũng không có tác dụng gì.
Từ lão đầu ở phòng mạch Bảo Nguyên, ngoại trừ lòng dạ hắc ám ra, vẫn là danh y hàng thật giá đúng đó, nghe nói cũng có tên tuổi trong giới y học Thương Hải!
Nhưng hai ngày trước, khi lão tán gẫu với người khác còn nói, bệnh thấp khớp của bà lão này đã đến giai đoạn cuối, không còn cách nào trị khỏi nữa, nếu có thể trị khỏi cho bà ấy, đó phải gọi là kì tích!”
Triệu Thụy cười cười, vẻ không tin của mọi người đều nằm trong dự liệu của hắn.
Bất quá, hắn tịnh không để ý, bởi vì đây hoàn toàn là chuyện bình thường của con người, nếu đổi vị trí lại, hắn cũng hoài nghi như Tôn Tiểu Lan, Hồ Cương vậy thôi.
Triệu Thụy đứng lên, bước đến bên cạnh bà cụ.

Sở dĩ hắn nguyện ý giúp bà cụ, một là vì hắn động lòng trắc ẩn với hoàn cảnh của bà cụ này.
Ngoài ra, hắn muốn nhân cơ hội này, thực hành việc tu tập Tử Thanh Tiên Y .thần điển.
Tiên y chi thuật ghi lại trên Tử Thanh Tiên Y thần điển, nếu chỉ nhớ một cách máy móc thì cũng chẳng tác dụng gì, chỉ có tự mình không ngừng thực hành mới có chỗ tự hiểu của mình được.
“Ngươi thật nắm chắc có thể trị khỏi cho mẹ ta?” Trung niên nhìn Triệu Thụy, hỏi với giọng hết sức hoài nghi.
Triệu Thụy cười nói: “Dù sao cũng không thu phí, vì sao không để tôi thử?”
Lúc này, bà cụ nãy giờ vẫn yên lặng, đột nhiên mở miệng khó khăn nói:
“Cậu bác sĩ, cậu đã nắm chắc, vậy xin khám cho tôi đi.

Dù sao bệnh tôi cũng hết thuốc chữa rồi, chỉ đành thử một lần thôi.”
Trung niên nam tử nghe mẹ nói vậy, tuy trong lòng vẫn hết sức không tin Triệu Thụy, nhưng cũng không tiếp tục phản đối nữa, chỉ có thể phi thường miễn cưỡng gật gật đầu: “Vậy thì thử một lần đi.”
Triệu Thụy gật gật đầu, để bà cụ duỗi tay ra, làm bộ bắt mạch.
Đồng thời, căn cứ khẩu quyết ghi lại trong chương một “Vạn linh chính pháp”, đưa một luồng chân khí cực kì nhỏ yếu vào trong, tiến hành thăm dò tình hình trong cơ thể bà cụ.
Theo luồng chân khí mỏng mảnh như tơ chạy trong cơ thể bà cụ, tình hình trong cơ thể bà cụ như một hình vẽ lập thể xuất hiện trước mắt Triệu Thụy.
Triệu Thụy phát hiện, chỗ những khớp xương bị bệnh của bà cụ tụ tập một loại linh khí u tối như bọt khí.
Loại linh khí u tối này thuộc về một phân chi của hành Thủy trong ngũ hành, nhưng tính chất đã biến đổi thành lợi hại phi thường, nếu chỉ ứng đối theo phép ngũ hành thông thường thì tuyệt đối không xử lý được.

