Thần Ma Chi Mộ

Chương 294: Bệnh Nhân






Triệu Thụy xem xong tổng cương, đối với Tử Thanh Tiên Y thần điển đã có hiểu biết đại khái, tiếp đó đọc chương đầu tiên “Vạn Linh Chính Pháp”.
Chương Vạn Linh Chính Pháp này giảng thuật tỉ mỉ về những tính chất, đặc điểm cần phải phân biệt của các loại linh khí, làm sao để điều hòa, rồi đạt đến hiệu dụng ra sao.
Không chỉ có vậy, trong thần điển còn liệt kê tất cả các dạng linh khí có trong các loại thực vật, động vật trên thế gian, tất cả đều được trình bày tỉ mỉ.
Đương nhiên, trong số rất nhiều thực vật động vật được liệt kê, có một số đã tuyệt chủng, có một số thì căn bản không phải là thứ có ở thế giới này.
Do tư liệu trong “Vạn Linh Chính Pháp” thật quá nhiều quá đủ, Triệu Thụy không thể một lần nhớ hết, chỉ có thể quyết định từ từ học tập.
“Tiểu Thụy, ngươi đang xem thứ gì thế? Xem mê mẩn vậy!”
Trong phòng mạch, Tôn Tiểu Lan thấy Triệu Thụy mấy ngày nay luôn luôn cầm đọc một quyển trúc giản vừa dày vừa nặng, không khỏi hơi cảm thấy có chút kì quái, liền hiếu kì dò hỏi.
Phòng mạch Lan Thụy bài trí tương đối đơn giản, một cái bàn dài xem bệnh bình thường, mấy cái ghế xếp, cạnh tường đặt một cái tủ thuốc, ngoài ra một gian phòng khác đặt hai giường bệnh, ngoài những thứ đó ra, không còn bố trí gì khác.
Cho nên, Triệu Thụy bất luận làm gì, đều nhìn qua là thấy ngay.
“Ừm, có thể nói là sách thuốc.” Triệu Thụy ngồi trên ghế, tạm thời dời sức chú ý khỏi Tử Thanh Tiên Y thần điển, tìm một cách giải thích tương đối thích hợp, trả lời.

“Sách thuốc? Ngươi cảm thấy hứng thú với sách thuốc từ bao giờ thế?” Tôn Tiểu Lan liền cảm thấy hứng thú “Không ngờ trên đời vậy mà còn có sách thuốc khắc trên thẻ tre? Tiểu Thụy, mau đưa ta xem thử.”
Cô vừa nói vừa giơ tay, bảo Triệu Thụy đưa.
“Cái này cũng không hẳn là thẻ tre.” Triệu Thụy lầm bầm kháng nghị “Còn nữa, những thứ ghi trên này, chị xem không hiểu đâu.”
Làn môi đỏ của Tôn Tiểu Lan hơi dẩu về phía Triệu Thụy, lộ vẻ không tin: “Ngươi xem hiểu được, sao ta xem lại không hiểu? Ta được đào tạo chính quy mà!”

“Em chỉ hiểu được một nửa thôi.” Triệu Thụy nhếch mép cười cười, biết tính Tôn Tiểu Lan chưa được chưa thôi, bèn đưa “Tử Thanh Tiên Y thần điển” trong tay ra.
Tôn Tiểu Lan tiếp lấy, lòng đầy tin tưởng mở “Tử Thanh Tiên Y thần điển” ra xem một cái, liền đờ mặt ra.
Những văn tự kì dị bồng bềnh trên thẻ tre, cô xem chẳng nhận ra được lấy một chữ!
Còn như đọc hiểu, càng khỏi phải nói!
Tôn Tiểu Lan hốt nhiên hiểu ra, quyển trục này đại khái là tu chân bí tịch thần thần bí bí gì đó của Triệu Thụy kiếm về.
Thế là Tôn Tiểu Lan vứt Tử Thanh Tiên Y thần điển lại cho Triệu Thụy, nguýt hắn một cái: “Trên đó đều không phải là chữ à? Cổ cổ quái quái, chẳng nhận ra chút nào.”
“Viễn cổ văn tự.” Triệu Thụy lại mở Tử Thanh Tiên Y thần điển ra, nói.
“Thật không ngờ, ngươi lại đọc hiểu viễn cổ văn tự.” Tôn Tiểu Lan le lưỡi “Như vậy có nghĩa là quyển trục trên tay ngươi là viễn cổ y thư sao?”
“Đúng đó.” Triệu Thụy gật gật đầu.
“Thế nội dung trên đó viết gì vậy?” Lòng hiếu kì của Tôn Tiểu Lan lại được khơi dậy.
Triệu Thụy bèn nói sơ lược về tổng cương mở đầu và chương thứ nhất “Vạn Linh Chính Pháp” của Tử Thanh Tiên Y thần điển cho Tôn Tiểu Lan.
Tôn Tiểu Lan nghe xong, trên mặt không khỏi lộ vẻ bất khả tư nghị rồi lắc lắc đầu: “Thật là lý luận kì quái nhất mà ta từng nghe.

