Thần Ma Chi Mộ

Chương 254: Mất Tích






Ngày giờ loáng cái đã đến chủ nhật, sự kiện bảy ngày trước phụ huynh học sinh đến trường làm loạn cũng dần dần quên lãng trong lòng thầy trò Thất Trung.
Tất cả tựa hồ lại trở về như cũ, bất quá Triệu Thụy biết, thực tế lại tịnh không như vậy.
Hắn có thể cảm thấy phi thường rõ ràng, Chương chủ nhiệm trước giờ vốn thủy hỏa bất dung với hắn, đột nhiên trở nên hòa ái dễ gần, những lão sư lớn tuổi trước giờ vẫn lên mặt tiền bối, bây giờ cũng bắt đầu tỏ ra tôn kính với hắn.
Nếu muốn tìm người có thái độ không thay đổi gì lớn, ngoại trừ Vân Phương, chỉ có Lý lão sư.
“Này, Triệu lão sư, sáng nay mới mua báo, anh xem không?” Lý lão sư gấp tờ báo sáng Đông Hồ mới xem xong lại, giơ giơ về phía Triệu Thụy hỏi.
Đây là tiết thứ ba buổi sáng, trong văn phòng chỉ có ba giáo viên, những người khác đều đi dạy cả.
“Có tin tức gì chấn động không?” Triệu Thụy đang sửa bài tập của học sinh, đầu cũng không ngẩng lên hỏi.
“Không có.”
“Vậy thì không coi.

Bài tập hai lớp phải sửa nè, bận chết.”
“Thật là không biết lòng người tốt.” Lý lão sư cười cười, lại quay đầu qua Vân Phương: “Vân lão sư có coi không?”
Vân Phương lúc này rảnh rỗi hơn, đang chuẩn bị dạy tiết sau, chẳng qua trước giờ cô chẳng hứng thú gì với tin tức, cho nên cũng chuẩn bị cự tuyệt.
Lúc này, Lý lão sư hốt nhiên nói: “Vân lão sư, tôi cảm thấy, cô xem ra tương đối tốt, bây giờ các vụ án lừa gạt con nít trong thành phố càng ngày càng tăng, trên mặt báo này có bài, chuyên môn nói chuyện đề phòng con nít bị lừa gạt, cô xem xong rồi, có thể nói lại cho Vân Liên, để nó cảnh giác thêm một chút, cẩn thận một chút là tốt nhất.
Vân Phương nghe câu này bèn thay đổi chủ ý, cầm lấy tờ báo.

“Chẳng lẽ bây giờ bọn mẹ mìn nhiều lắm à?” Triệu Thụy lúc này xen vào một câu.
“Đúng à! Thật là không ít.

Hộ sống đối diện nhà tôi, đứa con nhỏ hai ngày trước đi lạc mất, nghe nói khả năng bị lừa là rất lớn, cũng không biết có tìm lại được không nữa!”
Trên mặt Vân Phương lộ ra thần sắc giật mình: “Anh nói thật chứ?”
“Đương nhiên là thật.”
“Để tôi cảnh báo Vân Liên, cho nó cẩn thận một chút, ít nói chuyện với người lạ.” Vân Phương có chút lo lắng nói, đồng thời mở báo ra, tìm bài nói làm sao đề phòng lừa gạt con nít.
Triệu Thụy cười an ủi: “Vân lão sư, cô cũng không cần lo lắng quá.

Vân Liên cổ linh tinh quái, không đi lừa gạt người đã là không tệ rồi, làm sao có thể bị người ta lừa gạt? Lại nói, nó đã mười ba tuổi rồi, bọn buôn người bình thường không chọn đứa trẻ quá lớn tuổi.”
Triệu Thụy nói vậy, chỉ là muốn Vân Liên an tâm mà thôi, nhưng Lý lão sư lại rất không hiểu ý chĩa mỏ vào: “Ai nói vậy! Lúc trước trên báo có đăng vụ án nữ nghiên cứu sinh bị lừa đó! Nữ hài lớn một chút, bọn buôn người đó đều bán đến những vùng núi non nghèo khổ, để người ta lấy làm vợ.

