Thần Ma Chi Mộ

Chương 128: Cơm Trưa Miễn Phí Không Dễ Ăn






Viện bảo tàng tư nhân Chung Nhàn là một toà nhà có kiến trúc cổ kính, các bức tường màu xám trắng trùng trùng điệp điệp, mộc mạc giản dị, có phong cách thời Hán Đường.
Trong phần lớn các viện bảo tàng tư nhan thì bất kể là diện tích hay khí thế thì đây đều có thể xem là hạng nhất.
Khi Triệu Thụy và Thạch Cảnh Lam đi xe đến thì viện bảo tàng đã mở cửa nhưng vẫn chưa cho khách vào, không ít người đang xếp hàng chờ vào thăm quan.
Mấy tên nhân viên viện bảo tàng đứng ở cửa lớn, vừa duy trì trật tự, vừa như đang đợi cái gì đó.
“Sao vẫn còn chưa vào! Không phải chín giờ là mở cửa sao? tại sao đã hơn mười giờ mà còn không mở?” Thạch Cảnh Lam cảm thấy kì quái, nói thầm một câu rồi tìm một người đang xếp hàng hỏi thăm tình huống.
“Nghe nói là đang đợi một đại nhân vật.

Phải đợi vị đại nhân vật đó xem xong hết mới cho chúng ta vào.” Một khách thăm quan bực tức nói,” Ta đợi ở đây đã hơn một giờ đồng hồ rồi.”
“Ta cũng đã đợi gần một giờ rồi.” Một vị khách khác đang bực bội xen vào nói: ”Sớm biết thế này ta đã không tới.”
“Đúng thế! Sớm biết vậy đã không tới.

Trời nắng to như vậy mà phải xếp hàng, thật đúng là chịu tội.”
“Nghe tin tức mà tới, ai mà biết lại gặp phải chuyện này.”
Có người mở đầu, các khách thăm quan khác cũng bắt đầu la ó bất mãn.
“Chúng ta đều phải làm nền rồi, vị đại nhân vật này mới là nhân vật chính!” Thạch Cảnh Lam nhìn Triệu Thuỵ cười, nói,” Ta nói không sai mà, cái tên Chung Nhàn kia chính là vì mua danh chuộc tiếng, nếu không phải vì lấy lòng vị đại nhân vật kia thì kẻ vắt cổ chày ra nước như hắn làm gì có chuyện tổ chức thăm quan miễn phí.

Ở đây chẳng biết phải đợi đến bao giờ, không bằng chúng ta tới chỗ khác chơi còn hơn, cùng lắm thì lát nữa quay lại.”
Triệu Thuỵ còn chưa kịp trả lời thì một bà cô mang theo con nhỏ lại gần nói:” Bảo vật được trưng bày lần này đều vô cùng quý giá, trong đó có một kiện hi thế chi bảo cho nên số lượng khách thăm quan bị hạn chế, nếu vượt qua số lượng sẽ không thể vào.


Các ngươi đã tới thì hãy cố gắng chờ đi, nếu không sẽ chẳng được gì đâu.”
Triệu Thuỵ nghe nói vậy thấy cũng có lý nên nói:” Dẫu sao cũng không có việc gì, chúng ta hãy đợi thêm một lúc.

Dù sao thì cũng phải xem cái vật được gọi là hi thế chi bảo đó chứ.”
Lòng hiếu kì của Thạch Cảnh Lam cũng bị khơi dậy nên cũng đồng ý:”Vậy chúng ta sẽ chờ, chỉ mong không phải chờ quá lâu.”
Thời gian cứ dần trôi qua , mặt trời càng lúc càng lên cao, ánh nắng càng lúc càng n óng, đ ộ ẩm không khí cũng tăng lên.
Hiện tại là đầu tháng chín, theo lý thuyết là đã tới mùa thu nhưng nhiệt độ vẫn rất cao.
Những khách thăm quan đều đầm đìa mồ hôi, thấm cả vào áo.