Nếu ta còn nửa điểm lý trí, tuyệt đối sẽ không tin.


Tiểu Thụy, tuy ta rất hiểu tình huống hiện tại của ngươi, những vật thời viễn cổ, có một số rất không tệ, nhưng cũng có cặn bã chứ! Ngươi cũng không thể hoàn toàn tin.”
“Em biết mà.”
Triệu Thụy cười cười, miệng thì trả lời như vậy, nhưng trong bụng lại nghĩ, về sau tu tập Tử Thanh Tiên Y thần điển, nếu có thành tựu, thế thì chuyện đầu tiên là cải tiến thể chất Tôn Tiểu Lan một bước dài, để cô cũng có thể tiến vào tu chân giới, hơn nữa còn có thể thành cường giả trong tu chân giới!
Hai người đang tán gẫu, Hồ Cương chủ tiệm đĩa bên cạnh đã vén tấm màn cửa màu trắng, tiến vào.
Hồ Cương là người Hồ Bắc, hai mươi hai tuổi, tuổi tác ngang với Triệu Thụy, nhưng nhìn có vẻ già dặn hơn, trông như hai bảy, hai tám tuổi.
Hắn tốt nghiệp đại học năm ngoái, do kinh tế suy thoái, hơn nữa học hành và chuyên môn đều chẳng ra sao, tìm việc mấy tháng cũng không thành công, bèn dứt khoát mở tiệm đĩa của mình ngay Phúc Hưng thôn, lấy việc cho thuê đĩa phim để kiếm sống.
Sinh ý tiệm đĩa tuy không thể gọi là sôi động, nhưng đủ ăn thì cũng miễn cưỡng được.
Hồ Cương làm người cũng tương đối hòa khí, không chỉ tiệm đĩa mở bên cạnh Triệu Thụy, mà cũng ở cùng một tòa nhà với Triệu Thụy, đồng thời ở cùng một tầng, thường qua lại với nhau, cho nên quan hệ cũng tính là không tệ.
“Hôm nay thế nào? Có ai tới khám bệnh không?” Hồ Cương tới bên Triệu Thụy, cười hỏi.
“Đến nay vẫn chưa thấy bệnh nhân.” Triệu Thụy gật đầu với hắn, cất Tử Thanh Tiên Y thần điển vào ngăn tủ, rồi chỉ một cái ghế: “Ngồi đi.”
Hồ Cương cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ghế, gác chân lên nói: “Phòng mạch của các ngươi có vẻ hơi vắng vẻ rồi.

Đã mở một đoạn thời gian rồi, nhưng dường như chẳng thấy bệnh nhân nào tới thì phải?”
Hắn đúng là bình nào chưa mở thì tới mở, Tôn Tiểu Lan trước giờ vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, nghe hắn nói vậy, sắc mặt liền có chút không tự nhiên.
Triệu Thụy ngó Tôn Tiểu Lan, thấy cô có vẻ mất hứng, vội cười nói: “Đúng rồi, hiện tại đúng là như vậy.


Bất quá, đây đại khái là do vì mới khởi nghiệp, qua một đoạn thời gian ắt hẳn sẽ khác đi.”
Hồ Cương lúc này cũng tỉnh ngộ, vội đỡ lời: “Đúng.

Đúng.

Các ngươi mới vừa khai nghiệp, hơn nữa lại trẻ tuổi thế này, trong ấn tượng của người bình thường, bác sĩ phải càng già càng tốt.

Hai người các ngươi mới hơn hai mươi đã mở phòng mạch, mới đầu, bệnh nhân sẽ không yên tâm lắm.