Những linh khí u tối này đang lan tỏa ra xung quanh một cách chậm chạp nhưng kiên định, ăn mòn chất xương, làm khớp xương vặn vẹo, biến dạng.
Nếu không nhanh chóng chận nó lại, với tốc độ mở rộng này, không bao lâu nữa, bà cụ sẽ hoàn toàn bại liệt!
Triệu Thụy nhắm mắt, cẩn thận nhớ lại nội dung ghi trong chương “Vạn linh chính pháp” mà hắn đã xem trong đoạn thời gian này, hy vọng có thể tìm một cách trừ khử hoàn toàn loại linh khí u tối có tính chất đặc biệt này.
Cẩn thận nhớ lại một hồi, Triệu Thụy đột nhiên búng tay một cái, trên mặt lộ ra nụ cười, phương thuốc đó, hắn đã tìm được!
Triệu Thụy lấy trong tủ thuốc ra những loại trung dược như Hải Phong Đằng, Kê Huyết Đằng, rồi nói: “Mọi người chờ tôi ở đây một chút, tôi đi chế thuốc đây!”
Nói rồi đi khỏi phòng mạch, lên phòng thuê ở trên lầu, luyện đan chế thuốc.
Phòng mạch quá nhỏ, không có góc khuất, nhìn là thấy hết.
Nếu hắn dùng viễn cổ pháp khí như Ngũ Phương luyện thần lô luyện đan trước mặt mọi người, trăm phần trăm sẽ gây ra sự hoài nghi của người khác.
Trở về phòng, Triệu Thụy lấy Ngũ Phương luyện thần lô ra khỏi Càn Khôn giới chỉ, rồi bỏ hết các loại dược liệu đó vào lò, bắt đầu luyện chế đan dược.
Chân khí trút vào Ngũ Phương luyện thần lô, Luyện thần lô liền khởi động, phát ra ánh sáng màu bạc, lửa lò hừng hực tự động bốc lên.
Triệu Thụy tập trung tinh thần, cẩn thận khống chế độ lửa, để những dược liệu trong lò được luyện chế đầy đủ, khiến những linh khí trong dược liệu được dung hợp hoàn toàn, hình thành nên hiệu quả cần thiết.
Đây đúng là một công việc yêu cầu hàm lượng kĩ thuật rất cao, chỉ hơi sơ ý một chút, linh khí trong dược liệu sẽ sinh rối loạn, lò đan dược đó cũng coi như bỏ.
Đương nhiên, dùng viễn cổ tiên khí như Ngũ Phương luyện thần lô này luyện chế đan dược bình thường, xem ra cũng có chút đại tài tiểu dụng rồi.
Thế nhưng, Triệu Thụy tịnh không cho rằng thế.

Bởi vì, hắn có thể từ trong quá trình này thể hội được cách điều hòa, khống chế các loại linh khí khác nhau ghi trong chương Vạn linh chính pháp.

Đây là chuẩn bị cho việc luyện chế các đan dược có thể cải biến thể chất, đề cao thực lực sau này!
Trên tay Triệu Thụy cũng có một quyển Vạn Cổ Đan Kinh viết về đan dược.

Bất quá, so sánh hai cái này với nhau, Tử Thanh Tiên Y thần điển là nguyên lý chủ yếu nhất, mà những sách như Vạn Cổ Đan Kinh chỉ là cành lá.
Nếu như có thể hoàn toàn hiểu thấu đáo những nguyên lý tiên y ghi trong Tử Thanh Tiên Y thần điển, thế thì việc nắm bắt cách luyện các đan dược ghi trong Vạn Cổ Đan Kinh dễ như lòng bàn tay!
Tuyệt thế y điển do viễn cổ đại tiên lưu lại, không phải các loại đan kinh y thư khác so sánh được.
Khác biệt giữa chúng thật quá lớn.
Luyện chế như vậy đại khái khoảng mười phút, Triệu Thụy không trút chân khí vào nữa, để lửa lò tự động tắt.
Mở nắp lò, ba viên đan dược màu đen phớt hồng, ngập tràn mùi thuốc, linh khí bức người xuất hiện trong Ngũ Phương luyện thần lô.
“Thành công rồi!”
Triệu Thụy thấp giọng cười, lấy ba viên đan dược ra, rồi cất Ngũ Phương luyện thần lô vào Càn Khôn giới chỉ, hớn hở xuống lầu, trở lại phòng mạch.
Lúc này, Trung niên nam tử đã chờ đến mất sạch kiên nhẫn, cau mày, bực dọc đi đi lại lại trong phòng mạch, bà cụ thì ngồi một bên, thân thái đờ đẫn, dường như không hy vọng gì lắm.
Thấy Triệu Thụy vào phòng mạch, con của bà cụ liền bước tới, gấp rút hỏi: “Chế thuốc được chưa?”
“Chế xong rồi.” Triệu Thụy cười, lấy ba viên đan dược ra, “Mỗi ngày uống một viên, ba ngày sau, đảm bảo thuốc tới bệnh đi, nếu bệnh của bà cụ không khỏi, cứ việc tới đây đập bảng hiệu của tôi!”
“Là ba viên thuốc này đó hả?”
Con của bà cụ khó khăn lắm mới ngăn được một tràng chửi rủa lại trong cổ họng, không phun hết vào mặt Triệu Thụy.
Tất cả bệnh viện lớn nổi tiếng của Thương Hải hắn đều đã đi khắp, bác sĩ có tiếng, hắn đều đã bái phỏng hết.
Thế nhưng, bệnh tình của mẹ hắn vẫn không có cải thiện gì nhiều lắm, vẫn cứ tiếp tục trầm trọng thêm.
Không ngờ một người trẻ nhìn khoảng hai mươi tuổi, lại đưa ba viên thuốc chẳng biết thành phần có gì tới trước mặt hắn mà nói, ba viên thuốc này có thể diệu thủ hồi xuân.
Chuyện này có hơi vớ vẩn rồi!
Giang hồ lừa bịp bây giờ không lẽ hành nghề táo tợn đến mức này sao?