Thần Long Ở Rể

Chương 415




Chương 415

Ngài Tuệ nhíu mày, xem ra người này quả thực lợi hại, bản thân không phải là đối thủ của Hồ Cửu.

“Mời anh Hồ Cửu đi theo tôi.”

Co được duỗi được mới là người khôn.

Ngài Tuệ tuy là kẻ tự cao, nhưng cũng biết điểm dừng, cậu ta biết Lục Thạc còn ở trong tay họ, thì Hồ Cửu cũng không thể làm gì.

Ngược lại bức ép Hồ Cửu ra tay chỉ rước thêm phiền phức.

Một căn phòng trúc thanh nhã theo kiểu cổ xưa, một người đàn ông trung niên mặc một bộ áo dài trắng, nho nhã thưởng trà.

Trong phòng trang trí bằng hoa sen tươi nở rộ, vô cùng thanh tịnh, cảm giác như không nhiễm bụi trần.

Hồ Cửu ung dung bước vào, tự do ngồi trước mặt người mặt áo dài trắng kia.

Trên bàn có vài ly trà đã pha sẵn, còn bốc khói.

Anh tiện tay nhấc một chung trà, nhấm nháp.

Tuy là tùy tiện nhưng phong thái cùng khí khái có thể nó là áp chế người trước mặt.

“Quả không hổ là Chiến thần.”

Bạch Long nhìn anh bằng ánh mắt thưởng thức.

Hồ Cửu híp mắt nhìn người đàn ông đối diện, cũng không biểu hiện gì mấy, đặt chung trà xuống bàn.

“Trà thanh nhã, sen thanh tịnh… lẽ ra phù hợp với người có tâm lành mới đúng.”

Giọng nói trầm ấm có từ tính của Hồ Cửu vang vang cả căn phòng.

Hương sen phảng phất vô cùng dễ chịu, nhưng Hồ Cửu lại nhíu mày.

“Chình vì tâm chưa an, nên mới cầu được an.”

Bạch Long lắc lắc đầu cười, nói xong uống một chung trà.

“Bạch Long, không biết ông mời vợ tôi tới đây để làm gì?”

Hồ Cửu cũng không muốn dây dưa, một kẻ tìm nơi vô cùng thanh tịnh an yên làm nơi gây ra chiến tranh thì cầu an yên sao?

Đó là vì hắn chưa ở chiến trường, chưa nhìn thấy đống thịt bầy nhầy, chưa thấy được cảnh đồng đội vào sinh ra tử chết trước mặt mình.

Hắn cũng chưa từng chịu nổi đau người thân chia ly, càng chưa phải nếm trải sự tàn khốc trên chiến trường.

Vì vậy hắn mới có thể kéo những thứ bất tịnh kia vào nơi bình an như thế này.

“Vợ? Theo tôi biết cô Lục không còn là vợ cậu.”

“Vả lại, tôi là mời cô Lục, cô ấy cũng tự nguyện tới.”

Bạch Long nói xong lại quan sát Hồ Cửu, ông ta mong có thể tìm được sự dao động trên gương mặt của Hồ Cửu.

“Tôi đã hiểu tại sao Lão Hắc thất vọng về ông rồi.”

Nhưng trái với suy nghĩ của Bạch Long, hắn ta cho rằng Hồ Cửu sẽ có chút dao động, rồi không biểu cảm gì.

Đằng này, Hồ Cửu lại nhắc tới Lão Hắc.

“Liên quan gì Lão Hắc sao?”

Bạch Long hơi bất ngờ, có chút nhíu mày.

“Tôi luôn tự hỏi, sao Lão Hắc lại hà khắc với tôi? Tôi từng oán trách ông ta… chỉ là… nhờ ông, tôi hiểu… Lão Hắc là yêu thương tôi, vô cùng yêu thương tôi.”