Bất quá, qua một đoạn thời gian, kiếm được danh tiếng rồi, tình hình sẽ khác đi.”
Tôn Tiểu Lan có chút buồn rầu thở ra, không tin tưởng lắm: “Làm không tốt lắm, xung quanh đây có mấy phòng mạch, hơn nữa đã cắm rễ ở đây một đoạn thời gian, chúng tôi muốn phá vỡ cục diện, chỉ sợ không dễ dàng gì.”
“Sao lại thế chứ, với y thuật và hảo tâm của Tiểu Lan tỷ, em cho rằng đứng chân ở đây tịnh không phải chuyện khó, hơn nữa kiếm được danh tiếng, cũng là chuyện trong tầm tay.” Triệu Thụy cười an ủi.
Tôn Tiểu Lan mĩ mục liếc hắn, quở trách: “Tiểu Thụy, ngươi chuyên môn dùng lời an ủi, làm cho tỷ tỷ yên lòng thôi.”
Tôn Tiểu Lan miệng tuy nói vậy, nhưng trên mặt không nhịn được, lộ ra nụ cười hài lòng như hoa xuân hé nở.
Hồ Cương bị vẻ mĩ lệ trong chớp mắt Tôn Tiểu Lan biểu hiện làm ngơ ngẩn ra, qua một lúc mới từ từ tỉnh táo lại.
Hắn có chút lúng túng ho khan một tiếng, che giấu sự thất thố của mình rồi nói: “Các ngươi đừng nản chí, ta đã ở thôn này một thời gian dài, những phòng mạch quanh đây ta đều biết rõ hết, khu này tổng cộng có năm phòng mạch, trừ Từ bác sĩ ở phòng mạch Bảo Nguyên là có bản lãnh thật ra, những nhà khác đều chẳng ra sao, thuần túy là giang hồ du y lừa tiền.
Thậm chí cũng chẳng học y ra, cũng dám mở phòng mạch, không sợ làm chết người ta!

Nói thật, các ngươi chí ít cũng được đào tạo chính quy, dù sao cũng mạnh hơn họ một chút.
Còn như Từ Bảo Nguyên của phòng mạch Bảo Nguyên, trước đây là bác sĩ của bệnh viện lớn, đúng là có chút chân tài thực học, bất quá, thu phí cũng quá mắc đi! Thật đúng là hắc ám! Lần trước ta bị cảm mạo một chút, đi tới đó khám, cũng mất hẳn mấy chục, đúng là chẳng khác gì đi bệnh viện.”
Tôn Tiểu Lan cười nói: “Thế thì từ nay ngươi có khó chịu ở đâu, chỉ cần kiếm chúng ta là được, không thu tiền khám của ngươi.”
Hồ Cương vò vò đầu, cười: “Thế thì phải cảm ơn trước rồi.

Đúng rồi, bên ta mới nhập về một loạt đĩa, đều là phim mới nhất, các ngươi có xem không?”
Triệu Thụy đang muốn gật đầu khen phải, một người trung niên hơn bốn mươi tuổi, dìu một bà già đầu tóc hoa râm, năm ngón tay dị dạng, chầm chậm bước vào.
Khi trung niên đó nhìn thấy Triệu Thụy và Tôn Tiểu Lan mặc blouse trắng còn trẻ như vậy liền hơi ngẩn ra, mặt lộ vẻ do dự, tựa hồ cảm thấy lũ trẻ miệng còn hôi sữa này không đáng tin lắm.
Tôn Tiểu Lan vừa thấy liền đứng dậy bước qua, đỡ lấy bà già, hỏi: “Lão nãi nãi, khó chịu ở chỗ nào?”
“Mẹ tôi hơi ngứa ngứa ở cổ họng, có ho một chút.” Trung niên đó giành nói.
Tôn Tiểu Lan gật gật đầu, đỡ bà cụ ngồi trên ghế, cẩn thận khám cho bà một hồi, lại hỏi một ít tình huống, rồi dịu dàng nói: “Đường hô hấp hơi bị viêm, không quan hệ gì lắm.

Về mặt ăn uống chú ý một chút là không có vấn đề gì.”
Cô vừa nói, vừa mở tủ thuốc lấy một hộp spiramycin đưa cho ông ta.
Người trung niên gật gật đầu, cảm thấy hài lòng với sự chẩn đoán của Tôn Tiểu Lan, đồng thời cảm thấy tiền thuốc cũng không mắc.
Tôn Tiểu Lan đánh giá bà cụ đó một chút, lại nói với ông ta: “Đúng rồi, đại thúc, mẹ ông mắc chứng viêm khớp mãn tính đó.”