Những người mang theo con nhỏ vì sợ chúng bị ốm nên đành phải tức giận mà rời đi.
“Mẹ nó! Đợi cả nửa giờ rồi đó! Tại sao vẫn còn chưa cho vào đi!” Thạch Cảnh Lam nôn nóng nhìn đồng hồ, không nhịn được liền hét lớn một câu, sự nhẫn nại của hắn đã bị tiêu hao gần hết rồi.” Rốt cục các ngươi có cho vào xem hay không? Không cho tham quan thì nói luôn đi, bắt người ta đợi mấy giờ liền là có ý gì?”
Những khách thăm quan phải đứng bên ngoài viện bảo tàng vốn đã đầy một bụng oán khí, nghe thấy tiếng hét của hắn thì liền hét theo, phát ra sự phẫn nộ trong lòng.
“Đúng! Đúng! Rốt cục các ngươi có ý gì!”
‘Bắt chúng ta đợi bên ngoài mấy tiếng đồng hồ rồi, còn chưa cho vào xem sao! Trời hôm nay nắng rất to đấy.”
“Chỉ giỏi mua danh thôi!”
“Không cho vào xem thì cứ nói thẳng! Lại còn tuyên truyền linh tinh trên tivi!”
“……”
“......”

Mấy tên nhân viên đứng ở cửa lớn thấy khách thăm quan la hét, khó có thể duy trì trật tự liền có chút luống cuống, vội vàng đi vào trong báo cáo.
Một lúc sau thì có một gã trung niên thấp bé, người đầy thịt từ trong viện bảo tàng đi ra.
“Tên đó chính là Chung Nhàn.” Thạch cảnh Lam bĩu môi nói.

“Tay có mười ngón thì có tám ngón hắn đeo nhẫn cổ, cứ như là sợ người ta không biết hắn làm nghề gì vậy.”
“Có cá tính.”Triệu Thuỵ thấy thú vị, không nhịn được phải nở một nụ cười.
Chung Nhàn đi tới củă lớn, liếc mắt nhìn mọi người một cách ngạo mạn, sau đó hướng về phía đám nhân viên nghiêm mặt nói:” Những cổ vật được trưng bày hôm nay không phải bình thường mà đều có gía trị liên thành! Để cho cái đám rác rưởi này được liếc một cái chính là phúc phận tu luyện mấy đời của bọn chúng, hơn nữa lại còn là thăm quan miễn phí!
Cái đám không biết điều này đã không cảm kích lại còn dám nói linh tinh! Nếu không muốn chờ thì cứ việc để cho bọn chúng cút về! Cơm trưa miễn phí làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?”
“Đúng.”
Mấy tên nhân viên có được lời dặn dò của ông chủ, liền cao giọng hét lớn:” Muốn thăm quan thì tiếp tục ở lại chờ, không muốn thì cứ rời đi!”
“Này! Bảo đến là đến, nói đi là đi.

Các ngươi nghĩ chúng ta là gì chứ!”
Thạch Cảnh Lam phải đứng phơi nắng hơn nửa tiếng đồng hồ, lúc này lại thấy thái độ Chung Nhàn như vậy thì không nhẫn nại được nữa, lớn giọng la lên.
Triệu Thuỵ tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết, sớm đã không sợ thời tiết nóng lạnh, trời nắng cháy da đối với hắn cũng không là gì.
Nhưng mà thái độ ngạo mạn của Chung Nhàn cũng khiến hắn hết sức khó chịu, vì vậy liền phụ hoạ:” Để chúng ta đợi lâu như vậy cũng phải giải thích đi chứ.”
Chung Nhàn liếc mắt nhìn hai người, khinh thường cười lạnh, sau đó nói,” Giải thích? Giải thích cái gì? Đây là tự các ngươi muốn tới.


Không ai ép ngươi cả.

Nếu ngươi không muốn chờ thì có thể đi, chẳng ai cản ngươi đâu.”
Thạch Cảnh Lam không kiềm chế được nữa, xông lên phía trước muốn cãi lý với Chung Nhàn.
Nhân viên viện bảo tàng và bảo vệ vô cùng hoảng sợ, vội vàng lôi lôi kéo kéo, không cho hắn đến gần Chung Nhàn.
“Không biết tự lượng sức mình!”
Chung Nhàn dùng khoé mắt liếc nhìn Thạch Cảnh Lam một cái, khoé miệng lộ ra vẻ mỉa mai rồi lạnh lùng ra lệnh.
“Đuổi tên hỗn láo này đi!”
Đám bảo vệ nhận được lệnh, lập tức xô đẩy, đuổi Thạch Cảnh Lam ra xa rồi mới trở về.
“Này, ngươi không sao chứ.” Triệu Thuỵ lại gần hỏi.
Hiện giờ hắn đang ẩn náu tại Bắc Giang, nếu không tới lúc vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không lộ ra thực lực trước mặt người khác.
“không có chuyện gì đâu, chỉ là trong lòng không được thoải mái thôi.” Thạch Cảnh Lam tức giận, nhổ một bãi nước bọt, “Mẹ nó! Không phải chỉ là một cái viện bảo tàng tư nhân thôi sao? Có thể có cái gì hay ho chứ! Không xem thì không xem.

