Chương 427
Hồ Cửu cùng Lục Thạc vào đó không chết cũng rất thảm, chờ sáng truy lùng vẫn có cơ hội.
Nhất thiết phải ở trong rừng sao.
Ngài Tuệ sao không biết suy nghĩ của bọn họ chứ.
Chỉ là…
Bạch Thố nhanh chóng đuổi theo, cô biết trong rừng vô vàn nguy hiểm, nhưng Hồ Cửu còn ở đó, cô không thể bỏ mặc được.
“Cô đi đâu?”
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
Ngài Tuệ túm lấy tay Bạch Thố.
“Thả tôi ra.”
“Về thôi!”
Hắn ta lên giọng.
“Không! Anh tự lo bản thân đi.”
Nói xong Bạch Thố bắt đầu thi triển công phu học được, tất nhiên dù không phải đối thủ của Ngài Tuệ thì cô cùng có cách thoát khỏi tay hắn.
Hắn ta chưa kịp định hình, thì Bạch Thố nhanh chóng chạy khuất vào rừng, còn không quên đạp hắn một cước.
“Ngu ngốc!”
Nhưng hắn vẫn lưỡng lự, quả thực dù là dùng trận pháp thì cũng không thể thoát khỏi đám độc vật kia.
Suy nghĩ một hồi hắn rút về dưới bìa rừng, không quay về làng sen, cũng không tiến sau vào rừng.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Bạch Long bên kia còn đang ôm mộng tưởng của mình, ông ta cho rằng mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng, dù là ai cũng không ngăn được ông ta.
Trong rừng kia, trời dần tối, Hồ Cửu biết không thể tiếp tục đi nữa, anh quan sát một lúc thấy được phía trước có một hốc đá cạn, cũng xem như đủ cho bọn họ trú qua đêm.
“Em vào đây, chịu khó một chút.”
Hồ Cửu để Lục Thạc xuống đất, cẩn thận lần dò từng ngóc ngách, xác định không có gì mới bắt đầu dùng áo ngoài trải xuống nền đá.
Lục Thạc cảm giác hơi lạnh.
“Càng tối trong rừng sẽ càng lạnh, anh đi xung quanh tìm chút củi nhỏ, ít nhất đủ sưởi ấm.”
Hồ Cửu kinh nghiệm phong phú, chiến trường nào còn chưa lăn qua, chút vặn vãnh này còn chưa làm khó được anh.
“Em hơi sợ…”
“Không sao, anh không đi xa, gọi anh có thể nghe.”
Hồ Cửu trấn an cô.
Sau đó ra phía ngoài nhặt vài cành khô, quan sát một chút xung quanh.
Xem ra ở đây thực sự không thể có cây trái gì ăn tạm, Hồ Cửu nhìn phía các bụi cây phía trước.
Anh dùng đá gần đó đào lên, quả thực có ấu trùng nhộng.
“Em xem…”
Hồ Cửu nhanh chóng quay về hốc đá kia, trời cũng tối dần.
Bằng thủ thuật đơn giản, Hồ Cửu nhóm được ba đống lửa nhỏ xung quanh muốn giữ ấm cho Lục Thạc.
Anh còn cẩn thận xiên từng con nhộng kia nướng kỹ trên lửa.
“Này… ăn được sao?”
Lục Thạc có chút hơi kinh tởm.
“Anh biết khó ăn, nhưng cố một chút… sáng mai chúng ta phải đi tiếp. Nếu không ăn em sẽ không đủ sức.”
Nhìn ánh mắt mong chờ của Hồ Cửu, Lục Thạc đánh bóc một con định bỏ vào miệng.
Chợt.
Chợt.
Có tiếng động phát ta gần đó.
Hồ Cửu nhíu mày, tiếng động này dường như là có người.
Mà Lục Thạc hơi giật mình, cô lo sợ có người tới hoặc có thù hoang.
Nhìn quang cảnh xung quanh một hồi, Hồ Cửu biết ở đây chắc chắn sẽ hiếm khi có thú dữ xuất hiện.