Vân Liên lớn lên xinh đẹp đáng yêu, càng phải cẩn thận.”
Vân Phương nghe hắn nói vậy, mày liễu không khỏi cau lên, sắc mặt trở nên có chút khó coi.
Triệu Thụy không khỏi thở dài, lắc lắc đầu, cảm thấy Lý lão sư cái gì cũng tốt, chỉ có miệng quá to, cái gì cũng nói, không cố kị gì.
Lý lão sư thấy sắc mặt Vân Phương có chút không thích hợp mới tỉnh ngộ, một hồi nói chuyện vừa rồi của mình làm Vân Phương không cao hứng, liền vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu soạn bài.

Rất nhanh đã trôi qua hai tiết, tới giờ nghỉ trưa.
Triệu Thụy cùng Vân Phương và Vân Liên, như bình thường, đi đến quán cơm gần trường ăn trưa.
Quán cơm gần trường, bình thường mà nói, chỉ cần nấu nướng không quá tệ, giá cả không quá mắc, sinh ý đều không tệ.
Quán cơm này cũng vậy, một buổi nghỉ trưa, trong quán chật ních học sinh và giáo viên của Đông Hồ Thất Trung, đương nhiên, cũng có một ít khách hàng khác, bất quá, đó dẫu sao cũng chỉ là một con số rất ít.
Ba người Triệu Thụy chọn chỗ ngồi gần cửa, sau đó bắt đầu gọi món ăn.
Bàn bên phải họ có một người đàn ông ba mươi tuổi, mặc áo khoác ngắn màu xanh thẫm, mặt nhìn thập phần thật thà, nhưng trong mắt thỉnh thoảng chớp lên quang mang xảo quyệt.
Người đàn ông này theo ba người Triệu Thụy vào quán ăn, sau khi tùy ý chọn hai món, cũng thỉnh thoảng đưa mắt nhìn về phía Vân Phương và Vân Liên.
Vân Phương mĩ mạo thành thục, Vân Liên hồn nhiên đáng yêu, bình thường trên đường lớn, tỉ lệ quay đầu nhìn rất cao, vì vậy bọn họ sớm đã quen với ánh nhìn của người khác, cũng không cảm thấy có gì không ổn.
Triệu Thụy luôn đi cùng hai người, đồng thời cũng quen với chuyện đó, do vậy cũng không quá chú ý.
“Mẹ, cho con ít tiền đi, con muốn mua một ít sô cô la ăn.” Chọn món ăn xong, thừa lúc món ăn chưa đem lên, Vân Liên lộ ra nụ cười lấy lòng.
“Không được, sắp ăn cơm rồi, còn ăn sô cô la gì nữa!” Vân Phương một miệng cự tuyệt.
“Con ăn cơm xong mới đi mua mà.” Vân Liên hơi xoay người trên ghế, nũng nịu.
“Không được.

Hôm qua mới cho con tiền mua rồi.” Vân Phương vẫn không đáp ứng.
“Mẹ.” Vân Liên kéo tay áo Vân Phương, hơi lắc lắc, bắt đầu làm nũng.

Nhưng Vân Phương lập trường kiên định, vẫn không đáp ứng.
Vân Liên thấy không tìm được kẽ hở nào chỗ mẹ, bèn cúi đầu, răng cắn nhẹ môi, lộ ra thần sắc thập phần đáng thương, nhìn Triệu Thụy cầu cứu.
Triệu Thụy cười lắc lắc đầu, cảm thấy tiểu nha đầu này tuổi không lớn, nhưng diễn trò lại rất lợi hại.
Hắn móc ví tiền, lấy tờ hai chục đưa qua: “Cầm lấy mua quà vặt, bất quá, ăn ít một chút, sô cô la ăn nhiều dễ béo phì, đến lúc đó, Vân Liên trở thành một cô béo rồi.”
“Triệu lão sư, sao lại làm vậy? Anh ngàn vạn lần đừng cho nó, sẽ nuông chìu làm nó hư đó.” Vân Phương vội vàng đưa tay ngăn lại.
Chỉ là Vân Liên nhanh tay lẹ mắt, chụp một phát lấy được tiền, sau đó vội vàng đổi chỗ, ngồi kế bên Triệu Thụy, trên khuôn mặt trái xoan đầy nét vui mừng.
“Vẫn là Triệu thúc thúc tốt nhất.” Nó nhét tiền vào túi áo, sau đó rất thân thiết cọ vào người Triệu Thụy, làm như một con mèo nhỏ vậy.
Vân Phương muốn nghiêm mặt, phê bình con gái một trận để nó trả tiền lại, nhưng dưới sự ngăn cản của Triệu Thụy, cuối cùng vẫn mặc kệ, chỉ đành tiếp nhận sự thực.
Đại khái là vì sô cô la hấp dẫn, Vân Liên ăn cơm rất nhanh, thuần thục tọng sạch cơm vào họng, sau đó kêu to một câu: “Con phải đi mua sô cô la rồi.”
Nói xong, chạy ra khỏi cửa như một cơn gió.
Cùng lúc đó, người khách ngồi bàn bên phải Triệu Thụy cũng đã ăn xong cơm, tính xong tiền, bước ra khỏi quán cơm.
Trong quán cơm người đông như nước, tự nhiên không ai chú ý hắn đột nhiên rời khỏi.
Triệu Thụy cùng Vân Phương vừa nói vừa cười vừa ăn cơm, sau đó ngồi nguyên chỗ cũ uống trà, chờ Vân Liên trở về.
Kì quái là, qua hơn nửa giờ, Vân Liên vẫn không thấy đâu.
Vân Phương bèn gọi điện thoại cho Vân Liên, giục nó mau quay lại.
Thế nhưng, gọi một hơi mấy cuộc điện thoại, vẫn là khóa máy.
“Con nhỏ này, chạy đi đâu rồi, bây giờ còn không chịu về?” Vân Phương hơi cau mày, khuôn mặt thanh tú thêm phần lo lắng.
“Nó đại khái là mua sô cô la xong rồi về thẳng trường luôn rồi.” Triệu Thụy đáp một câu “Nếu không cho dù đi chơi, cô cũng không cần lo lắng quá.”

