Chương 425
“Chưa kể, tôi cũng có kinh nghiệm tháo gỡ bom, các vị ở đây ai tự tin hơn tôi sao?
Nói ra lời này giọng của Túc Trì hơi nghiêm trọng, cũng không phải tự mãn.
Mà anh ta nắm chắc lần này vô cùng hung hiểm.
“Còn Chiến thần?”
Thanh Ngũ vẫn lo lắng cho thần tượng của mình.
“Ngài ấy là Chiến thần! Cần chúng ta lo sao?”
Hữu Thủ nói.
Anh ta hiểu rõ nhất cách làm việc của Hồ Cửu.
Nếu đã không cho ai đi cùng, hung hiểm là chắc chắn, đây là Hồ Cửu bảo toàn mạng của bọn họ.
Để bọn họ có thời gian xử lý bom.
Nếu giờ họ xông vào cứu người, thì… quả bom kia thế nào?
Ánh mắt mọi người nhìn nhau, tuy lời nói tùy tiện nhưng không còn vẻ thoải mái nói cười.
Hiện tại ai cũng rất căng thẳng.
“Túc Trì ! Cậu dẫn nhóm lính đi từ đường rừng vào làng sen.”
“Từ chỉ huy! Cậu dẫn một đội quân có tin tưởng được đi từ phía hồ sen tiến vào. Ở đây hệ thống hồ có thể dễ dàng không để lại dấu vết.”
Giọng điệu của Hữu Thủ ra lệnh.
Không có Chiến thần, Hữu Thủ chính là đại tướng, phẩm cấp cùng hàm cao nhất ở đây.
Không có Chiến thần, Hữu Thủ chính là đại tướng, phẩm cấp cùng hàm cao nhất ở đây.
“Rõ!” Cả hai đều đồng thanh.
Anh ta phân phó xong nhíu mày suy nghĩ.
“Thanh Ngũ, cậu phải trấn giữ ở đây, kết nối liên lạc mọi người, hiện tại hện thống liên lạc cùng định vị đã dùng một tần sóng khác, cho nên cậu chính là cầu nối thông tin. Đừng châm trễ, hiểu chứ?”
Ánh mắt Hữu Thủ có chút nghi ngờ, nhưng hiện tại cũng không còn người.
‘Được!”
Trong lòng Thanh Ngũ dâng lên nhiệt huyết.
‘Đại tướng… Ngài….”
‘Tôi tiến vào Làng sen theo đường chính thôi. Ở đó không cấm khách!”
Nói xong, Hữu Thủ nhanh chóng chuẩn bị quân trang cần thiết.
Mọi người nhìn Hữu Thủ hơi ái ngại, tính cách này có phải là lâu từ Hồ Cửu không?
Sau khi sắp xếp xong, Hữu Thủ cứ thế lái xe đến làng sen, suy cho cùng gia tộc bí ẩn chỉ là tận dụng nơi đây, lợi dụng người dân che dấu bản thân.
Cho nên làng sen vẫn luôn đón khách nơi xa, tuy ít nhưng không có nghĩa không có.
Mà Hồ Cửu cùng Lục Thạc men theo hồ sen, đã đi vào trong chân núi, ở gần bìa rừng.
“Vợ à, em không sao chứ?”
Hồ Cửu nhìn chiếc váy trắng đã nhuốm đen, bộ dạng Lục Thạc có vẻ mệt mỏi.
“Ai là vợ anh?”
Tuy rất mệt nhưng khi nghe Hồ Cửu ní vậy, nội tâm cô lại hơi nhộn nhạo.
“Em là vợ anh!”
Nói xong Hồ Cửu nhìn cô cười.