Thần Long Ở Rể

Chương 442




Chương 442

“Đại tướng, ngại không nói tôi còn tưởng Ngài không sợ.”

“Đây không là sợ, chính là hung hiểm quá làm người ta hồi hộp.”

Nhìn Từ Chấn Nam xỉa xói, Hữu Thủ liếc mắt nói.

“Chưa được!”

Hồ Cửu chợt nói làm bọn họ căng thẳng trở lại.

“Bạch Long đã trốn thoát, số thuốc sinh học kia vẫn chưa thấy đâu.”

Nói xong anh hơi nhíu mày suy nghĩ.

“Mà chuyện quan trọng hơn cần làm sao di dời bom đi nơi an toàn… mà hiện tại ở phía Đông chưa có đủ lực lượng để di dời khối lượng bom lớn như vậy.”

Từ Chấn Nam hơi vò đầu, quả thực nếu huy động lực lượng thì không đủ.

Mà khu vực này cần đào xới để đưa ra, họ còn không biết làm sao Bạch Long có thể đưa bom vào đây.

“Hình như lúc vào đây đến giờ, chúng ta chưa gặp Ngài Thiện.”

Hồ Cửu nghĩ tới mấu chốt, Ngài Tuệ ở kia bị hủy tứ chi, hỏi cũng sẽ không nói.

Mà Ngài Thiện thì khác, sau khi bị thả về dễ dàng chắc chắn bị Bạch Long lạnh nhạt nghi kỵ.

Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.

Chỉ có hắn mới biết cách Bạch Long đã làm, mà bọn họ sẽ từ cách này mà xử lý số bom kia.

Hữu Thủ nhanh chóng đưa một số quân nhân đi tìm kiếm bên ngoài, còn Hồ Cửu cùng Từ Chấn Nam thử tìm xem trong mật thất này có lối nào khác mà bọn họ không rõ.

Chợt!

Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.

Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?

Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.

Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?

“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”

“Nhanh vậy sao?”

Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.

“Lâu không gặp.”

Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.

Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.

“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”

“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”

Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.

Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.

“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”

“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”

“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”

“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”

Hồ Cửu có hỏi tức giận.

Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.

Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.

“Được thôi. Tùy ông vậy!”

Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.

Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.

‘Các người… không sợ tôi chạy?”

“Ông có chỗ để đi sao?”

Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.

Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.

“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”

“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”