Vân Phương than nhẹ: “Sao lại không lo, bây giờ an ninh Đông Hồ tệ vậy, lừa gạt buôn bán con nít càng nhiều.

Gọi điện cho nó, nó cũng không bắt.

Điện thoại của Vân Liên trước giờ vẫn mở mà, chuyện này có chút bất thường rồi, vạn nhất…”
“Điện thoại của Vân Liên khóa máy, đại khái là do hết pin.” Triệu Thụy rút khăn giấy lau miệng, cười nói: “Trên thế giới chỗ nào có nhiều vạn nhất thế? Cô đại khái là bị ảnh hưởng của lời Lý lão sư hồi sáng, tin tức qua đường, luôn có chút khoa trương, cô cũng không phải không biết.”
Vân Phương hơi cười cười, cảm thấy cũng đúng là như vậy.
Hai người lại đợi thêm một lúc, vẫn không thấy Vân Liên trở lại, mắt thấy đã đến giờ lên lớp, cũng đành không chờ nữa mà trở về trường trước.
Vân Phương không thấy con gái, trong lòng không thể nào yên được, nên sau khi dạy xong tiết thứ nhất, cô bèn đi đến lớp Vân Liên chỗ cấp hai, nhìn xem nó rốt cuộc có trở về không.
Thế nhưng, điều khiến cô sợ nhất là Vân Liên vẫn không ở trong lớp, mà giáo viên chủ nhiệm lớp Vân Liên nói, Vân Liên sau khi rời trường đi ăn trưa, tới giờ vẫn chưa về lớp!
“Cái gì? Vân Liên không về!”
Vân Phương gấp rút kêu lên, lộ ra thần sắc có chút hoảng sợ.
Bởi vì, Vân Liên trước giờ ngoan ngoãn phi thường, trước giờ chưa từng xảy ra chuyện trốn học, lại nghĩ đến điện thoại của Vân Liên cũng không gọi được, trong lòng Vân Phương liền nổi lên dự cảm cực kì không tốt.
Quan tâm tắc loạn, Vân Phương nhất thời lòng dạ rối bời, cũng không biết phải làm sao mới được.
Cô thất hồn lạc phách quay về văn phòng, vội vàng nói với với Triệu Thụy: “Triệu lão sư, tôi phải xin nghỉ, tiết sau không dạy được, kiếm người dạy thế tôi đi.”
Triệu Thụy nhìn đồng hồ rồi nói: “Chỉ còn ba phút nữa là lên lớp, kiếm đâu ra người dạy thay? Vân lão sư, tôi xem cô khí sắc không tốt à? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có cần tôi giúp không?”
Vân Phương gấp đến sắp khóc: “Vân Liên… Vân Liên nó mất tích rồi! Vừa rồi tôi đến lớp kiếm nó, cô chủ nhiệm lớp nó nói, từ trưa tới giờ không thấy nó!”