Chương 403
“Ừm… tôi hơi đói.”
Nói xong Hồ Cửu thoải mái ngồi xuống ghế.
“Cậu chờ một lát, tôi vừa nấu súp xong.”
Dì Thẩm nhanh chóng bưng lên một chén súp nóng hổi.
“Cậu ăn đi cho nóng.”
Xong rồi bà cười cười rồi lại dọn dẹp.
“Bà ơi, con đói.”
Đứa cháu nhỏ của dì Thẩm vừa dụi mắt vừa đi ra nói.
Nhìn cũng biết cậu bé ngái ngủ.
“Được được, chờ chút.”
“Cháu dì đúng không?”
“Vâng, cậu chủ.”
Dì Thẩm vội chạy lại, đẩy cháu mình ra phía trước.
“Con mau cảm ơn cậu chủ đi, nhờ cậu chú mà bà cháu ta mới tốt được.”
Cậu bé hơi ngơ ngác nhưng cũng làm theo.
“Cảm ơn cậu chủ.”
“Gọi anh là anh Hồ, đừng khách khí quá.”
Hồ Cửu dịu giọng một chút rồi nói.
“Ngồi đây đi, ăn cùng anh.”
Đứa bé nhìn chén súp, cơn đói làm cậu bé thèm thuồng.
‘Dì lấy súp thêm đi, tôi ăn cùng với cậu bé.”
Nhìn sự ngây thơ tinh thuần này của đứa bé, Hồ Cửu hơi có chút mềm lòng.
Quả thực lâu rồi, cũng không còn nhìn thấy vẻ tinh khiết này nữa.
“Này… hay để nó xuống bếp ăn đi.”
Dì Thẩm hơi ngại.
“Dì đừng như thế, thằng bé cũng không nên bị đối xử phân biệt. Tôi cũng không câu nệ, đã để dì ở đây thì tôi tin dì. Đứa bé này cũng không đáng bị xem như kẻ dưới.”
Hồ Cửu kiên quyết nói.
Dì Thẩm nghe vậy thì lại xúc động.
“Cảm ơn cậu chủ. Tôi không biết phải làm sao để đền ơn cậu.”
“Được rồi. Không sao, lấy súp cho cậu bé đi.”
Hồ Cửu hối thúc dì Thẩm.
Rất nhanh, dì Thẩm đã bưng lên một bát súp nóng hổi thơm phức.
“Ăn đi!”
Hồ Cửu thổi thổi rồi húp một chút, cậu bé tròn xoe mắt nhìn rồi làm theo.
“Cậu thật giống dáng vẻ năm đó của cô chủ.”
“Cô chủ?’
Dì Thẩm làm lâu năm trong Hồ gia, nhà lớn không lên, nhưng ít nhiều cũng biết tí chuyện nhỏ.