Cái đám vương bát đản khốn kiếp, mộ buổi tối nào đó ta sẽ trộm sạch viện bảo tàng, xem hắn còn có thể lên mặt nữa không!”
Đương nhiên đây chỉ là lời nói trong lúc tức giận, hắn cũng tự biết mình không có cách nào làm được.
Triệu Thuỵ chỉ cười, trên mặt không lộ ra vẻ gì khác thường nhưng trong lòng lại nói:
Đây chính là việc mà đêm nay ta muốn làm.
“Được rồi, ngươi có vào thăm quan không?” Thạch Cảnh Lam hỏi.
“Vào chứ!” Triệu Thuỵ gật gật đầu.
“Ta không thể vào cùng ngươi đâu! Ngươi muốn xem thì vào một mình đi.” Thạch Cảnh Lam đang tức giận nói.
“Được, ta vào trước đây, đợi lâu như vậy cũng phải xem no hai mắt mới hoàn vốn.” Triệu Thuỵ lấy cớ, nhưng trong lòng lại đang tính xem làm thế nào có thể khoắng sạch cái viện bảo tàng này.
Dù có thế nào thì cũng phải vào tìm hiểu địa hình trước, xem bên trong có bảo bối gì.

Thạch Cảnh Lam không nói gì, chỉ yên lặng gật đầu.
Đứng bên ngoài đợi thêm một lúc thì có một chiếc Rolls-royce màu đen được bốn chiếc BMW bảo vệ chạy đến trước viện bảo tàng, chậm rãi dừng lại.
Ngay sau đó, một gã trung niên anh tuấn, khuôn mặt thon gầy, trông rất tháo vát từ trên xe đi xuống.
“Hừ! Thì ra đại nhân vật mà Chung Nhàn đang đợi chính là Chung Ái Dân!” Thạch Cảnh Lam thấy người đó, buột miệng nói thầm một câu.
“Chung Ái Dân?” Triệu Thuỵ hoàn toàn không biết về các mối quan hệ trong tập đoàn Việt Tú nên hỏi.
“Chung Ái Dân là em trai Chung Viễn- tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú.

Mặc dù Chung Viễn nắm trong tay một tài sản khổng lồ, nhưng lại là người không nổi tiếng, không nhận phỏng vấn, không lộ diện trên các phương tiện truyền thông, là thần long thấy đầu không thấy đuôi, vô cùng thần bí.

Còn Chung Ái Dân thì thường xuyên xuát hiện trên truyền thông, có quan hệ rất tốt với chính phủ và giới truyền thông.

Ta nghe nói trong tập đoàn Việt Tú thì quyền lực của Chung Ái Dân chỉ thấp hơn Chung Viễn mà thôi, chính là trợ thủ đắc lực nhất của Chung Viễn.

Chung Nhàn chắc là muốn dựa vào cây cột lớn này mà leo lên tầng lớp thượng lưu của Bắc Giang.
Thạch cảnh Lam đang giải thích cho Triệu Thuỵ thì Chung Nhàn dã nhìn thấy Chung Ái dân, con mắt lập tức sánh ngời, vẻ ngạo mạn đã không còn dấu vết.

Hắn vội dẫn đám nhân viên chạy thành một dãy tới trước mặt Chung Ái Dân, cong lưng xuống, tươi cười nịnh nọt, thăm hỏi nhiệt tình:” Ây da, Chung phó tổng, sao mà ngài lại tới đây.

Ngài quá bộ tới đây đã làm cho nơi này thêm rực rỡ, thật khiến ta vô cùng vinh hạnh.
Kì thực Chung Nhàn lớn tuổi hơn Chung Ái Dân nhưng hắn lại luôn mồm “ngài, lão”, cũng thật doạ nạt