Thần Long Ở Rể

Chương 416




Chương 416

Nói xong Hồ Cửu lại cười, một nụ cười thật sự phát ra từ chân tâm, làm cho Bạch Long khó chịu.

“Ấy, đừng vội khó chịu. Tôi nghĩ người như ông sẽ tịnh tâm khá tốt. Tiếc là… sen trắng không hợp với ông.”

Anh thở dài, làm như đáng tiếc.

“Chưa kể, Bạch Thố… con gái ông có lẽ bề ngoài thuần khiết như sen… nhưng bản chất… vẫn là bùn.”

Nói đến đây, Hồ Cửu nghiêm giọng, vô cùng uy áp, sát khí bắn ra bốn phía.

Mà Bạch Long khi nghe Hồ Cửu nói về con gái như vậy thì không nhịn được, ánh mắt cùng mang đầy sát khí, bắn về phía Hồ Cửu.

“Anh Hồ Cửu… sao anh có thể nói em như thế.”

Bạch Thố lúc này xông vào.

“Tôi nói sai sao?”

Hồ Cửu liếc cũng không thèm liếc, biểu cảm gương mặt không hề có chút dư thừa.

“Tự xem đi! Cái gì là tình cảm? Vô dụng.”

Bạch Long nghiêm nghị nói với Bạch Thố.

“Anh…”

Nhìn bộ dạng của Hồ Cửu, cô ta vô cùng đau lòng.

Từ hôm qua rời đi, cô nhận được tin Ngài Tuệ nói đã ‘mời’ Lục Thạc về làng sen.

Bạch Thố biết Lục Thạc là người quan trọng với Hồ Cửu, cô tức tốc về lại đây.

Tuy đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng mọi người cùng cha cô vẫn không muốn thả Lục Thạc.

Dù sao cuộc chiến nội bộ này thì liên quan gì tới người khác, cô không ngờ cha mình lại có thể lấy một người phụ nữ ra để uy hiếp người khác.

Trong lòng cô lúc này đặt ra nghi vấn, bao năm qua cô làm đúng rồi sao?

“Đừng nhìn tôi như thể tôi làm gì sai với cô! Bạch Thố à, không bùn thì không sen, có lẽ hiện tại cô chỉ là bùn, mà lẽ ra cô nên là đóa sen này mới đúng.”

Nói xong Hồ Cửu lấy ra cành sen trắng vừa chớm nở trên bàn trà, hương thanh khiết phảng phất, khiến tâm tình dễ chịu.

“Chỉ là cô đã chọn làm bùn… bùn là bùn, mà sen là sen. Dù là bùn là thứ hỗ trợ cho sen, nhưng mãi mãi vẫn không thể là sen. Mà cô đã chọn làm bùn nhão rồi.”

“Còn sen… nhìn đi, đây là thứ cô muốn?”

Hồ Cửu nói lời ẩn ý, nhìn sang Bạch Long.

Bề ngoài ông ta đạo mạo, nhìn thanh thuần, nhưng tâm tư lại chưa hề thanh thuần cả.

Mưu đồ cùng tham vọng của ông ta quá lớn, chiếm cả tâm ông ta.

“Tôi có gì sao? Chiến thần như cậu thì tốt sao? Nhìn đi, còn không bị quấn thân nhiều thứ? Còn không bị ràng buộc?”

‘Chỉ cần cậu có thể ủng hộ tôi, tôi cam đoan cậu được nhiều hơn bây giờ.”

Bạch Long lúc này cũng không ẩn thân dưới lớp hiền đức gì đó, ánh mắt sáng rỡ, toát lên sự tham vọng.

“Ông nói tôi sẽ có được nhiều hơn? Hay vẫn là sự quản lý của ông? Chiến thần vẫn chỉ là chuyển từ một Ban quản lý này qua ban quản lý khác. Có gì khác nhau?”